Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 39: Mua Đồ
Hoa Dạng không nói hai lời liền trực tiếp đi đến cung tiêu xã ở trấn trên, bên trong cái gì cũng có, dầu muối tương dấm, thuốc lá que diêm, hương liệu xà phòng đủ thể loại, quan trọng nhất là chỗ này mua đồ cần phiếu chứng nhưng giá cả lại tiện nghi hơn nhiều.
Còn tiệm tạp hoá của tư nhân mở bán không cần phiếu, cho nên bù lại giá sẽ khá cao.
Hiện tại là lúc hộ cá thể bắt đầu mọc lên, nhưng cũng không được nhiều cho lắm, bởi vì mọi người vẫn chưa thoát khỏi tư tưởng sĩ nông công thương.
Do vậy những người đi đầu buôn bán sau này đều trở thành nhà giàu có tiếng.
Hoa Dạng mua mười mấy kí bột mì, lại mua thêm chút hương liệu, cái quan trọng nhất là bơ đậu phộng thì tìm mãi không thấy, mà bơ này tự làm thủ công rất khó, cô có muốn cũng chả làm được.
Cô đi hỏi mấy tiệm tạp hoá tư nhân khác, cuối cùng cũng có một tiệm bán.
Ông chủ mập móc ra hai lọ bơ đậu phộng đưa cho cô, miệng còn cười tủm tỉm không ngừng.
Bởi vì lọ bơ này nhập về đã lâu, còn tưởng chả bán được cho ai, chỗ này người dân không có thói quen ăn bơ đậu phộng, lúc nấu đồ ăn cũng sợ tốn kém, bọn họ thậm chí còn chả dám xài dầu chứ nói gì bỏ tiền ra mua bơ.
Hoa Dạng kiếm được đồ như ý thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại mua thêm tương, dầu vừng, dấm và các loại hương liệu, cuối cùng cô còn mua thêm một cái thùng cơm để giữ ấm.
Hàng hoá ở chỗ này đầy đủ hơn so với cung tiêu xã, chỉ là giá thành nhỉnh hơn vài phần, nhưng Hoa Dạng vẫn khá hài lòng vì mua được đồ mình cần.
Hoa Dạng đi đến chỗ cuối cùng là chợ nông thôn tự phát, đây là địa điểm mọi người tụ tập bán đồ nhà mình tự sản xuất ra, ví dụ như bó rau, trứng gà, giỏ trúc! Cô dạo quanh một vòng chợ, phát hiện không có ai bán đồ ăn mấy.
Đi được một lúc Hoa Dạng ghé vào một quầy hàng mua đậu hũ, giá thành rất rẻ nên cô mua khá nhiều.
Thấy bên cạnh có cả trứng vịt bắc thảo, cô cũng móc tiền ra mua mười mấy quả về ăn dần.
Còn tiệm tạp hoá của tư nhân mở bán không cần phiếu, cho nên bù lại giá sẽ khá cao.
Hiện tại là lúc hộ cá thể bắt đầu mọc lên, nhưng cũng không được nhiều cho lắm, bởi vì mọi người vẫn chưa thoát khỏi tư tưởng sĩ nông công thương.
Do vậy những người đi đầu buôn bán sau này đều trở thành nhà giàu có tiếng.
Hoa Dạng mua mười mấy kí bột mì, lại mua thêm chút hương liệu, cái quan trọng nhất là bơ đậu phộng thì tìm mãi không thấy, mà bơ này tự làm thủ công rất khó, cô có muốn cũng chả làm được.
Cô đi hỏi mấy tiệm tạp hoá tư nhân khác, cuối cùng cũng có một tiệm bán.
Ông chủ mập móc ra hai lọ bơ đậu phộng đưa cho cô, miệng còn cười tủm tỉm không ngừng.
Bởi vì lọ bơ này nhập về đã lâu, còn tưởng chả bán được cho ai, chỗ này người dân không có thói quen ăn bơ đậu phộng, lúc nấu đồ ăn cũng sợ tốn kém, bọn họ thậm chí còn chả dám xài dầu chứ nói gì bỏ tiền ra mua bơ.
Hoa Dạng kiếm được đồ như ý thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại mua thêm tương, dầu vừng, dấm và các loại hương liệu, cuối cùng cô còn mua thêm một cái thùng cơm để giữ ấm.
Hàng hoá ở chỗ này đầy đủ hơn so với cung tiêu xã, chỉ là giá thành nhỉnh hơn vài phần, nhưng Hoa Dạng vẫn khá hài lòng vì mua được đồ mình cần.
Hoa Dạng đi đến chỗ cuối cùng là chợ nông thôn tự phát, đây là địa điểm mọi người tụ tập bán đồ nhà mình tự sản xuất ra, ví dụ như bó rau, trứng gà, giỏ trúc! Cô dạo quanh một vòng chợ, phát hiện không có ai bán đồ ăn mấy.
Đi được một lúc Hoa Dạng ghé vào một quầy hàng mua đậu hũ, giá thành rất rẻ nên cô mua khá nhiều.
Thấy bên cạnh có cả trứng vịt bắc thảo, cô cũng móc tiền ra mua mười mấy quả về ăn dần.