Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 98: Lật Mặt
"Không thể." Chủ nhiệm Bành là một người rất chính trực, cũng cực kì có đầu óc, vừa nhìn đã có thể phân biệt ai đúng ai sai. Vì vậy Hoa Vũ có lên tiếng giải thích thì cô cũng không hề nghe lọt tai.
Hoa Vũ bị tạt cho gáo nước lạnh thì nghẹn một hơi ở trong ngực, sắc mặt cũng nhanh chóng đỏ lên vì xấu hổ, cảm thấy giáo viên này thật đáng ghét.
Hoa Dạng im lặng không một tiếng động mà đâm thêm một dao: "Hoa Vũ, ban nãy chị mới nói em không được kể với người khác em là em họ của chị, chị không muốn dính líu gì tới em, bây giờ tự vả miệng mình rồi hả, lật mặt cũng nhanh thật đấy?”
Hoa Vũ tức đến nỗi miệng méo xệch: "Chị không có nói như vậy..."
"Tôi cũng nghe được, em đừng có mà chối." Chủ nhiệm Bành càng lúc càng thấy phản cảm đối với Hoa Vũ, đứa nhỏ này đúng là đồ hai mặt, một học sinh không lo chăm chỉ đọc sách lại suốt ngày đùa giỡn tâm cơ, thật chẳng ra làm saol
"Tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm lớp của em sau."
Chắc chắn chuyến này Hoa Vũ sẽ phải tiếp nhận mấy khoá giáo dục tư tưởng.
"Không cần đâu, chủ nhiệm Bành, em sai rồi, xin cô tha cho em lần này thôi, em chỉ là..." Mặt mày của Hoa Vũ bị doạ cho trắng bệch, cô vất vả lắm mới bắt đầu một cuộc sống mới, làm cho học sinh và thầy cô ai cũng yêu mến mình, bây giờ không thể để mọi thứ trở thành công cốc được: "Thật ra em vì tức giận Hoa Dạng cho nên mới lỡ lời, thành tích của em ấy tốt như vậy, lại không biết quý trọng, khi không chạy đi làm người bán hàng rong, còn làm liên luy đến thanh danh của trường chúng ta..." Hoa Vũ cố ý nhấn mạnh mấy chữ người bán hàng rong, ý đồ khơi mào lửa giận của chủ nhiệm Bành.
Việc đã đến nước này, con ranh kia đừng mơ thoát thân, ít nhất cô phải khiến cho giáo viên chán ghét nó, không cho nó có cơ hội toả sáng ở cái trường này.
Nếu nó có thể nghỉ học thì càng tốt, Hoa Vũ ác độc nghĩ thầm, hoàn toàn không biết mấy chuyện vừa mới phát sinh ở trong văn phòng.
Chỉ bằng năng lực vượt trội của Hoa Dạng, các giáo viên đã tranh nhau bảo vệ cô chứ đừng nói đuổi học gì đó.
Từ trước đến nay, học sinh có thành tích tốt thì sẽ luôn có đặc quyền, còn có thể được che chở khắp nơi.
Không cần Hoa Dạng phải tự mình ra tay, nhóm giáo viên sẽ giúp cô thu xếp mọi việc ổn thoả.
Ánh mắt của Hoa Dạng khẽ loé lên, cô nhu nhược mở miệng: "Cô giáo, hay là bỏ qua cho chị ấy đi, cả nhà của em ai cũng thích chị ấy, cho dù trước đây chị ấy gây chuyện thị phi, không có mặt mũi ở trong thôn, cả nhà em cũng phải che chở cho Hoa Vũ, ai bảo chị ấy là chị họ của em..."
Con ranh chết tiệt này dám ném đá cô! Hoa Vũ lâm vào hoảng loạn, nhanh chóng đánh gãy lời nói của Hoa Dạng: "Này, mày nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chủ nhiệm Bành, cô đừng tin nó, vì em đẹp hơn so với nó nên nó mới ghen ghét..."
Đúng lúc này, loa phát thanh của trường vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Các giáo viên, các bạn học, thông tin đầu tiên trong ngày là vê học sinh Hoa Dạng của khối lớp 7..."
Hoa Vũ như bị sét đánh giữa ban ngày, loa thông báo đang phát cái quỷ gì vậy? Cái gì mà tấm gương hiếu học vượt khó? Còn kêu gọi mọi người học tập theo Hoa Dạng? Đây là giọng của hiệu trưởng, thay thế Hoa Dạng đính chính lại tin đồn mấy ngày nay.
Vì sao nhà trường lại che chở cho nó, cô có nghĩ nát óc cũng không hiểu được?
Cả người Hoa Vũ run rẩy kịch liệt, ghen ghét không ngừng trỗi dậy.
Chủ nhiệm Bành quan sát sắc mặt của Hoa Vũ, hơi nhíu mày khó hiểu, người như vậy sao lại được cả nhà thương yêu và che chở, quái lạ? Hay là do người nhà họ Hoa có mắt như mù cho nên mới thế?
Dù sao cũng không phải học sinh của lớp mình, cô cũng không tiện nhúng tay vào, có cơ hội thì lại tâm sự với chủ nhiệm lớp số hai một chút cũng được.
"Học sinh Hoa Dạng, ngày mai cô sẽ ghé nhà của em đấy, em xem có tiện không?”
Chủ nhiệm Bành định đến nhà của Hoa Dạng một chuyến, làm cho người lớn trong nhà quan tâm đến thành tích và tương lai của Hoa Dạng, không thể cứ mặc kệ như thế được, phụ huynh cũng phải phối hợp với nhà trường.
"Đương nhiên là tiện ạ, cô cứ ghé đi không sao đâu." Hoa Dạng cười tủm tỉm rồi gật đầu.
Chủ nhiệm Bành thương tiếc sờ sờ đầu cô, đứa nhỏ này thành tích vừa tốt lại hiếu thảo, ai mà không thích cho được?
"Được rồi, có chuyện gì thì nói với cô, đừng tự gánh vác một mình, em là một học sinh, giáo viên có trách nhiệm quan tâm và giúp đỡ cho em, bởi vậy em đừng ngại."
"Cảm ơn cô ạ." Hốc mắt của Hoa Dạng khẽ ửng hồng, cô khom lưng cúi chào thật sâu.
Khung cảnh cô trò hoà hợp êm ấm khiến cho Hoa Vũ tức muốn bốc khói, nhưng dưới cơn giận vẫn không quên giải thích cho mình: "Chủ nhiệm Bành, ban nãy nó còn đòi đánh em đấy, cô đừng bị nó lừa. Còn về chuyện nó bảo em đi tung tin đồn gây thị phi gì đó hoàn toàn là giả, em thề là em không có làm!"
Hoa Vũ bị tạt cho gáo nước lạnh thì nghẹn một hơi ở trong ngực, sắc mặt cũng nhanh chóng đỏ lên vì xấu hổ, cảm thấy giáo viên này thật đáng ghét.
Hoa Dạng im lặng không một tiếng động mà đâm thêm một dao: "Hoa Vũ, ban nãy chị mới nói em không được kể với người khác em là em họ của chị, chị không muốn dính líu gì tới em, bây giờ tự vả miệng mình rồi hả, lật mặt cũng nhanh thật đấy?”
Hoa Vũ tức đến nỗi miệng méo xệch: "Chị không có nói như vậy..."
"Tôi cũng nghe được, em đừng có mà chối." Chủ nhiệm Bành càng lúc càng thấy phản cảm đối với Hoa Vũ, đứa nhỏ này đúng là đồ hai mặt, một học sinh không lo chăm chỉ đọc sách lại suốt ngày đùa giỡn tâm cơ, thật chẳng ra làm saol
"Tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm lớp của em sau."
Chắc chắn chuyến này Hoa Vũ sẽ phải tiếp nhận mấy khoá giáo dục tư tưởng.
"Không cần đâu, chủ nhiệm Bành, em sai rồi, xin cô tha cho em lần này thôi, em chỉ là..." Mặt mày của Hoa Vũ bị doạ cho trắng bệch, cô vất vả lắm mới bắt đầu một cuộc sống mới, làm cho học sinh và thầy cô ai cũng yêu mến mình, bây giờ không thể để mọi thứ trở thành công cốc được: "Thật ra em vì tức giận Hoa Dạng cho nên mới lỡ lời, thành tích của em ấy tốt như vậy, lại không biết quý trọng, khi không chạy đi làm người bán hàng rong, còn làm liên luy đến thanh danh của trường chúng ta..." Hoa Vũ cố ý nhấn mạnh mấy chữ người bán hàng rong, ý đồ khơi mào lửa giận của chủ nhiệm Bành.
Việc đã đến nước này, con ranh kia đừng mơ thoát thân, ít nhất cô phải khiến cho giáo viên chán ghét nó, không cho nó có cơ hội toả sáng ở cái trường này.
Nếu nó có thể nghỉ học thì càng tốt, Hoa Vũ ác độc nghĩ thầm, hoàn toàn không biết mấy chuyện vừa mới phát sinh ở trong văn phòng.
Chỉ bằng năng lực vượt trội của Hoa Dạng, các giáo viên đã tranh nhau bảo vệ cô chứ đừng nói đuổi học gì đó.
Từ trước đến nay, học sinh có thành tích tốt thì sẽ luôn có đặc quyền, còn có thể được che chở khắp nơi.
Không cần Hoa Dạng phải tự mình ra tay, nhóm giáo viên sẽ giúp cô thu xếp mọi việc ổn thoả.
Ánh mắt của Hoa Dạng khẽ loé lên, cô nhu nhược mở miệng: "Cô giáo, hay là bỏ qua cho chị ấy đi, cả nhà của em ai cũng thích chị ấy, cho dù trước đây chị ấy gây chuyện thị phi, không có mặt mũi ở trong thôn, cả nhà em cũng phải che chở cho Hoa Vũ, ai bảo chị ấy là chị họ của em..."
Con ranh chết tiệt này dám ném đá cô! Hoa Vũ lâm vào hoảng loạn, nhanh chóng đánh gãy lời nói của Hoa Dạng: "Này, mày nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chủ nhiệm Bành, cô đừng tin nó, vì em đẹp hơn so với nó nên nó mới ghen ghét..."
Đúng lúc này, loa phát thanh của trường vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Các giáo viên, các bạn học, thông tin đầu tiên trong ngày là vê học sinh Hoa Dạng của khối lớp 7..."
Hoa Vũ như bị sét đánh giữa ban ngày, loa thông báo đang phát cái quỷ gì vậy? Cái gì mà tấm gương hiếu học vượt khó? Còn kêu gọi mọi người học tập theo Hoa Dạng? Đây là giọng của hiệu trưởng, thay thế Hoa Dạng đính chính lại tin đồn mấy ngày nay.
Vì sao nhà trường lại che chở cho nó, cô có nghĩ nát óc cũng không hiểu được?
Cả người Hoa Vũ run rẩy kịch liệt, ghen ghét không ngừng trỗi dậy.
Chủ nhiệm Bành quan sát sắc mặt của Hoa Vũ, hơi nhíu mày khó hiểu, người như vậy sao lại được cả nhà thương yêu và che chở, quái lạ? Hay là do người nhà họ Hoa có mắt như mù cho nên mới thế?
Dù sao cũng không phải học sinh của lớp mình, cô cũng không tiện nhúng tay vào, có cơ hội thì lại tâm sự với chủ nhiệm lớp số hai một chút cũng được.
"Học sinh Hoa Dạng, ngày mai cô sẽ ghé nhà của em đấy, em xem có tiện không?”
Chủ nhiệm Bành định đến nhà của Hoa Dạng một chuyến, làm cho người lớn trong nhà quan tâm đến thành tích và tương lai của Hoa Dạng, không thể cứ mặc kệ như thế được, phụ huynh cũng phải phối hợp với nhà trường.
"Đương nhiên là tiện ạ, cô cứ ghé đi không sao đâu." Hoa Dạng cười tủm tỉm rồi gật đầu.
Chủ nhiệm Bành thương tiếc sờ sờ đầu cô, đứa nhỏ này thành tích vừa tốt lại hiếu thảo, ai mà không thích cho được?
"Được rồi, có chuyện gì thì nói với cô, đừng tự gánh vác một mình, em là một học sinh, giáo viên có trách nhiệm quan tâm và giúp đỡ cho em, bởi vậy em đừng ngại."
"Cảm ơn cô ạ." Hốc mắt của Hoa Dạng khẽ ửng hồng, cô khom lưng cúi chào thật sâu.
Khung cảnh cô trò hoà hợp êm ấm khiến cho Hoa Vũ tức muốn bốc khói, nhưng dưới cơn giận vẫn không quên giải thích cho mình: "Chủ nhiệm Bành, ban nãy nó còn đòi đánh em đấy, cô đừng bị nó lừa. Còn về chuyện nó bảo em đi tung tin đồn gây thị phi gì đó hoàn toàn là giả, em thề là em không có làm!"