Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 140
Kỳ nghỉ đông đã đến!
Các cô gái học lái xe với đội của chú Lương, trên tai mỗi người đều đeo một cái chụp tai lông xù.
Lúc này các cô đã có thể tự mình lái xe buýt, đưa tất cả bạn học ở xa về nhà, trên xe còn một bác tài xế hướng dẫn.
Các cô gái vô cùng vui vẻ, đi tới bên ngoài phòng làm việc của Hứa Bối Đóa.
"Cô giáo Hứa! Chúng em chuẩn bị lái xe buýt trường về, bây giờ tuyết chưa rơi, đường dễ đi, cô có về thôn Lan Thủy không ạ? Chúng em đưa cô về một đoạn đường nha.
Vừa đến kỳ nghỉ đông, lò sưởi khu ký túc xá trường học và khu văn phòng đều sẽ ngừng, cũng sẽ không cung cấp than nữa, cho nên hôm nay trong phòng làm việc đã vô cùng lạnh.
Hứa Bối Đóa vui vẻ nhận lời mời của mấy đứa nhỏ, tiện xem kỹ thuật lái xe của họ như thế nào.
Lúc vừa ra khỏi cổng trường chuẩn bị lên xe buýt, liền thấy một chiếc xe ô tô đỗ ở phía trước trường học cách đó không xa.
Là chiếc xe Crown sedan của giám đốc Lục.
Hứa Bối Đóa nghĩ thâm đã đồng ý với sắp nhỏ rồi, thất hứa thì không tốt, vì thế đi tới trước gõ cửa sổ xe.
Cửa kính xe kéo xuống, quả nhiên là Lục Hoài Ninh đang ở đây chờ cô.
Hứa Bối Đóa tháo chụp tai lông xù xuống, sau đó cười tươi tắn nói: "Tôi mới hứa cho sắp nhỏ chở về rồi, lát nữa chúng ta có thể gặp nhau ở trong thôn."
"Không có cách nào để hoạt động vào mùa này, không có hệ thống sưởi trong khu vực nhà máy và không có cách nào để đốt lò sưởi, vì vậy các công nhân đã trở về nhà trong kỳ nghỉ."
Giám đốc Lục, tôi cũng phải về thôn.
Lục Hoài Ninh không nói gì, chỉ gật đầu, dịu dàng đáp: "Được, chờ lát nữa tôi đến đón cô. Hứa Bối Đóa mang theo hành lý ít ỏi của mình ngồi lên xe buýt, kỳ thật cô cách thôn Lan Thủy cũng không xa, nhưng nếu khiêng tất cả đồ dùng hàng ngày ở trường vê nhà, quả thật có chút nặng.
Vừa lên xe hau như đều là con gái, rất nhiều nam sinh do đi đường xa, nên gia đình đều mua xe đạp cho, đi lại đều có thể đạp xe, các cô gái rất khó có đãi ngộ này, nhưng hiện tại ai mà ngờ các cô lại có ngày kiêu ngạo lái cả xe buýt.
Hai cô gái thay nhau lái, nhìn các cô thuần thục nắm tay lái, khởi động xe, thuần thục đạp côn, phanh, chân ga, các động tác, vô cùng thuần thục, quả nhiên là đã trải qua học tập vất vả chăm chỉ.
Hứa Bối Đóa cảm thấy vui từ tận đáy lòng... thật sự hãnh diện...
Sau khi về đến thôn Lan Thủy, Hứa Bối Đóa mang theo hành lý của mình về ký túc xá.
Kỳ thật mùa Đông, thiết bị bên trong tòa nhà này cũng không tốt lắm.
Hiện tại trong phòng hầu như không có máy sưởi, chỉ có thể dựa vào lò sưởi.
Đến dịp này, rất nhiều giáo viên cũng không ở trong ký túc xá, người người rối rít mang theo hành lý vê nhà, thoáng cái cả tòa nhà trống rỗng, chỉ có một số ít người còn ở lại.
Các phòng trên dưới trái phải đều không có người, vách tường của những phòng này đều lạnh như băng, dẫn đến phòng chỉ có một cái lò sưởi cũng không đủ lấn át cái lạnh thấu xương kia phả vào từ bốn phía tòa nhà.
Phòng của Hứa Bối Đóa chính là như vậy, trong phòng cô hiện cảm giác như một cái hâm băng, căn nhà mua lại vừa mới sơn xong vẫn chưa bay hết mùi, tạm thời còn chưa thể vào ở.
Hứa Bối Đóa biết Lục Hoài Ninh có kế hoạch cùng cô đi Tam Á du... công tác, nhưng cô cũng không biết lần công tác này rốt cuộc bắt đầu từ ngày nào, lịch trình cụ thể ra sao, anh ta cũng chưa thông báo cho cô tường tận.
Hứa Bối Đóa nghĩ thâm, thế nào cũng phải sau Tết.
Còn có chừng mười ngày nữa là Tết, bình thường đến Tết mọi người đều sẽ đoàn tụ ở nhà của mình, chắc có lẽ Lục Hoài Ninh cũng sẽ về Tỉnh.
Nghĩ lại một mình mình nên đón năm mới như thế nào, Hứa Bối Đóa có chút buồn bã, nhưng cô xốc lại tinh thân, cảm thấy cũng không buồn lắm. Nếu như được phép, cô hoàn toàn có thể mặt dày đến nhà trưởng thôn ăn chực.
Nhà trưởng thôn vừa to vừa sạch sẽ lại sáng sủa, hơn nữa lúc mừng năm mới cơm tất niên nhà trưởng thôn nhất định ăn rất ngon, chẳng qua, phải ứng phó với việc đối nhân xử thế với người trong thôn thế nào, làm cho cô cảm giác có chút chán ghét.
Hoặc là Hứa Hắc Đậu, đến nhà cậu ấy cũng được.
Các cô gái học lái xe với đội của chú Lương, trên tai mỗi người đều đeo một cái chụp tai lông xù.
Lúc này các cô đã có thể tự mình lái xe buýt, đưa tất cả bạn học ở xa về nhà, trên xe còn một bác tài xế hướng dẫn.
Các cô gái vô cùng vui vẻ, đi tới bên ngoài phòng làm việc của Hứa Bối Đóa.
"Cô giáo Hứa! Chúng em chuẩn bị lái xe buýt trường về, bây giờ tuyết chưa rơi, đường dễ đi, cô có về thôn Lan Thủy không ạ? Chúng em đưa cô về một đoạn đường nha.
Vừa đến kỳ nghỉ đông, lò sưởi khu ký túc xá trường học và khu văn phòng đều sẽ ngừng, cũng sẽ không cung cấp than nữa, cho nên hôm nay trong phòng làm việc đã vô cùng lạnh.
Hứa Bối Đóa vui vẻ nhận lời mời của mấy đứa nhỏ, tiện xem kỹ thuật lái xe của họ như thế nào.
Lúc vừa ra khỏi cổng trường chuẩn bị lên xe buýt, liền thấy một chiếc xe ô tô đỗ ở phía trước trường học cách đó không xa.
Là chiếc xe Crown sedan của giám đốc Lục.
Hứa Bối Đóa nghĩ thâm đã đồng ý với sắp nhỏ rồi, thất hứa thì không tốt, vì thế đi tới trước gõ cửa sổ xe.
Cửa kính xe kéo xuống, quả nhiên là Lục Hoài Ninh đang ở đây chờ cô.
Hứa Bối Đóa tháo chụp tai lông xù xuống, sau đó cười tươi tắn nói: "Tôi mới hứa cho sắp nhỏ chở về rồi, lát nữa chúng ta có thể gặp nhau ở trong thôn."
"Không có cách nào để hoạt động vào mùa này, không có hệ thống sưởi trong khu vực nhà máy và không có cách nào để đốt lò sưởi, vì vậy các công nhân đã trở về nhà trong kỳ nghỉ."
Giám đốc Lục, tôi cũng phải về thôn.
Lục Hoài Ninh không nói gì, chỉ gật đầu, dịu dàng đáp: "Được, chờ lát nữa tôi đến đón cô. Hứa Bối Đóa mang theo hành lý ít ỏi của mình ngồi lên xe buýt, kỳ thật cô cách thôn Lan Thủy cũng không xa, nhưng nếu khiêng tất cả đồ dùng hàng ngày ở trường vê nhà, quả thật có chút nặng.
Vừa lên xe hau như đều là con gái, rất nhiều nam sinh do đi đường xa, nên gia đình đều mua xe đạp cho, đi lại đều có thể đạp xe, các cô gái rất khó có đãi ngộ này, nhưng hiện tại ai mà ngờ các cô lại có ngày kiêu ngạo lái cả xe buýt.
Hai cô gái thay nhau lái, nhìn các cô thuần thục nắm tay lái, khởi động xe, thuần thục đạp côn, phanh, chân ga, các động tác, vô cùng thuần thục, quả nhiên là đã trải qua học tập vất vả chăm chỉ.
Hứa Bối Đóa cảm thấy vui từ tận đáy lòng... thật sự hãnh diện...
Sau khi về đến thôn Lan Thủy, Hứa Bối Đóa mang theo hành lý của mình về ký túc xá.
Kỳ thật mùa Đông, thiết bị bên trong tòa nhà này cũng không tốt lắm.
Hiện tại trong phòng hầu như không có máy sưởi, chỉ có thể dựa vào lò sưởi.
Đến dịp này, rất nhiều giáo viên cũng không ở trong ký túc xá, người người rối rít mang theo hành lý vê nhà, thoáng cái cả tòa nhà trống rỗng, chỉ có một số ít người còn ở lại.
Các phòng trên dưới trái phải đều không có người, vách tường của những phòng này đều lạnh như băng, dẫn đến phòng chỉ có một cái lò sưởi cũng không đủ lấn át cái lạnh thấu xương kia phả vào từ bốn phía tòa nhà.
Phòng của Hứa Bối Đóa chính là như vậy, trong phòng cô hiện cảm giác như một cái hâm băng, căn nhà mua lại vừa mới sơn xong vẫn chưa bay hết mùi, tạm thời còn chưa thể vào ở.
Hứa Bối Đóa biết Lục Hoài Ninh có kế hoạch cùng cô đi Tam Á du... công tác, nhưng cô cũng không biết lần công tác này rốt cuộc bắt đầu từ ngày nào, lịch trình cụ thể ra sao, anh ta cũng chưa thông báo cho cô tường tận.
Hứa Bối Đóa nghĩ thâm, thế nào cũng phải sau Tết.
Còn có chừng mười ngày nữa là Tết, bình thường đến Tết mọi người đều sẽ đoàn tụ ở nhà của mình, chắc có lẽ Lục Hoài Ninh cũng sẽ về Tỉnh.
Nghĩ lại một mình mình nên đón năm mới như thế nào, Hứa Bối Đóa có chút buồn bã, nhưng cô xốc lại tinh thân, cảm thấy cũng không buồn lắm. Nếu như được phép, cô hoàn toàn có thể mặt dày đến nhà trưởng thôn ăn chực.
Nhà trưởng thôn vừa to vừa sạch sẽ lại sáng sủa, hơn nữa lúc mừng năm mới cơm tất niên nhà trưởng thôn nhất định ăn rất ngon, chẳng qua, phải ứng phó với việc đối nhân xử thế với người trong thôn thế nào, làm cho cô cảm giác có chút chán ghét.
Hoặc là Hứa Hắc Đậu, đến nhà cậu ấy cũng được.