Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 155: Nguyện Vọng Thi Đại Học
Trương Lệ và người giúp việc mới thay nhau trông coi tiệm tạp hoá, thu nhập cũng ổn định, dù không kiếm nhiều bằng cửa hàng món kho nhưng cũng có dư.
Chân của Chu Hiểu Quân bị thương rất nghiêm trọng. Phải dưỡng mất hơn ba tháng. Cậu lại là người không chịu ngồi yên một chỗ, chân vừa mới đỡ đã vội muốn tìm việc gì đó để làm.
Hoa Dạng suy nghĩ một chút, liên mở một quán ăn ở tầng dưới nhà mình, chuyên phục vụ mì sợi và cơm niêu, toàn bộ đều do Chu Tiểu Quân phụ trách. Cậu đã có nền tảng trong lĩnh vực này. Hoa Dạng lại đào tạo thêm cho cậu ta một khoá, làm cho tay nghề của Chu Hiểu Quân tăng lên một tâm cao mới.
Cửa hàng này xem như do cô và Chu Tiểu Quân hợp tác mở, cho nên lợi nhuận được chia đều, mỗi người một nửa, vì vậy cô chuyển Trương Tuệ đến để thu tiền và quản lý sổ sách.
Quán ăn vặt nằm gần trường trung học số một. Vị vừa ngon số lượng lại nhiều, nên nhanh chóng thu hút đông đảo học sinh đến ăn. Mỗi lần tới giờ cơm đều cung không đủ cầu, tình hình buôn bán rất khả quan.
Hoa Dạng còn bán cơm hộp giao đến tận nơi, học sinh nào muốn ăn thì sẽ đặt trước, đến giờ cơm có người giao đồ ăn tới cổng trường, các bạn học sinh tự ra lấy.
Công việc kinh doanh cơm hộp mang đi cực kỳ tốt, mọi người làm không hết việc, vì vậy Hoa Dạng lại thuê thêm ba người. Đừng coi thường quán ăn vặt, mặc dù không đắt nhưng lúc nào cũng có đám đông xếp hàng tranh nhau mua, mỗi ngày bán được hàng trăm phần.
Về phần cửa hàng món kho, Hoa Quốc khánh đã có thể tự lo liệu, không đủ nhân viên sẽ tuyển người, thái rau, rửa rau cũng không quá phức tạp, hầu hết mọi người đều có thể làm được, Hoa Quốc khánh chỉ cần quản lý nên cũng khá nhàn.
Gia vị của món kho là bí quyết riêng Hoa Dạng tự mình nắm giữ. Công việc của cô là nhập nguyên liệu và nêm nếm gia vị mỗi ngày. Sắp xếp công việc cho mười mấy người cũng do một tay cô lo liệu.
Cô vừa quản lý kinh doanh vừa đi học, nhưng thành tích của cô vẫn luôn đứng đầu.
Điều này khiến mấy giáo viên không có gì để nói, bởi vậy ai nấy đều mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Thời gian vội vàng trôi đi.
Đã sáu năm trôi qua.
Hoa Dạng đã học năm cuối cấp 3. Đã là học bá nổi tiếng gần xa, công việc kinh doanh của cô cũng ngày càng thuận lợi.
Cô giáo ở trên đài phát biểu hùng hồn, khích lệ bọn học sinh cố gắng học, tranh thủ thi đậu một trường đại học tốt.
Sau mười năm học hành gian khổ, khi đến bài kiểm tra cuối cùng, mọi người đều phải nỗ lực.
Dưới khán đài, Hoa Dạng nghiêm túc nghe, lông mày của cô đẹp như tranh vẽ, làn da trắng như sứ, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua cực kì trẻ trung và tươi tắn.
Sau khi điền xong đơn đăng ký, Hoa Dạng cầm đơn trong tay xem qua một chút, đám học sinh xung quanh thì đang xì xào bàn tán cách điền đơn.
Vừa tan học, Hoa Dạng đã được gọi đến văn phòng, đã có bảy tám học sinh ở đây từ trước, tất cả đều là học sinh đứng đầu năm ba trung học.
"Nguyện vọng một là vô cùng quan trọng, các em phải suy nghĩ cẩn thận." Giáo viên phụ trách đặc biệt hướng dẫn các bạn điền như thế nào. Mọi người thảo luận rất sôi nổi, vô cùng náo nhiệt.
Hoa Dạng nghe xong nở nụ cười, không phát biểu ý kiến, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy liền nói: "Hoa Dạng, em đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Đây là học sinh đáng tự hào nhất của cô, mỗi năm đều đứng nhất, trước giờ chưa từng tụt hạng, vô cùng vững vàng.
Tuy rằng Hoa Dạng không nhiệt tình chuyện của lớp, không muốn làm lớp trưởng, cũng không tham gia các cuộc thi lấy thành tích, nhưng thành tích học tập của cô lại rất tốt, điều này quan trọng hơn hết thảy.
Thật ra Hoa Dạng cũng muốn vui vẻ, cũng muốn tham gia tranh tài, nhưng thật sự không có thời gian. Cô còn bận rộn kinh doanh kiếm tiền cho nên không thể thoát thân được.
Hoa Dạng là người quản lý công việc buôn bán trong nhà, mọi việc trong nhà đều cần cô quyết định, nhưng học hành vẫn là chủ yếu, không dám thả lỏng một chút nào.
Sức người có hạn, cô đã dồn hết sự chú ý vào hai việc này rồi.
Nghe chủ nhiệm hỏi, Hoa Dạng liền đáp mà không cần suy nghĩ: "Em muốn vào đại học Bắc Kinh"
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn có chủ kiến, nhưng giáo viên vẫn thuyết phục Hoa Dạng điền thêm một vài nguyện vọng nữa để đảm bảo hơn.
Hoa Dạng vâng một tiếng, mấy ngày sau giao lên giấy điền nguyện vọng, trong tờ giấy viết thêm mấy trường: Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Phúc Đán và Giao Đại.
Cô còn cố tình nhắc là cô sẽ không chấp nhận điều chỉnh nữa, và cũng ngụ ý rằng hồ sơ điên nguyện vọng cần được bảo quản tốt và không được để xảy ra sai sót.
Đã có rất nhiều trường hợp hồ sơ nguyện vọng xảy ra vấn đề vào phút cuối, bởi vì không thiếu người bị ép buộc sửa vì các lí do bên lề. Cô nói lời này cũng chỉ đề phòng vạn nhất.
Chân của Chu Hiểu Quân bị thương rất nghiêm trọng. Phải dưỡng mất hơn ba tháng. Cậu lại là người không chịu ngồi yên một chỗ, chân vừa mới đỡ đã vội muốn tìm việc gì đó để làm.
Hoa Dạng suy nghĩ một chút, liên mở một quán ăn ở tầng dưới nhà mình, chuyên phục vụ mì sợi và cơm niêu, toàn bộ đều do Chu Tiểu Quân phụ trách. Cậu đã có nền tảng trong lĩnh vực này. Hoa Dạng lại đào tạo thêm cho cậu ta một khoá, làm cho tay nghề của Chu Hiểu Quân tăng lên một tâm cao mới.
Cửa hàng này xem như do cô và Chu Tiểu Quân hợp tác mở, cho nên lợi nhuận được chia đều, mỗi người một nửa, vì vậy cô chuyển Trương Tuệ đến để thu tiền và quản lý sổ sách.
Quán ăn vặt nằm gần trường trung học số một. Vị vừa ngon số lượng lại nhiều, nên nhanh chóng thu hút đông đảo học sinh đến ăn. Mỗi lần tới giờ cơm đều cung không đủ cầu, tình hình buôn bán rất khả quan.
Hoa Dạng còn bán cơm hộp giao đến tận nơi, học sinh nào muốn ăn thì sẽ đặt trước, đến giờ cơm có người giao đồ ăn tới cổng trường, các bạn học sinh tự ra lấy.
Công việc kinh doanh cơm hộp mang đi cực kỳ tốt, mọi người làm không hết việc, vì vậy Hoa Dạng lại thuê thêm ba người. Đừng coi thường quán ăn vặt, mặc dù không đắt nhưng lúc nào cũng có đám đông xếp hàng tranh nhau mua, mỗi ngày bán được hàng trăm phần.
Về phần cửa hàng món kho, Hoa Quốc khánh đã có thể tự lo liệu, không đủ nhân viên sẽ tuyển người, thái rau, rửa rau cũng không quá phức tạp, hầu hết mọi người đều có thể làm được, Hoa Quốc khánh chỉ cần quản lý nên cũng khá nhàn.
Gia vị của món kho là bí quyết riêng Hoa Dạng tự mình nắm giữ. Công việc của cô là nhập nguyên liệu và nêm nếm gia vị mỗi ngày. Sắp xếp công việc cho mười mấy người cũng do một tay cô lo liệu.
Cô vừa quản lý kinh doanh vừa đi học, nhưng thành tích của cô vẫn luôn đứng đầu.
Điều này khiến mấy giáo viên không có gì để nói, bởi vậy ai nấy đều mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Thời gian vội vàng trôi đi.
Đã sáu năm trôi qua.
Hoa Dạng đã học năm cuối cấp 3. Đã là học bá nổi tiếng gần xa, công việc kinh doanh của cô cũng ngày càng thuận lợi.
Cô giáo ở trên đài phát biểu hùng hồn, khích lệ bọn học sinh cố gắng học, tranh thủ thi đậu một trường đại học tốt.
Sau mười năm học hành gian khổ, khi đến bài kiểm tra cuối cùng, mọi người đều phải nỗ lực.
Dưới khán đài, Hoa Dạng nghiêm túc nghe, lông mày của cô đẹp như tranh vẽ, làn da trắng như sứ, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua cực kì trẻ trung và tươi tắn.
Sau khi điền xong đơn đăng ký, Hoa Dạng cầm đơn trong tay xem qua một chút, đám học sinh xung quanh thì đang xì xào bàn tán cách điền đơn.
Vừa tan học, Hoa Dạng đã được gọi đến văn phòng, đã có bảy tám học sinh ở đây từ trước, tất cả đều là học sinh đứng đầu năm ba trung học.
"Nguyện vọng một là vô cùng quan trọng, các em phải suy nghĩ cẩn thận." Giáo viên phụ trách đặc biệt hướng dẫn các bạn điền như thế nào. Mọi người thảo luận rất sôi nổi, vô cùng náo nhiệt.
Hoa Dạng nghe xong nở nụ cười, không phát biểu ý kiến, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy liền nói: "Hoa Dạng, em đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Đây là học sinh đáng tự hào nhất của cô, mỗi năm đều đứng nhất, trước giờ chưa từng tụt hạng, vô cùng vững vàng.
Tuy rằng Hoa Dạng không nhiệt tình chuyện của lớp, không muốn làm lớp trưởng, cũng không tham gia các cuộc thi lấy thành tích, nhưng thành tích học tập của cô lại rất tốt, điều này quan trọng hơn hết thảy.
Thật ra Hoa Dạng cũng muốn vui vẻ, cũng muốn tham gia tranh tài, nhưng thật sự không có thời gian. Cô còn bận rộn kinh doanh kiếm tiền cho nên không thể thoát thân được.
Hoa Dạng là người quản lý công việc buôn bán trong nhà, mọi việc trong nhà đều cần cô quyết định, nhưng học hành vẫn là chủ yếu, không dám thả lỏng một chút nào.
Sức người có hạn, cô đã dồn hết sự chú ý vào hai việc này rồi.
Nghe chủ nhiệm hỏi, Hoa Dạng liền đáp mà không cần suy nghĩ: "Em muốn vào đại học Bắc Kinh"
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn có chủ kiến, nhưng giáo viên vẫn thuyết phục Hoa Dạng điền thêm một vài nguyện vọng nữa để đảm bảo hơn.
Hoa Dạng vâng một tiếng, mấy ngày sau giao lên giấy điền nguyện vọng, trong tờ giấy viết thêm mấy trường: Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Phúc Đán và Giao Đại.
Cô còn cố tình nhắc là cô sẽ không chấp nhận điều chỉnh nữa, và cũng ngụ ý rằng hồ sơ điên nguyện vọng cần được bảo quản tốt và không được để xảy ra sai sót.
Đã có rất nhiều trường hợp hồ sơ nguyện vọng xảy ra vấn đề vào phút cuối, bởi vì không thiếu người bị ép buộc sửa vì các lí do bên lề. Cô nói lời này cũng chỉ đề phòng vạn nhất.