Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 137: Đuổi Ra Khỏi Nhà



Thì ra ý của bọn họ là như vậy, xem như ông đã hiểu rõ bộ mặt của những người này rồi.
Ha ha, muốn dựa vào cháu trai sao? Ngay cả cha mẹ cũng không muốn dựa vào ông, tìm mọi cách tính kế ông, chỉ có Tiểu Dạng là thật tâm hiếu thuận với ông.
Cháu trai cũng không thể thân hơn máu mủ ruột rà.
Tiểu Dạng từng kể qua câu chuyện xưa của Võ Tắc Thiên, năm đó Võ Tắc Thiên làm hoàng đế do dự xem nên lập ai làm thái tử, văn võ đại thần lại nói một câu: "Không có một người thái tử nào lập miếu hiến tế cho cô của mình cả. Võ Tắc Thiên lập tức hiểu được, cháu trai cho dù có thân như thế nào cũng không thể bằng con trai, cho nên liên đem ngôi vị truyên lại cho con trai của mình"
Đạo lý này rất giống với hoàn cảnh hiện tại của Hoa Quốc Khánh, cháu trai có thân đến mấy, bọn nó vẫn có cha mẹ của mình, có thể quan tâm đến người chú này được mấy phần?
Tiểu Dạng tuy là con gái nhưng cô có năng lực, không thể dùng ánh mắt của người thường mà nhìn cô.
Bà Hoa thấy vậy thâm kêu một tiếng không tốt, nổi giận đùng đùng muốn trách mắng: "Mày còn nói thêm một chữ nữa coi, có tin tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà không."
"Thật là tốt quá, đây là do bà nói đó nha" Hoa Dạng đã sớm thấy bọn họ phiền từ lâu, một đám người không có đầu óc, đã vậy còn ích kỷ thành tính, muốn hút máu cũng không nhìn xem cô là ai.
Ông Hoa không vừa lòng đối với biểu hiện của Hoa Dạng, cảm thấy nếu như trước kia đứa nhỏ này hiểu chuyện một chút, ông còn có thể thưởng cho cô vài miếng ăn, bây giờ người mọc đầy gai chặn đường cháu trai của bọn họ, làm sao ông có thể chịu đựng?
"Là tôi nói đó được chưa, mẹ con hai người nhanh cút đi, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt các người nữa." Ông Hoa gầm lên, nói với giọng mỉa mai.
Hoa Dạng quay người xách cặp nhỏ của mình, ai sợ ai chứ?
"Mẹ, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đi"
Trương Tuệ cũng không sợ, hiện tại bà có hai căn hộ đứng tên mình, cho dù cả đời này không làm gì thì bà cũng có thể sống không cần phải lo nghĩ chuyện cơm ăn áo mặc.
Trương Tuệ dứt khoát thu dọn đồ đạc một chút, động tác vô cùng gọn lẹ, không có nửa điểm do dự.
"Quốc Khánh, ông có đi hay không? Không đi thì chúng ta ly hôn, con gái ở với tôi, ông dọn ra khỏi nhà”
Âm thanh bén nhọn của bà Hoa nhanh chóng cắt ngang: "Dựa vào cái gì cô không đi? Cô chỉ có thể cút với hai bàn tay trắng..."
Hoa Quốc Khánh không nhịn được nữa, chỉ thấy ông đưa tay đỡ trán, dáng vẻ cực kì bất lực. Một đám này còn muốn làm gì nữa?
"Đủ rồi, Tiểu Dạng không phải kẻ thất bại, tôi đang làm công cho nó, mỗi tháng nhận được 50 khối tiên lương, nếu như nó với Trương Tuệ đi rồi thì tôi một đồng cũng không có, các người đã vừa lòng chưa?"
Đám người nhà họ Hoa nhịn không được mà nôn nóng, hai vợ chồng Hoa Quốc Lập trao đổi ánh mắt với nhau.
Bà Hoa tức đến mức dậm chân: "Con điên rồi sao? Tại sao có thể để cho một đứa trẻ giữ tiền? Lập tức thu tiền lại, một đồng cũng không cho bọn nó."
"Đó là cửa hàng của nó..." Hoa Quốc Khánh chưa bao giờ quản lý tiền bạc trong nhà, trong nhà có bao nhiêu tiên ông không biết, để ở chỗ nào lại càng không biết.
Bà Hoa chỉ hận sắt không thể luyện thành thép, đứa con này của bà đúng là đồ vô dụng, đến nỗi vợ con của mình mà cũng không quản được: "Con là cha nó, của nó chính là của con, mau thu lại tất cả, nếu nó không đưa lập tức đi kiện nó."
Hoa Dạng nhịn không được mà bật cười, cất giọng châm chọc: "Lấy gì để kiện? Khởi kiện ai? Chẵng lẽ nói nhà họ Hoa các người muốn cướp số tiền tôi kiếm được? Cười chết tôi rồi, đầu óc đã không tốt còn không chịu đọc nhiều sách một chút, à quên, các người không biết chữ, dốt đặc cán mai, tâm nhìn như cát bụi, chỉ xứng làm bạn với bùn lầy và rác rưởi."
"Mày..." Bà Hoa che ngực, làm bộ giống như sắp xỉu: "Mẹ thở không nổi, thằng ba, mau lại đỡ mẹ."
Hoa Dạng nhìn một cái là biết bà ta đang diễn kịch: "Chỉ có một chút tiền đã khiến các người diễn trò hề rồi, nói thật cho các người biết, tôi đã mua nhà ở trên huyện, mẹ tôi đứng tên, đã hiểu chưa? Ly hôn thì nhà họ Hoa các người một đồng cũng không có."
Lời cô nói giống như một quả lựu đạn làm nổ tan xác đám người nhà họ Hoa.
Thời buổi này vẫn chưa có quy định và chế tài về tài sản chung của vợ chồng, trên danh nghĩa của ai thì chính là của người đó.
Chưa kể, cho dù tài sản chung của hai vợ chồng thì đã sao? Hoa Dạng cũng có cách để di dời tài sản mà không ảnh hưởng gì.
Cô xoay đầu, lộ ra một nụ cười tinh nghịch: "Cha, không phải con đề phòng cha, mà là con đã sớm đoán được sẽ có chuyện như vậy, con không muốn tiền con vất cả kiếm được sẽ bị người không có quan hệ cướp mất, cha có thể hiểu đúng không? Cho dù cha không cần hai mẹ con con, con cũng sẽ dưỡng lão và nuôi cha, cho cha ở trong căn nhà lớn, mời người chăm sóc cha, muốn ăn cái gì cũng được."
Chương trước Chương tiếp
Loading...