Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 9: Thử Thăm Dò
Người đối diện tràn ngập ác ý nhắm vào mình, rốt cuộc thì vì sao lại như vậy? Bọn họ không phải là chị em họ sao? Cho dù tình cảm không mấy thân thuộc, cũng không đến mức coi nhau như kẻ thù không đội trời chung.
Trong trí nhớ của nguyên chủ hình như cũng không xảy ra xung đột hay tranh chấp gì với Hoa Vũ.Chả hiểu sao cô cứ có cảm giác chuyện không đơn giản chút nào.Canh Thục Phương nãy giờ đứng bên cạnh hóng hớt, vừa nghe được tin sốt dẻo liền nhảy dựng lên nói: ”Cái gì cái gì, mày dám làm liên luỵ đến Tiểu Cường và Mưa Nhỏ nhà tao hả? Đúng là cái loại bỏ đi, làm mất mặt gia phong cả nhà họ Hoa...”Trong lúc Canh Thục Phương buông lời mắng chửi tới tấp, một giọng nói bình thản vang lên: “Anh Tiểu Cường, có muốn ăn thử cơm chiên của nhà em không?”Hoa Chí Cường nhìn chằm chằm vào chén cơm chiên nãy giờ, thiếu nước chảy cả nước miếng, vừa nghe mình cũng được ăn thì vội gật đầu như gà mổ thóc: ”Có có có, cho anh ăn với.”Hoa Dạng lấy thêm hai cái chén nhỏ, một chén múc một ít canh, chén còn lại thì sớt qua mấy muỗng cơm chiên, khoé miệng khẽ nhếch lên nói: ”Được rồi, nếu anh muốn ăn những thứ này thì trước hết phải nói cho mọi người nghe, em có gian lận ở phòng thi hay không? Không được nói láo nửa lời, nếu không một hạt cơm cũng không có đâu.”Hoa Dạng còn chưa kịp nói xong, Hoa Chí Cường đã vội muốn chết, liền chờ không nổi mà lắc đầu lia lịa: ”Tiểu Dạng không có gian lận, hiệu trưởng cũng đã thông báo cho cả khối rồi.”Cô cười tươi rói, dáng vẻ rất hài lòng với biểu hiện của cậu ta, vì vậy liền lên tiếng: ”Rất tốt, cho anh ăn một ngụm đấy, coi như đây là phần thưởng vì đã nói thật.”Hoa Chí Cường chỉ chờ có vậy, vội vàng lao tới giật lấy chén canh và cơm chiên mà ban nãy Hoa Dạng đã múc sẵn.
Cậu liên tiếp và mấy đũa cơm vào miệng, hai mắt lập tức sáng như sao, trong miệng cũng đầy mùi thơm của đồ ăn, aaaaa, ăn ngon quá đi mất!Chả trách từ xa đã nghe mùi thơm nồng nặc, ăn vào còn ngon hơn trong tưởng tượng, chỉ thấy từng hạt cơm béo núc được bao bọc bởi lớp trứng gà vàng óng, cà rốt và dưa leo cũng hoà quyện vào nhau, thật là món ăn đầy đủ cả sắc lẫn vị.Ngay cả cà rốt mà ngày thường cậu vẫn luôn ghét cay ghét đắng, bây giờ ăn vào trong miệng lại thấy ngon cực kì, vừa giòn vừa ngọt, quá tuyệt!Canh Thục Phương đang chửi ra rả, quay sang lại thấy con trai cưng của mình đang ăn lấy ăn để như thể chết đói tới nơi.
Bà cảm thấy biểu tình của tên nhóc này có phải quá khoa trương rồi không? Nhưng mà bây giờ chuyện dành ăn không còn quan trọng, quan trọng là chuyện khác.“Này, đừng ăn nữa, mau kể cho mẹ nghe coi, rốt cuộc chuyện này là sao, kể rõ ràng chi tiết xem nào?”Hoa Chí Cường đương nhiên không thèm nghe lọt tai mấy lời của bà mẹ già nhà mình.
Cậu đang mải mê ăn đồ ngon, cảm thấy con sâu tham ăn trong bụng như bị thức tỉnh rồi.
Vì vậy dưới cái nhìn sắc bén của Canh Thục Phương và Hoa Vũ, Hoa Chí Cường quyết tâm bơ đẹp, miệng liên tục kêu gào: ”Ăn ngon, ngon quá trời, Tiểu Dạng, mau đem thêm cho anh ít cơm chiên nữa coi, anh mày phải ăn thêm mấy ngụm nữa mới đã thèm.”Canh Thục Phương đang gấp muốn chết, lại thấy vẻ ham ăn không có tiền đồ của thằng con nhà mình thì tức muốn điên.
Nhưng vì đang ở nhà người khác nên bà không muốn bị mất mặt, liền tiếp tục lên tiếng hối thúc: ”Tiểu Cường, mẹ đang bảo con kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe cơ mà, chị con vừa mới nói...”Hoa Chí Cường trong mắt chỉ còn có ăn, vẻ mặt lập tức không kiên nhẫn: ”Chị ấy nói linh tinh ấy mà, chắc là nghe chưa rõ đầu đuôi, lúc sau thầy hiệu trưởng đã đính chính thông tin lại rồi, dù sao mọi người chỉ cần biết là Tiểu Dạng không gian lận là được.”Cả đám lại hai mặt nhìn nhau, hả, Tiểu Dạng không có gian lận? Vậy chứ ban nãy Hoa Vũ chạy đến cố ý nói như vậy là có ý gì?Hai mắt của Hoa Dạng nhìn chằm chằm vào Hoa Vũ, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: “Có vài người thích kéo người khác xuống bùn, không chỉ đạo sức suy đồi mà nhân phẩm cũng kém.
Loại như vậy chắc hẳn sẽ bị người đời chê cười chỉ trích, chị họ, chị thấy em nói có đúng không?”Cô đem toàn bộ mấy lời ác ý ban nãy trả về hết cho Hoa Vũ, chỉ thiếu nước chỉ đích danh chính chủ mà thôi.Ánh mắt của Hoa Vũ hơi loé lên, trong lòng hiện lên một tia khác thường, vội cất giọng hỏi: “Chuyện đó...em thật sự là Tiểu Dạng sao?”Trong ấn tượng của cô ta, đứa em họ này từ nhỏ tới lớn là một người ngoan ngoãn nghe lời, tính tình mềm mỏng không chút tranh đua với đời.
Sao mới đó mà đã thay đổi 180 độ như vậy được, lại còn biết dùng lời lẽ sắc bén chèn ép đối phương?Hoa Dạng đứng đối diện cũng quan sát Hoa Vũ từ nãy tới giờ, chợt phát hiện ánh mắt của chị ta hình như có chút kì quái.
Phải nói là không hề giống với ánh mắt của một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.Hoa Dạng không nhịn được mà thử dăm dò: “Chị họ, chị thật sự không biết chuyện hiệu trưởng đã thay em lên tiếng đính chính rồi sao? Ngay cả anh họ còn biết, chả lẽ chị lại không? Em nghi ngờ chị cố tình thì có, có phải chị muốn hại em, phá huỷ hết thanh danh của em hay không?”.
Trong trí nhớ của nguyên chủ hình như cũng không xảy ra xung đột hay tranh chấp gì với Hoa Vũ.Chả hiểu sao cô cứ có cảm giác chuyện không đơn giản chút nào.Canh Thục Phương nãy giờ đứng bên cạnh hóng hớt, vừa nghe được tin sốt dẻo liền nhảy dựng lên nói: ”Cái gì cái gì, mày dám làm liên luỵ đến Tiểu Cường và Mưa Nhỏ nhà tao hả? Đúng là cái loại bỏ đi, làm mất mặt gia phong cả nhà họ Hoa...”Trong lúc Canh Thục Phương buông lời mắng chửi tới tấp, một giọng nói bình thản vang lên: “Anh Tiểu Cường, có muốn ăn thử cơm chiên của nhà em không?”Hoa Chí Cường nhìn chằm chằm vào chén cơm chiên nãy giờ, thiếu nước chảy cả nước miếng, vừa nghe mình cũng được ăn thì vội gật đầu như gà mổ thóc: ”Có có có, cho anh ăn với.”Hoa Dạng lấy thêm hai cái chén nhỏ, một chén múc một ít canh, chén còn lại thì sớt qua mấy muỗng cơm chiên, khoé miệng khẽ nhếch lên nói: ”Được rồi, nếu anh muốn ăn những thứ này thì trước hết phải nói cho mọi người nghe, em có gian lận ở phòng thi hay không? Không được nói láo nửa lời, nếu không một hạt cơm cũng không có đâu.”Hoa Dạng còn chưa kịp nói xong, Hoa Chí Cường đã vội muốn chết, liền chờ không nổi mà lắc đầu lia lịa: ”Tiểu Dạng không có gian lận, hiệu trưởng cũng đã thông báo cho cả khối rồi.”Cô cười tươi rói, dáng vẻ rất hài lòng với biểu hiện của cậu ta, vì vậy liền lên tiếng: ”Rất tốt, cho anh ăn một ngụm đấy, coi như đây là phần thưởng vì đã nói thật.”Hoa Chí Cường chỉ chờ có vậy, vội vàng lao tới giật lấy chén canh và cơm chiên mà ban nãy Hoa Dạng đã múc sẵn.
Cậu liên tiếp và mấy đũa cơm vào miệng, hai mắt lập tức sáng như sao, trong miệng cũng đầy mùi thơm của đồ ăn, aaaaa, ăn ngon quá đi mất!Chả trách từ xa đã nghe mùi thơm nồng nặc, ăn vào còn ngon hơn trong tưởng tượng, chỉ thấy từng hạt cơm béo núc được bao bọc bởi lớp trứng gà vàng óng, cà rốt và dưa leo cũng hoà quyện vào nhau, thật là món ăn đầy đủ cả sắc lẫn vị.Ngay cả cà rốt mà ngày thường cậu vẫn luôn ghét cay ghét đắng, bây giờ ăn vào trong miệng lại thấy ngon cực kì, vừa giòn vừa ngọt, quá tuyệt!Canh Thục Phương đang chửi ra rả, quay sang lại thấy con trai cưng của mình đang ăn lấy ăn để như thể chết đói tới nơi.
Bà cảm thấy biểu tình của tên nhóc này có phải quá khoa trương rồi không? Nhưng mà bây giờ chuyện dành ăn không còn quan trọng, quan trọng là chuyện khác.“Này, đừng ăn nữa, mau kể cho mẹ nghe coi, rốt cuộc chuyện này là sao, kể rõ ràng chi tiết xem nào?”Hoa Chí Cường đương nhiên không thèm nghe lọt tai mấy lời của bà mẹ già nhà mình.
Cậu đang mải mê ăn đồ ngon, cảm thấy con sâu tham ăn trong bụng như bị thức tỉnh rồi.
Vì vậy dưới cái nhìn sắc bén của Canh Thục Phương và Hoa Vũ, Hoa Chí Cường quyết tâm bơ đẹp, miệng liên tục kêu gào: ”Ăn ngon, ngon quá trời, Tiểu Dạng, mau đem thêm cho anh ít cơm chiên nữa coi, anh mày phải ăn thêm mấy ngụm nữa mới đã thèm.”Canh Thục Phương đang gấp muốn chết, lại thấy vẻ ham ăn không có tiền đồ của thằng con nhà mình thì tức muốn điên.
Nhưng vì đang ở nhà người khác nên bà không muốn bị mất mặt, liền tiếp tục lên tiếng hối thúc: ”Tiểu Cường, mẹ đang bảo con kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe cơ mà, chị con vừa mới nói...”Hoa Chí Cường trong mắt chỉ còn có ăn, vẻ mặt lập tức không kiên nhẫn: ”Chị ấy nói linh tinh ấy mà, chắc là nghe chưa rõ đầu đuôi, lúc sau thầy hiệu trưởng đã đính chính thông tin lại rồi, dù sao mọi người chỉ cần biết là Tiểu Dạng không gian lận là được.”Cả đám lại hai mặt nhìn nhau, hả, Tiểu Dạng không có gian lận? Vậy chứ ban nãy Hoa Vũ chạy đến cố ý nói như vậy là có ý gì?Hai mắt của Hoa Dạng nhìn chằm chằm vào Hoa Vũ, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: “Có vài người thích kéo người khác xuống bùn, không chỉ đạo sức suy đồi mà nhân phẩm cũng kém.
Loại như vậy chắc hẳn sẽ bị người đời chê cười chỉ trích, chị họ, chị thấy em nói có đúng không?”Cô đem toàn bộ mấy lời ác ý ban nãy trả về hết cho Hoa Vũ, chỉ thiếu nước chỉ đích danh chính chủ mà thôi.Ánh mắt của Hoa Vũ hơi loé lên, trong lòng hiện lên một tia khác thường, vội cất giọng hỏi: “Chuyện đó...em thật sự là Tiểu Dạng sao?”Trong ấn tượng của cô ta, đứa em họ này từ nhỏ tới lớn là một người ngoan ngoãn nghe lời, tính tình mềm mỏng không chút tranh đua với đời.
Sao mới đó mà đã thay đổi 180 độ như vậy được, lại còn biết dùng lời lẽ sắc bén chèn ép đối phương?Hoa Dạng đứng đối diện cũng quan sát Hoa Vũ từ nãy tới giờ, chợt phát hiện ánh mắt của chị ta hình như có chút kì quái.
Phải nói là không hề giống với ánh mắt của một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.Hoa Dạng không nhịn được mà thử dăm dò: “Chị họ, chị thật sự không biết chuyện hiệu trưởng đã thay em lên tiếng đính chính rồi sao? Ngay cả anh họ còn biết, chả lẽ chị lại không? Em nghi ngờ chị cố tình thì có, có phải chị muốn hại em, phá huỷ hết thanh danh của em hay không?”.