Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 95: Nỗ Lực Vượt Khó



Một vị giáo viên dạy toán bắt lấy tay Hoa Dạng rồi hỏi với đôi mắt toả sáng: "Học sinh Hoa Dạng, em có thể chia sẻ bí quyết học tập của mình được không?"
Mấy vị giáo viên khác đều trợn mắt lên nhìn, trời ơi, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tên mặt lạnh này thể hiện vẻ hiền lành đấy!
Hoa Dạng ngại ngùng đỏ mặt nói: "Thật ra em phải bỏ khá nhiều công sức, ban ngày em hoàn thành xong bài tập và ôn lại kiến thức trên lớp, buổi tối xem sách giáo khoa của các lớp trên, nếu xem một lần không hiểu thì xem lại nhiều lần, chỉ có như vậy thôi ạ, ngoài ra không có bí quyết nào khác."
Dáng vẻ của Hoa Dạng lúc nói chuyện rất giống một cô bé ngoan ngoãn thật thà.
Nhóm giáo viên không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ, thật sự xem nhiều lần là có thể tự hiểu sao? Vậy cũng quá hư cấu thì phải?
Chỉ là trên đời này vẫn tồn tại những người có chỉ số IQ cao, bẩm sinh đã là thiên tài, xem ra Hoa Dạng là một trong số đó rồi.
Chủ nhiệm lớp cực kì vui mừng và phấn khởi, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích Hoa Dạng không thôi, cảm thấy cô ưu tú như vậy sao có thể làm mình thất vọng được?
Chủ nhiệm tiếp tục trò chuyện với Hoa Dạng, lân này giọng nói đã mềm mỏng hơn mấy phần so với ban đầu: "Học sinh Hoa Dạng, vì em đã hiểu hết toàn bộ kiến thức của sơ trung, cho nên mới chạy đi phụ mẹ bán hàng hả?"
Khoé miệng của Hoa Dạng khẽ nhếch lên, cô nở một nụ cười chua xót rồi đáp: "Em cũng rất muốn làm một học sinh không cần phải lo nghĩ, chỉ cần chuyên tâm vào việc học. Nhưng mà... nhà em thật sự quá nghèo, cha mẹ em là nông dân, ngay cả học phí của cao trung sau này cũng không gánh nổi, em cũng phải tính toán lo cho tương lai của mình."
"Không giấu gì các thây cô, từ nhỏ em đã có lí tưởng là phải vào được đại học. Cho dù có bị mọi người cười nhạo hay chế giễu, em cũng vẫn muốn kiên trì tới cùng."
Lời nói của cô rất khó khí phách, vẻ mặt lại cực kì kiên định: "Làm buôn bán không có gì mất mặt cả, em cũng đâu có phạm tội trộm cắp hay cướp giật của ai? Những đồng tiên này đều do em đổ mồ hôi công sức tích cóp được, vì lí tưởng của chính mình, em thật sự không cảm thấy xấu hổ chút nào"
Hoa Dạng càng nói càng xúc động, hốc mắt của cô cũng đỏ bừng, nước mắt như sắp rớt xuống bất kì lúc nào.
"Cho dù phải tự mình vất vả, chịu trăm ngàn cay đắng, em cũng không muốn dựa dẫm vào sự bố thí của người khác, bởi vì con người em xưa nay không muốn nợ nhân tình của ai, chả lẽ em làm vậy là sai rồi sao?"
Các giáo viên vừa nghe thì trong lòng như có ngũ vị tạp trần, đau lòng, thương tiếc, chua xót, thậm chí còn có một tia cay đắng.
Đứa nhỏ này thật không dễ dàng gì, hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng không muốn nhờ người khác giúp đỡ, chỉ một mực dựa vào bản thân, ai cũng không có tư cách chỉ trích hay cười nhạo cô.
Không phải chỉ là làm kinh doanh buôn bán thôi sao? Cũng không phạm vào tội giết người hay cướp của.
Chủ nhiệm lớp rất đồng cảm với Hoa Dạng, cô hiểu rõ nỗi khổ khi không có tiền để đóng học phí là như thế nào. Bị người khác giúp đỡ hay bố thí đều rất áp lực, cả ngày luôn lo lắng bất an sợ làm người ta phải thất vọng. Chủ nhiệm nghĩ đến đây liền xúc động muốn khóc, nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Dạng vào lòng mình rồi nói: "Học sinh Hoa Dạng, em không làm gì sai cả, là do thầy cô suy nghĩ quá hẹp hòi." Đứa nhỏ này không hề cướp giật hay đi ăn trộm tiền học phí, vậy thì sai ở chỗ nào? Rõ ràng em ấy không sail Đây là điển hình của một học sinh nghèo nỗ lực vượt khói
Xã hội đầy rẫy những thành kiến, bọn họ cũng đang áp đặt thành kiến lên cô.
Đứa nhỏ này lại trưởng thành quá sớm, làm cho người lớn cảm thấy đau lòng.
"Cô nghe bạn học khác nói lại là em cùng mẹ đi bán hàng, thế còn cha của em đâu?”
Trụ cột trong gia đình mà không thấy xuất hiện? Chẳng lẽ... qua đời rồi?
"Cha của em..." Hoa Dạng do dự một chút, lát sau mới cắn môi nói: "Cô giáo, em có thể nhờ cô giúp một việc hay không?"
Chủ nhiệm lớp chỉ hận không thể đào tim đào phổi để giúp cho Hoa Dạng, vừa nghe đến đây liên gật đầu ngay lập tức: "Được, em cứ nói đi:
Dáng vẻ của Hoa Dạng như rất khó xử, giãy giụa nửa ngày mới hạ quyết tâm nói ra: "Cha em là một người có tư tưởng bảo thủ, cũng là một người đàn ông thiếu tự tin, bởi vì ông ấy không có con trai, tương lai luôn muốn dựa vào mấy cháu trai trong nhà để dưỡng lão..."
Giọng nói của cô có chút run rẩy, lộ ra một tia yếu ớt.
Đứa nhỏ vẫn luôn tỏ ra kiên cường giờ lại mong manh dễ vỡ, các giáo viên ai nấy đều đau lòng thay cô.
Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn cái tư tưởng trọng nam khinh nữ. Con gái có chỗ nào không tốt đâu? Với thành tích của Hoa Dạng thì tương lai sẽ trở thành trụ cột của quốc gia, làm rạng danh cả dòng họ, ấy thế mà cha của em ấy lại...
Chương trước Chương tiếp
Loading...