Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 55: Lôi Kéo Nhân Lực
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, toàn bộ chỗ đồ ăn mà Hoa Dạng đem đến đều bị mọi người dành mua hết sạch. Người mua được thì hả hê đắc ý, người chậm chân thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Dạng đem thùng tiên nhỏ đưa cho Trương Tuệ rồi nói:"Mẹ, mẹ thử đếm xem chỗ này có bao nhiêu tiền."
Trương Tuệ bị cô dúi tiền vào tay thì có chút hoảng hốt, đôi tay run rẩy không ngừng, cả đời bà chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy, cứ cảm thấy không quen thế nào.
Mì lạnh hai mao tiên một phần, tổng cộng bán được 150 phần, thu vào 30 khối, cháo thịt nạc trứng bắc thảo thì một mao rưỡi một phần, bán được 113 chén, tổng cộng được 16,95, làm tròn cỡ 50 khối. Trừ đi toàn bộ phí tổn tiền nguyên liệu, gôm có bột mì, gạo tẻ, thịt heo, các loại gia vị linh tinh, cuối cùng lời được ba mươi mấy khối.
Trương Tuệ vừa đếm xong thì sợ ngây người, chỉ chưa đầy hai tiếng mà bọn họ đã kiếm được tận ba mươi mấy khối? Xưởng thép có quy mô lớn như vậy, lương chính thức của công nhân trong này cũng chỉ được khoảng 60 nguyên. So ra thì bán hàng ăn còn kiếm được nhiều hơn cả nhóm công nhân chính thức.
Tiền dễ kiếm như vậy sao? Trương Tuệ tự hỏi trong đầu, lại quay sang nói với Hoa Dạng:"Tiểu Dạng à, con định ngày mai lại tới đây bán tiếp hả, lỡ không được như hôm nay thì sao?"
Hoa Dạng bày ra vẻ mặt thản nhiên, cảm thấy chả có vấn đề gì:"Thì có sao đâu mẹ, hôm nay chúng ta cũng kiếm được cả đống tiền lời rồi còn gì, buôn bán là phải mạo hiểm, cứ coi như là một vụ đầu tư đi"
Trương Tuệ nghe xong nghĩ lại cũng thấy rất có lí, dù có thua lỗ thì cũng còn dư được mười mấy khối tiền lời, thôi cứ làm liêu thêm một ngày nữa đi. Lúc này bà không hề ý thức được một vấn đề, có ngày thứ hai thì sẽ có những ngày kế tiếp, cứ lặp đi lặp lại như một tần số, cuối cùng bà cũng sẽ rơi vào tiếc nuối mà không nỡ kết thúc. Bởi vậy mới nói, sức hút của đồng tiền không ai có thể cưỡng lại được.
Hai người trốn vào một góc yên tĩnh và vắng vẻ để ngồi đếm tiền, Hoa Chí Hồng ngồi ở đằng xa đưa lưng về phía bên này, dù không tới gần nhưng lâu lâu vẫn quay lại để quan sát đề phòng có kẻ gian.
Hoa Dạng mới bé tí, vẫn còn là một cô nhóc 12 13 tuổi, bình thường chỉ biết lên lớp đi học, không có khả năng mỗi ngày đều vội vàng kiếm tiền.
Cô có ý định bồi dưỡng cha mẹ mình, để bọn họ xông pha làm việc ở phía trước, còn mình chỉ cần núp ở phía sau bày mưu tính kế là được rồi.
Trước mắt cô đã thu phục được Trương Tuệ, chuẩn bị mượn thêm sức của Hoa Quốc Khánh, những chuyện tiếp theo thì đi đến đâu tính đến đó.
Chỉ là nhìn tình hình hiện giờ, đôi mắt của Hoa Dạng khẽ híp lại, một kế hoạch mới nảy ra ở trong đầu cô:"Anh họ, anh có muốn kiếm tiền không?"
Năm sau Hoa Chí Hồng sẽ lên lớp 11, phía dưới cậu còn có một đứa em trai là Hoa Chí Vĩ, học phí và tiền sinh hoạt của cả hai anh em đều rất tốn kém. Cả nhà bác cả cũng không dễ dàng gì, lúc nào cũng như đang đeo một tấn chì ở trên vai.
Cho dù điều kiện của nhà bác cả Hoa Dạng đứng số một số hai ở trong làng, nhưng cũng xem như vừa đủ ăn. Đời đời đều là nông dân, dựa vào làm ruộng để trang trải, làm gì có ai làm ruộng mà trở thành đại gia được?
Hoa Quốc Lập là đại đội trưởng, nhưng chỉ được hưởng vài quyên lợi nhỏ, thật ra cũng chả có thực quyền gì, dưới sự nghèo đói của những người xung quanh, ông có ý đồ vớt vát để làm lớn cũng không có khả năng.
Đến cả việc tu sửa phòng ở cũng là nhờ đào vét được toàn bộ tiền dành dụm của ông bà Hoa để làm.
Thành tích của Hoa Chí Hồng ở sơ trung khá tốt, nhưng kể từ khi lên cao trung thì bị chững lại hẳn. Ở nơi nhân tài tụ hội thế này, chênh lệch trình độ lập tức lộ ra, có thể nói việc cả nhà họ Hoa mong chờ Hoa Chí Hồng thi đậu đại học là chuyện xa ngoài tâm với.
Chỉ là Hoa Dạng cảm thấy, nếu cậu ta thật sự quyết tâm thì chưa biết chừng có thể thi đậu cũng nên.
"Đương nhiên là anh muốn, em có ý tưởng gì hả?"
Hoa Chí Hồng mừng còn không kịp, cậu ta rất muốn tích cóp tiên phí sinh hoạt để sau này tương lai vào đại học đỡ vất vả. Bây giờ vừa nghe Hoa Dạng mở lời, trong lòng nhanh chóng nhen nhóm lên một tia hi vọng.
Mi mắt của Hoa Dạng cong cong, cô nhìn cậu ta rồi cười đáp:"Ngày mai anh cùng với anh Chí Vĩ đi sang chỗ khác bán đồ ăn như hôm nay, lợi nhuận kiếm được sẽ chia đôi, thấy thế nào, có muốn làm không?"
Thời tiết nắng nóng của mùa hè rất phù hợp để bán mì lạnh, cửa làm ăn này chắc chắn sẽ mang đến lợi nhuận rất cao.
Cô lôi kéo thêm Hoa Chí Hồng là vì hai lí do, thứ nhất là làm một mình quá vất vả, thứ hai là có cậu ta ra mặt chạy đôn chạy đáo khắp nơi cũng tiện hơn nhiều.
Đã vậy điều quan trọng nhất là cậu ta còn biết chạy xe đạp nữa!
Hoa Dạng thầm đánh giá trong lòng, như vậy xem ra việc lôi kéo cậu ta vào chỉ có lợi chứ không có hại.
Hoa Dạng đem thùng tiên nhỏ đưa cho Trương Tuệ rồi nói:"Mẹ, mẹ thử đếm xem chỗ này có bao nhiêu tiền."
Trương Tuệ bị cô dúi tiền vào tay thì có chút hoảng hốt, đôi tay run rẩy không ngừng, cả đời bà chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy, cứ cảm thấy không quen thế nào.
Mì lạnh hai mao tiên một phần, tổng cộng bán được 150 phần, thu vào 30 khối, cháo thịt nạc trứng bắc thảo thì một mao rưỡi một phần, bán được 113 chén, tổng cộng được 16,95, làm tròn cỡ 50 khối. Trừ đi toàn bộ phí tổn tiền nguyên liệu, gôm có bột mì, gạo tẻ, thịt heo, các loại gia vị linh tinh, cuối cùng lời được ba mươi mấy khối.
Trương Tuệ vừa đếm xong thì sợ ngây người, chỉ chưa đầy hai tiếng mà bọn họ đã kiếm được tận ba mươi mấy khối? Xưởng thép có quy mô lớn như vậy, lương chính thức của công nhân trong này cũng chỉ được khoảng 60 nguyên. So ra thì bán hàng ăn còn kiếm được nhiều hơn cả nhóm công nhân chính thức.
Tiền dễ kiếm như vậy sao? Trương Tuệ tự hỏi trong đầu, lại quay sang nói với Hoa Dạng:"Tiểu Dạng à, con định ngày mai lại tới đây bán tiếp hả, lỡ không được như hôm nay thì sao?"
Hoa Dạng bày ra vẻ mặt thản nhiên, cảm thấy chả có vấn đề gì:"Thì có sao đâu mẹ, hôm nay chúng ta cũng kiếm được cả đống tiền lời rồi còn gì, buôn bán là phải mạo hiểm, cứ coi như là một vụ đầu tư đi"
Trương Tuệ nghe xong nghĩ lại cũng thấy rất có lí, dù có thua lỗ thì cũng còn dư được mười mấy khối tiền lời, thôi cứ làm liêu thêm một ngày nữa đi. Lúc này bà không hề ý thức được một vấn đề, có ngày thứ hai thì sẽ có những ngày kế tiếp, cứ lặp đi lặp lại như một tần số, cuối cùng bà cũng sẽ rơi vào tiếc nuối mà không nỡ kết thúc. Bởi vậy mới nói, sức hút của đồng tiền không ai có thể cưỡng lại được.
Hai người trốn vào một góc yên tĩnh và vắng vẻ để ngồi đếm tiền, Hoa Chí Hồng ngồi ở đằng xa đưa lưng về phía bên này, dù không tới gần nhưng lâu lâu vẫn quay lại để quan sát đề phòng có kẻ gian.
Hoa Dạng mới bé tí, vẫn còn là một cô nhóc 12 13 tuổi, bình thường chỉ biết lên lớp đi học, không có khả năng mỗi ngày đều vội vàng kiếm tiền.
Cô có ý định bồi dưỡng cha mẹ mình, để bọn họ xông pha làm việc ở phía trước, còn mình chỉ cần núp ở phía sau bày mưu tính kế là được rồi.
Trước mắt cô đã thu phục được Trương Tuệ, chuẩn bị mượn thêm sức của Hoa Quốc Khánh, những chuyện tiếp theo thì đi đến đâu tính đến đó.
Chỉ là nhìn tình hình hiện giờ, đôi mắt của Hoa Dạng khẽ híp lại, một kế hoạch mới nảy ra ở trong đầu cô:"Anh họ, anh có muốn kiếm tiền không?"
Năm sau Hoa Chí Hồng sẽ lên lớp 11, phía dưới cậu còn có một đứa em trai là Hoa Chí Vĩ, học phí và tiền sinh hoạt của cả hai anh em đều rất tốn kém. Cả nhà bác cả cũng không dễ dàng gì, lúc nào cũng như đang đeo một tấn chì ở trên vai.
Cho dù điều kiện của nhà bác cả Hoa Dạng đứng số một số hai ở trong làng, nhưng cũng xem như vừa đủ ăn. Đời đời đều là nông dân, dựa vào làm ruộng để trang trải, làm gì có ai làm ruộng mà trở thành đại gia được?
Hoa Quốc Lập là đại đội trưởng, nhưng chỉ được hưởng vài quyên lợi nhỏ, thật ra cũng chả có thực quyền gì, dưới sự nghèo đói của những người xung quanh, ông có ý đồ vớt vát để làm lớn cũng không có khả năng.
Đến cả việc tu sửa phòng ở cũng là nhờ đào vét được toàn bộ tiền dành dụm của ông bà Hoa để làm.
Thành tích của Hoa Chí Hồng ở sơ trung khá tốt, nhưng kể từ khi lên cao trung thì bị chững lại hẳn. Ở nơi nhân tài tụ hội thế này, chênh lệch trình độ lập tức lộ ra, có thể nói việc cả nhà họ Hoa mong chờ Hoa Chí Hồng thi đậu đại học là chuyện xa ngoài tâm với.
Chỉ là Hoa Dạng cảm thấy, nếu cậu ta thật sự quyết tâm thì chưa biết chừng có thể thi đậu cũng nên.
"Đương nhiên là anh muốn, em có ý tưởng gì hả?"
Hoa Chí Hồng mừng còn không kịp, cậu ta rất muốn tích cóp tiên phí sinh hoạt để sau này tương lai vào đại học đỡ vất vả. Bây giờ vừa nghe Hoa Dạng mở lời, trong lòng nhanh chóng nhen nhóm lên một tia hi vọng.
Mi mắt của Hoa Dạng cong cong, cô nhìn cậu ta rồi cười đáp:"Ngày mai anh cùng với anh Chí Vĩ đi sang chỗ khác bán đồ ăn như hôm nay, lợi nhuận kiếm được sẽ chia đôi, thấy thế nào, có muốn làm không?"
Thời tiết nắng nóng của mùa hè rất phù hợp để bán mì lạnh, cửa làm ăn này chắc chắn sẽ mang đến lợi nhuận rất cao.
Cô lôi kéo thêm Hoa Chí Hồng là vì hai lí do, thứ nhất là làm một mình quá vất vả, thứ hai là có cậu ta ra mặt chạy đôn chạy đáo khắp nơi cũng tiện hơn nhiều.
Đã vậy điều quan trọng nhất là cậu ta còn biết chạy xe đạp nữa!
Hoa Dạng thầm đánh giá trong lòng, như vậy xem ra việc lôi kéo cậu ta vào chỉ có lợi chứ không có hại.