Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 133: Cãi Tay Đôi



Ông Hoa cũng bày ra vẻ mặt phẫn nộ, tức giận mắng: "Quốc Khánh, con cũng đã một đống tuổi rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy, chỉ vì một cái máy radio mà to tiếng với mẹ mình, nhanh xin lỗi bà ấy đi."
Hoa Quốc Khánh bị cha mẹ chèn ép hơn ba mươi năm, cho dù có thức tỉnh, cũng không thể xoay chuyển trong ngày một ngày hai được.
Hoa Dạng nhìn hết ở trong mắt, lạnh lùng cười: "Hoa đội trưởng, phiên bác lại đây một chút."
Cô nhìn vê hướng Hoa Quốc Lập đang đứng xách đó không xa: "Cháu muốn biết, một khi gia đình có người vào tù, coi như bị vết nhơ đúng không? Ngay cả lí lịch chính trị ba đời cũng không thể thông qua? Muốn làm quân nhân cũng không có cửa? Muốn làm quan càng không được, có phải không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Đây tuyệt đối là một lời đe dọa.
Hoa Quốc Lập tức giận nói: "Tiểu Dạng, sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy? Còn muốn uy hiếp chúng ta? Cháu cũng mang họ Hoa, nếu người nhà có chuyện, cháu cũng sẽ bị liên lụy, cháu còn là một đứa trẻ thì không nên tùy hứng như thế"
Đáng tiếc, sự uy nghiêm của ông với tư cách một đội trưởng hoàn toàn vô dụng với Hoa Dạng, ngược lại còn khơi dậy tâm lý nổi loạn của cô.
"Cháu không quan tâm. Cháu là người được lên báo và nhận được sự chăm sóc đặc biệt. Các người thì không giống vậy. Bác cả sẽ là người phải đứng mũi chịu sào, cái chức tép riu này của bác cũng không đảm đương nổi đâu, con trai của một kẻ cướp thì ai mà tin tưởng cho được, cháu nói có phải không?"
Thật ra, cô sớm đã có dự cảm là chuyến này trở về ăn tết sẽ không thoải mái, nhà bọn họ ở bên ngoài làm ăn buôn bán kiếm tiên, người nhà họ Hoa không có khả năng không có một chút ý tưởng.
Hừ, ai ngờ cô đoán đúng y chóc, hiện tại cả nhà đều ra trận, đúng là không biết xấu hổ.
Khóe miệng của Hoa Dạng khẽ nhếch lên một độ cong, nhìn có vẻ không chút để ý, nhưng lại làm người ta không rét mà run.
Sắc mặt của Hoa Quốc Lập thay đổi vài lần, tuy đây không phải lần đầu tiên đối mặt với cô, nhưng vẫn như cũ bị yếu thế, chẳng lẽ ông còn không bằng một con nhóc mới lớn?
Ở trên người Hoa Dạng, Hoa Quốc Lập cảm nhận được một loại khí tức khiến người ta sợ hãi.
Cho dù cô chỉ ngồi im một chỗ, khí thế cũng sẽ không thua kém bất cứ ai.
Hoa Chí Hồng đứng bên cạnh cha mình, thấy Hoa Quốc Lập đứng ra chỉ trích Hoa Dạng thì nhảy dựng lên, không ngừng nháy mắt ra hiệu với ông, đang êm đẹp nháo cái gì?
Không phải nói rồi sao, phải lấy lòng Hoa Dạng mà?
Năng lực của Hoa Dạng hơn hẳn những người cùng lứa, cho dù là chỉ số IQ hay EQ, thành tích điểm số của em ấy cũng đều tốt đến mức cả trường đều xem Hoa Dạng là một thiên tài để bồi dưỡng.
Trước tiên phải tìm cách cứu vãn chuyện này, không thể nháo lớn đến mức cả nhà đều mất mặt.
Trong lúc Hoa Chí Hồng vắt óc suy nghĩ kiếm cách giải quyết, bà Hoa lại thẹn quá hoá giận, hung dữ đưa cánh tay về phía Hoa Dạng: "Cái con ranh này, mày nói lại lần nữa, hôm nay tao không đánh chết mày thì không được"
Hoa Quốc Khánh cùng với Trương Tuệ đồng thời đứng chắn trước mặt con gái, sắc mặt vô cùng khó coi. Trước đó, lòng bọn họ tràn đầy vui mừng nghĩ tới một năm đón tết vui vẻ, mua nhiều lễ vật như vậy, kết quả đổi lấy cái gì?
Hoa Dạng không bị dọa chút nào, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Động một chút là bà liền uy hiếp muốn đánh chết cháu, bà Hoa, bà già rồi nên hồ đồ hả, đây là xã hội hợp pháp, giết người thì đên mạng, bà thì thống khoái rồi, còn mọi người ở đây đều phải xui xẻo, cái danh người nhà phạm nhân đủ để cho bọn họ thân bại danh liệt, không thể ngóc đầu lên mà sống tiếp được."
"Hôm nay ai đụng vào ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến người đó cả đời không kịp trở tay, tin hay không? Bà Hoa, cháu khuyên bà một câu, cậy già lên mặt cũng vô ích. Người ta cũng sẽ không coi bà là người già mà sẽ không cho bà vào tù đâu."
Đến cả hai tiếng bà nội cô còn không gọi, mở miệng kêu bà Hoa, người nghe liền hiểu Hoa Dạng đã mất hết kiên nhẫn với cái gia đình này.
Bà Hoa rất tức giận, cũng không tin mình không áp chế được một con nhóc: "Ai nói là của mày? Mặt trên viết tên mày sao? Tao phải tốn số tiên lớn mua về, rõ ràng đây là đồ của tao."
Hoa Quốc Sinh dùng sức gật đầu, ông ta muốn ra mặt thay mẹ mình để làm quân sư quạt mo: "Đúng vậy, chính là như vậy, Hoa Dạng, tuổi còn nhỏ liền không học cho tốt, ở đây cãi tay đôi với người lớn là cái thể loại gì, trường học dạy mày hỗn hào như thế hả?"
Hoa Dạng cảm thấy cạn lời với chỉ số thông minh của bọn họ: "Lật ngược lại mặt sau, nhìn kĩ chữ khắc trên thân máy cho rõ ràng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...