Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 147: Mất Hứng



Trương Lệ ngơ ngẩn nhìn đường lớn: "Chị, đây là nhà mọi người thuê sao? Vị trí này khá tốt đấy, bao nhiêu tiền một tháng?"
Trương Tuệ giơ tay xoa cằm: "Tiểu Dạng mua, lúc trước bọn chị mở cửa hàng bán đồ ăn, còn một cửa hàng tạp hoá qua năm khai trương."
Trương Lệ trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nói không nên lời, mua á? Phải tốn bao nhiêu tiên chứ?
Chu Hiểu Quân càng kinh ngạc hơn, nhà ở huyện thành không phải muốn mua là mua, bởi vì cần phải có quan hệ và nhân mạch.
Trương Tuệ dẫn bọn họ đi tham quan nhà ở, Trương Lệ nhìn thấy bên trong nhà còn có một cái sân nhỏ, thật tốt! Rộng rãi như vây thì sẽ không lo không có chỗ ở nữa!
Hoa Dạng cầm ly nước đứng ở trong sân, hiện tại bên trong còn không có gì, ngay cả cái ghế dựa cũng không có.
"Chú, dì, về sau hai người cùng các em ở phòng này, bên trong rất rộng, ngăn làm hai phòng cũng đủ. Còn chưa có giường, tết nhất cửa hàng không mở, trước dựng tạm một tấm ván đỡ vậy, cha, việc này giao cho cha đấy nhé!"
"Được!" Hoa Quốc Khánh lập tức nhận lời.
Trương Lệ thấy chỗ này trống rỗng, có chút kỳ quái hỏi: "Thế mọi người ở chỗ nào?"
"Chúng cháu còn một gian phòng ở." Hoa Dạng không nói nhiều, uống xong nước nhìn nhìn vê phía mẹ cô: "Mẹ, cả nhà đều đói bụng rồi, chúng ta vê nhà ăn cơm đi"
Mười lăm phút sau, hai vợ chồng Trương Lệ đứng trong con hẻm nhỏ, tâm tình có chút hoảng hốt, nhà lầu hai tầng, gia đình chị hai thật sự phất lên rồi sao?
Một thiếu niên ló đầu ra cực kỳ kinh ngạc: "Tiểu Dạng? Sao lại về rồi? Không phải cậu nói mùng sáu mới về sao? Xảy ra chuyện gì?"
Hoa Dạng bĩu môi, chu cái miệng nhỏ nói: "Thôi, đừng nói nữa, về đó chỉ tổ bị khi dết"
Chân mày Ngôn Mạch cau lại: "Lại là Hoa Vũ giở trò quỷ hả, để tôi giúp cậu xử cậu tai"
Hoa Dạng cũng chỉ làu bàu một chút, cũng không để trong lòng: "Thôi, đầu năm không nói mấy chuyện mất hứng, cậu với bà Ngôn không ra ngoài sao?"
Ngôn Mạch đem tới một ly ngũ cốc cho Hoa Dạng, vui vẻ đáp: "Không có họ hàng cần thăm hỏi nên chỉ ở nhà à"
Ngũ cốc là một loại đồ uống giàu dinh dưỡng, nguyên liệu gồm sữa mạch nha, bột ca cao và một ít sữa bò. Hoa Dạng rất thích uống cái này, thơm thơm ngọt ngọt, có thể nếm ra hương vị của hạnh phúc.
Tinh thần cô thả lỏng, miệng liền hoạt động: "Ngày Tết mà cha cậu cũng không về sao?"
Nhìn sắc mặt của người đối diện không tốt, cô có chút ảo não: "Coi như tôi chưa nói gì đi, có gì ăn không? Tôi đói quát"
Đồ ăn vặt đã ăn không ít nhưng không có món chính vẫn cảm thấy không no.
Ngôn Mạch cũng biết thói quen ăn uống của cô: "Có bánh trôi với bánh hoa quế, có muốn ăn không?”
"Ăn!"
Trương Tuệ tuỳ tiện nấu bát mì lót bụng, bữa tối là Hoa Dạng làm, thịt gà thịt ba chỉ cắt thành miếng, đợi chảo dâu được đun nóng thì cho thêm hành và gia vị xào cho thơm. Thịt gà cùng thịt ba chỉ xào đến khi ngả màu thì cho thêm nước tương cùng đường phèn, sau đó thêm đậu hũ, khoai tây và miến vào, đổ thêm chút nước rồi đậy nắp, tiếp tục nấu thêm hai mươi phút.
Cắt thêm mấy khối bột mì nhào nặn nhẹ nhàng... vậy là thêm được món bánh nướng.
Trương Lệ ở một bên nhìn, liền vội khen không dứt miệng: "Chị, Tiểu Dạng thật giỏi, em ở bên cạnh muốn hỗ trợ cũng không thể nhúng tay vào."
Trương Tuệ vô cùng đắc ý: "Chuyện! Việc kinh doanh buôn bán nhà chị chính là do con bé mày mò ra đấy, nó không chỉ thông minh lại có khả năng, không hổ là con gái chị."
Trương Lệ nếu không tận mắt thấy cũng không dám tin đây là sự thật, trong vòng nửa năm ngắn ngủi nhà chị hai xảy ra biến hoá long trời lở đất.
"Chị, nhưng mà em cảm thấy chị cũng không có thông minh như vậy nha."
Trương Tuệ cũng không tức giận, ha ha cười, khen con gái bà, bà đương nhiên vui vẻ hơn là khen bà rồi.
"Em cũng có con gái, nhớ phải dạy dỗ cho tốt, đừng học theo kiểu cũ mà trọng nam khinh nữ.”
"Đương nhiên là không rồi, em cũng rất thương con gái đó nha”
"Văn Văn nhà em ấy mà...!" Đang nói, Trương Lệ giật mình nhớ ra một chuyện, vội lên tiếng hỏi: "Chị, chị nói xem hai đứa nhỏ nhà em cho đi học ở huyện thành có được không?”
Chất lượng giáo dục ở huyện thành đương nhiên tốt hơn so với nông thôn, nhìn cháu gái có tiền đồ như vậy cô cũng muốn bồi dưỡng hai con của mình.
Không cần so sánh với Tiểu Dạng, chỉ cần tương lai bọn họ học thành tài, sau đó chân chính trở thành người thành phố là quá đủ rồi. Trương Tuệ lắc đầu: "Mấy vấn đề này chị không hiểu, em hỏi Tiểu Dạng xem”
Hoa Dạng đang nấu cơm cũng nghe thấy câu chuyện, liền thuận miệng đáp: "Thông thường là phải sắp theo hộ khẩu để nhập học, đương nhiên nếu thành tích tốt thì trường nào cũng sẽ nhận!"
Học sinh ưu tú là phải tranh đoạt về tay, mặc kệ là trường nào cũng sẽ nhận, bởi vì làm vậy có thể tăng thêm thành tích cho trường, nhưng ngược lại nếu như thành tích không tốt cũng không có cách nào.
Tương Lệ quay đầu nhìn về phía con trai và con gái của mình. Lúc này hai đứa nhỏ vừa ăn kẹo vừa đọc sách, nhìn qua vô cùng vui vẻ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...