Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 149: Mẹ Kế Cùng Cha Dượng
Tết âm lịch không buôn bán nên cả nhà liên tranh thủ nghỉ ngơi mấy ngày, vợ chồng Hoa Quốc Khánh đưa Chu Hiểu Quân đi bệnh viện khám chân, chỉ để ba đứa bé ở nhà.
Hai đứa bé rất nghe lời Hoa Dạng, ba chị em chơi cùng nhau rồi ăn uống thoả thích, bọn nhỏ nhanh chóng thích mê với cuộc sống ở đây.
Bỗng nhiên cách vách truyền tới một trận tiếng ồn, hình như là bên nhà bà Ngôn?
Hoa Dạng nhảy cẵng lên, chạy ra ngoài chỉ thấy một thanh niên lạnh lùng đứng ở trước cửa, đối diện là một nam một nữ còn có một đứa bé.
Đôi nam nữ này ăn mặc trang điểm thời thượng, đeo vàng mang bạc, người phụ nữ còn đánh son môi nhìn cực kì quyến rũ và lẳng lơ. Đầu tiên Hoa Dạng nhìn người phụ nữ đánh son môi, sau đó mới quan sát người còn lại.
Chỉ thấy người đàn ông đeo một dây xích vàng, nhìn qua giống hệt nhà giàu mới nổi, lúc này ông ta đang tức giận trừng Ngôn Mạch: "Tại sao không chào người lớn? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện một chút đi."
Ngôn Mạch đen mặt: "Mẹ kế, cha dượng, hai người đến đây làm gì?"
Người đàn ông mở miệng ra oai: "Cha dượng, thằng nhãi ranh, tao là bố ruột của mày!"
Ngôn Mạch cười lạnh: "Có mẹ kế thì có cha dượng, tôi gọi vậy có gì sai?"
Ngôn Hoa Thanh cao giọng bực bội, đứa nhỏ này càng ngày càng không hiểu chuyện, giống y như mẹ nó, không thể nói lý được.
"Bà nội mày đâu, tao muốn gặp mặt bà."
"Không có ở đây." Ngôn Mạch nói với giọng cộc lốc, đối với người đàn ông này thì chán ghét đã khắc vào trong xương cốt của cậu.
Lông mày Ngôn Hoa Thanh nhăn lại thành một đường: "Thái độ của mày kiểu gì thế? Bà nội dạy mày như thế hả? Một chút giáo dưỡng cũng không có."
Ngôn Mạch hai tay đút túi, vẻ mặt hơi tự giễu: "Nuôi con không dạy là lỗi của cha, ông là người thế nào thì tôi chính là người thế ấy? Ông không có giáo dưỡng sao tôi có cho được?
Sắc mặt Ngôn Hoa Thanh lập tức đen như mực: "Thằng mất dạy..."
Ông ta nổi giận đùng đùng, giơ tay lên mốn đánh, Ngôn Mạch cũng không tránh, chỉ hờ hững nhìn Ngôn Hoa Thanh.
Giọng nói lạnh lùng của Hoa Dạng vang lên: "Giết người, tôi muốn báo cảnh sát.”
Người phụ nữ tô son trừng mắt hung dữ: "Ai giết người? Mày không cần nói bừa, đây là cha ruột đang dạy dỗ con trai..."
"Cha ruột?" Hoa dạng nhướng mày, vẻ mặt khiếp sợ: "Ngôn Mạch, cậu không phải mồ côi cha mẹ sao? Đây là xác chết từ đâu sống dậy?”
Ngôn Hoa Thanh: "..." Trong lòng ông ta bốc cháy lên cơn giận dữ, vội quay sang hỏi Hoa Dạng: "Nó nói với cháu là cha nó qua đời? Thằng bất hiếu này."
Ngôn Mạch mặt không biểu tình, không buồn để ý, ngay cả giải thích cũng lười.
Hoa Dạng cười ha hả: "Chứ còn gì nữa? Từ khi cháu quen biết Ngôn Mạch, ngoại trừ bà Ngôn, cũng chưa từng thấy người thân nào khác, cháu còn tưởng họ đều đã chết hết. Rốt cuộc, thân là con cái, thân là người cha, chỉ cần còn sống nên có nghĩa vụ, vị tiên sinh này, cháu nói có đúng không?”
Ngôn Hoa Thanh im lặng không đáp, lời này tuy không dễ nghe nhưng lại là sự thật, ông ta cũng không có biện pháp phản bác. Người phụ nữ đánh son môi tên gọi là Vương Quỳnh, bà ta đứng nghe ở bên cạnh thì tức muốn nổ tung, vội lên giọng mắng: "Mày là ai? Tại sao lại xen vào chuyện nhà người khác, còn dám đứng đây nói hươu nói vượn? Một chút quy củ cũng không có."
Hoa Dạng lạnh lùng quét mắt liếc bà ta, trực tiếp đáp trả: "Nói như thể bà rất có quy củ không bằng. Nếu bà thật sự là con dâu của bà Ngôn, đáng lẽ phải sớm chiều thỉnh an, thường xuyên lại đây thăm hỏi bà ấy, bồi người trò chuyện, lúc người sinh bệnh ở một bên bưng trà đưa nước, mấy việc này bà có từng làm qua chưa?”
Đôi vợ chồng này thật khiến người ta chướng mắt.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, một người cha mẹ ruột cũng không thể bỏ mặc con cái? Để một bà lão lớn tuổi mang theo một đứa trẻ tự mình sinh hoạt được, thật không thể hiểu nổi.
Hoa Dạng nói chuyện quá khí thế, Vương Quỳnh nhanh chóng chột dạ: "Chúng ta rất bận, ở cách xa..."
Lời này là lừa con nít ba tuổi sao, Hoa Dạng lập tức ra mặt thay bà cháu nhà họ Ngôn, ý đồ bênh vực kẻ yếu: "Viện cớ, tất cả đều là viện cớ hết, cho dù có ở tận nước ngoài, nếu bà có lòng cũng có thể trở về thăm. Bà chính là đồ dối trá, rõ ràng trong lòng hận không thể cầu mong cho đối phương sớm chết, ngoài miệng còn khoe khoang hiếu thuận. Đúng là đồ giả nhân giả nghĩa."
Lời này làm sắc mặt của Ngôn Hoa Thanh đỏ lên, hơi thở cũng nóng bừng.
Vương Quỳnh định mở miệng phản bác, chỉ là thẹn quá hoá giận: "Mày đang vu khống thì có, việc nhà họ Ngôn khi nào đến phiên một người ngoài xen vào?"
Cũng không biết con ranh này từ đâu chui ra, lại còn dám xen vào việc của người khác.
Ngôn Mạch hơi hơi nhíu mày: "Chỉ bằng cô ấy là ân nhân cứu mạng bà nội." Vẻ mặt của Ngôn Hoa Thanh lâm vào khiếp sợ cùng ngạc nhiên: "Cái gì? Bà nội mày bị làm sao?”
Hai đứa bé rất nghe lời Hoa Dạng, ba chị em chơi cùng nhau rồi ăn uống thoả thích, bọn nhỏ nhanh chóng thích mê với cuộc sống ở đây.
Bỗng nhiên cách vách truyền tới một trận tiếng ồn, hình như là bên nhà bà Ngôn?
Hoa Dạng nhảy cẵng lên, chạy ra ngoài chỉ thấy một thanh niên lạnh lùng đứng ở trước cửa, đối diện là một nam một nữ còn có một đứa bé.
Đôi nam nữ này ăn mặc trang điểm thời thượng, đeo vàng mang bạc, người phụ nữ còn đánh son môi nhìn cực kì quyến rũ và lẳng lơ. Đầu tiên Hoa Dạng nhìn người phụ nữ đánh son môi, sau đó mới quan sát người còn lại.
Chỉ thấy người đàn ông đeo một dây xích vàng, nhìn qua giống hệt nhà giàu mới nổi, lúc này ông ta đang tức giận trừng Ngôn Mạch: "Tại sao không chào người lớn? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện một chút đi."
Ngôn Mạch đen mặt: "Mẹ kế, cha dượng, hai người đến đây làm gì?"
Người đàn ông mở miệng ra oai: "Cha dượng, thằng nhãi ranh, tao là bố ruột của mày!"
Ngôn Mạch cười lạnh: "Có mẹ kế thì có cha dượng, tôi gọi vậy có gì sai?"
Ngôn Hoa Thanh cao giọng bực bội, đứa nhỏ này càng ngày càng không hiểu chuyện, giống y như mẹ nó, không thể nói lý được.
"Bà nội mày đâu, tao muốn gặp mặt bà."
"Không có ở đây." Ngôn Mạch nói với giọng cộc lốc, đối với người đàn ông này thì chán ghét đã khắc vào trong xương cốt của cậu.
Lông mày Ngôn Hoa Thanh nhăn lại thành một đường: "Thái độ của mày kiểu gì thế? Bà nội dạy mày như thế hả? Một chút giáo dưỡng cũng không có."
Ngôn Mạch hai tay đút túi, vẻ mặt hơi tự giễu: "Nuôi con không dạy là lỗi của cha, ông là người thế nào thì tôi chính là người thế ấy? Ông không có giáo dưỡng sao tôi có cho được?
Sắc mặt Ngôn Hoa Thanh lập tức đen như mực: "Thằng mất dạy..."
Ông ta nổi giận đùng đùng, giơ tay lên mốn đánh, Ngôn Mạch cũng không tránh, chỉ hờ hững nhìn Ngôn Hoa Thanh.
Giọng nói lạnh lùng của Hoa Dạng vang lên: "Giết người, tôi muốn báo cảnh sát.”
Người phụ nữ tô son trừng mắt hung dữ: "Ai giết người? Mày không cần nói bừa, đây là cha ruột đang dạy dỗ con trai..."
"Cha ruột?" Hoa dạng nhướng mày, vẻ mặt khiếp sợ: "Ngôn Mạch, cậu không phải mồ côi cha mẹ sao? Đây là xác chết từ đâu sống dậy?”
Ngôn Hoa Thanh: "..." Trong lòng ông ta bốc cháy lên cơn giận dữ, vội quay sang hỏi Hoa Dạng: "Nó nói với cháu là cha nó qua đời? Thằng bất hiếu này."
Ngôn Mạch mặt không biểu tình, không buồn để ý, ngay cả giải thích cũng lười.
Hoa Dạng cười ha hả: "Chứ còn gì nữa? Từ khi cháu quen biết Ngôn Mạch, ngoại trừ bà Ngôn, cũng chưa từng thấy người thân nào khác, cháu còn tưởng họ đều đã chết hết. Rốt cuộc, thân là con cái, thân là người cha, chỉ cần còn sống nên có nghĩa vụ, vị tiên sinh này, cháu nói có đúng không?”
Ngôn Hoa Thanh im lặng không đáp, lời này tuy không dễ nghe nhưng lại là sự thật, ông ta cũng không có biện pháp phản bác. Người phụ nữ đánh son môi tên gọi là Vương Quỳnh, bà ta đứng nghe ở bên cạnh thì tức muốn nổ tung, vội lên giọng mắng: "Mày là ai? Tại sao lại xen vào chuyện nhà người khác, còn dám đứng đây nói hươu nói vượn? Một chút quy củ cũng không có."
Hoa Dạng lạnh lùng quét mắt liếc bà ta, trực tiếp đáp trả: "Nói như thể bà rất có quy củ không bằng. Nếu bà thật sự là con dâu của bà Ngôn, đáng lẽ phải sớm chiều thỉnh an, thường xuyên lại đây thăm hỏi bà ấy, bồi người trò chuyện, lúc người sinh bệnh ở một bên bưng trà đưa nước, mấy việc này bà có từng làm qua chưa?”
Đôi vợ chồng này thật khiến người ta chướng mắt.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, một người cha mẹ ruột cũng không thể bỏ mặc con cái? Để một bà lão lớn tuổi mang theo một đứa trẻ tự mình sinh hoạt được, thật không thể hiểu nổi.
Hoa Dạng nói chuyện quá khí thế, Vương Quỳnh nhanh chóng chột dạ: "Chúng ta rất bận, ở cách xa..."
Lời này là lừa con nít ba tuổi sao, Hoa Dạng lập tức ra mặt thay bà cháu nhà họ Ngôn, ý đồ bênh vực kẻ yếu: "Viện cớ, tất cả đều là viện cớ hết, cho dù có ở tận nước ngoài, nếu bà có lòng cũng có thể trở về thăm. Bà chính là đồ dối trá, rõ ràng trong lòng hận không thể cầu mong cho đối phương sớm chết, ngoài miệng còn khoe khoang hiếu thuận. Đúng là đồ giả nhân giả nghĩa."
Lời này làm sắc mặt của Ngôn Hoa Thanh đỏ lên, hơi thở cũng nóng bừng.
Vương Quỳnh định mở miệng phản bác, chỉ là thẹn quá hoá giận: "Mày đang vu khống thì có, việc nhà họ Ngôn khi nào đến phiên một người ngoài xen vào?"
Cũng không biết con ranh này từ đâu chui ra, lại còn dám xen vào việc của người khác.
Ngôn Mạch hơi hơi nhíu mày: "Chỉ bằng cô ấy là ân nhân cứu mạng bà nội." Vẻ mặt của Ngôn Hoa Thanh lâm vào khiếp sợ cùng ngạc nhiên: "Cái gì? Bà nội mày bị làm sao?”