Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 131: Mơ Mộng Hão Huyền
Hoa Dạng nói xong liên thong thả rời đi, Trương Tuệ giật giật tay áo của Hoa Quốc Khánh, đi theo phía sau con gái, từ bên cạnh ông Hoa đi ngang qua cũng không ngoái đầu nhìn lại.
Ông Hoa vẫn còn mơ màng, chưa hiểu đầu đuôi ra sao: "Nó nói vậy là có ý gì?
Hoa Chí Hồng có khổ mà nói không nên lời, cậu ta có ý nghĩ đặt mối quan hệ thật tốt với Hoa Dạng, nhưng không ngờ ông nội mình giữa đường lại nhảy ra phá đám.
"Ông nội à, đừng mơ mộng hão huyền nữa, để cháu đỡ ông về nhà"
Sự trở về của gia đình ba người Hoa Dạng đã phát ra một trận oanh động lớn.
Cả nhà ăn mặc đẹp đẽ, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, hoàn toàn là dáng vẻ của người trong thành.
Ngay cả người đã trải qua việc đời như Hoa Quốc Lập đều nhịn không được xoa xoa đôi mắt, không thể tin được.
Hoa Quốc Khánh mỉm cười mở một cái túi, đem từng món đồ bên trong lấy ra.
"Đây là quà năm mới cho hai người lớn tuổi, mười cân thịt lợn, mười cân bột mì, hai cân đường, hai chai rượu, hai cây thuốc và hai gói đồ ăn nhẹ."
Mỗi năm khi ăn bữa cơm đêm giao thừa, mỗi nhà sẽ mang đến vài món đồ, trước kia Hoa Quốc Khánh còn nghèo, đều là tùy tiện mang đến hai món, cho nên không dám ngẩng đầu.
Lần này về đã không giống với mấy lần trước, chừng này đồ cũng quá đủ thể diện, thậm chị còn tha hồ cho người nhà bọn họ ăn.
"Bốn khúc vải này là nhà con cố ý mua cho cha mẹ, toàn bộ là những loại vải thời thượng nhất ở trong huyện thành, mọi người đều tranh nhau mua đấy."
Vốn dĩ Hoa Quốc Khánh định sẽ mua đồ giữ ấm và áo khoác lông, kết quả đi dạo một hồi ở huyện thành mới phát hiện ra là không có, bởi vì mấy đồ Tết mà Hoa Dạng mua cho hai vợ chồng ông đều là đồ ở trên thành phố.
Bà Hoa nhìn cái đồng đồ, cười híp mắt, hết sờ bên này lại sờ bên kia, trong lòng cực kì vui vẻ.
"Còn đây là quà Tết của nhà anh cả, đây là của nhà anh hai" Hoa Quốc Khánh suy nghĩ thật chu toàn, lại lấy ra hai cái túi quà khác, một người cũng không thiếu phần.
Mỗi nhà một cây thuốc, một chai rượu, một gói kẹo và một gói đồ ăn nhẹ, cũng được xem là tươm tất.
Hoa Quốc Lập nhịn không được hỏi: "Chú ba, chú phát tài rồi à? Nói cho anh cả nghe xem, đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Hoa Quốc Khánh chỉ cười mà không trả lời: "Khi nào nhà ta mới ăn vậy, đói quá đi mất."
Người nhà họ Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, chị dâu cả lập tức bưng ra một chén chè trôi nước, nhiệt tình đưa tới: "Em ba, em ăn lót bụng trước, buổi tối sẽ có đồ ăn ngon."
Thái độ này lập tức không giống nhau, vừa mở miệng đã kêu em ba, gọi nghe thật thân thiết, hình như cái người không lạnh không nóng của năm trước không phải cô ta.
Về phần mẹ con Hoa Dạng, cô ta trực tiếp phớt lờ đi.
Hoa Quốc Khánh không có nghĩ nhiều, cầm lấy đôi đũa vừa định ăn, bỗng nhiên quay đầu nhìn vợ con liếc mắt một cái. Chỉ thấy cái miệng nhỏ của Hoa Dạng hơi mím lại, bởi vì ngay cả ly trà nóng cô cũng không có.
Đáy lòng Hoa Quốc Khánh thoáng hiện lên một tia khác thường, đem chén đưa đến trước mặt con gái: "Tiểu Dạng, con ăn trước đi."
Hoa Dạng cũng không thích ăn chè trôi nước, tùy ý ăn một cái cho có, còn lại đều đưa cho mẹ cô.
Trương Tuệ chỉ nghĩ muốn về nhà dọn dẹp vệ sinh, nhà bọn họ đã lâu không ở, chắc chắn sẽ có mùi ẩm mốc, cần phải thông thoáng gió trước, nếu không trực tiếp vào ở sẽ sinh bệnh.
Hoa Dạng chậm rãi ăn chè, không chút để ý đến ánh mắt của những người kia. Cô chớp đôi mắt nhìn về phía Hoa Quốc Khánh, môi khô khốc nói: "Cha ơi, con khát nước."
Hoa Quốc Khánh nhíu nhíu mày, có chút đau lòng, đi đường mấy giờ đồng hồ, vừa mệt vừa khát, ở trong nhà lại còn chưa có dọn dẹp.
"Bình giữ nhiệt của con để chỗ nào?"
Hoa Dạng lật cặp sách, lấy ra một cái bình giữ nhiệt màu hồng, lắc một cái, uống một hơi cạn sạch.
Hoa Quốc Khánh đổ đầy nước đun sôi vào lại bình rồi đưa vào tay con gái: "Con đừng uống vội, còn nóng đấy. Tiểu Dạng, con muốn ăn gì? Cha làm cho con."
Lúc ở trên huyện, Hoa Quốc Khánh thường xuyên chăm sóc con gái như vậy, Hoa Dạng cũng cố ý bồi dưỡng thói quen chăm sóc vợ và con gái cho ông.
Ánh mắt của mấy người nhà họ Hoa ngạc nhiên mở lớn, chậc... nhà này hình như đi một chuyến liền không bình thường!
Hoa Quốc Khánh trước kia vô cùng chất phát, chỉ biết làm việc, chưa từng biết chăm sóc người khác, bây giờ là thế nào, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thật ra nhà họ Hoa làm rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng không có đưa cho Hoa Dạng ăn, cô cũng không phải người có tính chủ động muốn ăn.
Cô mỉm cười ngọt ngào, "Cha làm bánh canh là ngon nhất, con rất thích ăn”"
Vì để ngừa vạn nhất, khi trở về cô cố ý để cha mẹ mang theo một túi thức ăn, bà Ngôn cũng cho cô thêm mấy túi bánh kẹo ăn tết.
Trong cặp sách của Hoa Dạng cũng nhét đầy đồ ăn vặt, cũng không lo bị bỏ đói.
Ông Hoa vẫn còn mơ màng, chưa hiểu đầu đuôi ra sao: "Nó nói vậy là có ý gì?
Hoa Chí Hồng có khổ mà nói không nên lời, cậu ta có ý nghĩ đặt mối quan hệ thật tốt với Hoa Dạng, nhưng không ngờ ông nội mình giữa đường lại nhảy ra phá đám.
"Ông nội à, đừng mơ mộng hão huyền nữa, để cháu đỡ ông về nhà"
Sự trở về của gia đình ba người Hoa Dạng đã phát ra một trận oanh động lớn.
Cả nhà ăn mặc đẹp đẽ, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, hoàn toàn là dáng vẻ của người trong thành.
Ngay cả người đã trải qua việc đời như Hoa Quốc Lập đều nhịn không được xoa xoa đôi mắt, không thể tin được.
Hoa Quốc Khánh mỉm cười mở một cái túi, đem từng món đồ bên trong lấy ra.
"Đây là quà năm mới cho hai người lớn tuổi, mười cân thịt lợn, mười cân bột mì, hai cân đường, hai chai rượu, hai cây thuốc và hai gói đồ ăn nhẹ."
Mỗi năm khi ăn bữa cơm đêm giao thừa, mỗi nhà sẽ mang đến vài món đồ, trước kia Hoa Quốc Khánh còn nghèo, đều là tùy tiện mang đến hai món, cho nên không dám ngẩng đầu.
Lần này về đã không giống với mấy lần trước, chừng này đồ cũng quá đủ thể diện, thậm chị còn tha hồ cho người nhà bọn họ ăn.
"Bốn khúc vải này là nhà con cố ý mua cho cha mẹ, toàn bộ là những loại vải thời thượng nhất ở trong huyện thành, mọi người đều tranh nhau mua đấy."
Vốn dĩ Hoa Quốc Khánh định sẽ mua đồ giữ ấm và áo khoác lông, kết quả đi dạo một hồi ở huyện thành mới phát hiện ra là không có, bởi vì mấy đồ Tết mà Hoa Dạng mua cho hai vợ chồng ông đều là đồ ở trên thành phố.
Bà Hoa nhìn cái đồng đồ, cười híp mắt, hết sờ bên này lại sờ bên kia, trong lòng cực kì vui vẻ.
"Còn đây là quà Tết của nhà anh cả, đây là của nhà anh hai" Hoa Quốc Khánh suy nghĩ thật chu toàn, lại lấy ra hai cái túi quà khác, một người cũng không thiếu phần.
Mỗi nhà một cây thuốc, một chai rượu, một gói kẹo và một gói đồ ăn nhẹ, cũng được xem là tươm tất.
Hoa Quốc Lập nhịn không được hỏi: "Chú ba, chú phát tài rồi à? Nói cho anh cả nghe xem, đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Hoa Quốc Khánh chỉ cười mà không trả lời: "Khi nào nhà ta mới ăn vậy, đói quá đi mất."
Người nhà họ Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, chị dâu cả lập tức bưng ra một chén chè trôi nước, nhiệt tình đưa tới: "Em ba, em ăn lót bụng trước, buổi tối sẽ có đồ ăn ngon."
Thái độ này lập tức không giống nhau, vừa mở miệng đã kêu em ba, gọi nghe thật thân thiết, hình như cái người không lạnh không nóng của năm trước không phải cô ta.
Về phần mẹ con Hoa Dạng, cô ta trực tiếp phớt lờ đi.
Hoa Quốc Khánh không có nghĩ nhiều, cầm lấy đôi đũa vừa định ăn, bỗng nhiên quay đầu nhìn vợ con liếc mắt một cái. Chỉ thấy cái miệng nhỏ của Hoa Dạng hơi mím lại, bởi vì ngay cả ly trà nóng cô cũng không có.
Đáy lòng Hoa Quốc Khánh thoáng hiện lên một tia khác thường, đem chén đưa đến trước mặt con gái: "Tiểu Dạng, con ăn trước đi."
Hoa Dạng cũng không thích ăn chè trôi nước, tùy ý ăn một cái cho có, còn lại đều đưa cho mẹ cô.
Trương Tuệ chỉ nghĩ muốn về nhà dọn dẹp vệ sinh, nhà bọn họ đã lâu không ở, chắc chắn sẽ có mùi ẩm mốc, cần phải thông thoáng gió trước, nếu không trực tiếp vào ở sẽ sinh bệnh.
Hoa Dạng chậm rãi ăn chè, không chút để ý đến ánh mắt của những người kia. Cô chớp đôi mắt nhìn về phía Hoa Quốc Khánh, môi khô khốc nói: "Cha ơi, con khát nước."
Hoa Quốc Khánh nhíu nhíu mày, có chút đau lòng, đi đường mấy giờ đồng hồ, vừa mệt vừa khát, ở trong nhà lại còn chưa có dọn dẹp.
"Bình giữ nhiệt của con để chỗ nào?"
Hoa Dạng lật cặp sách, lấy ra một cái bình giữ nhiệt màu hồng, lắc một cái, uống một hơi cạn sạch.
Hoa Quốc Khánh đổ đầy nước đun sôi vào lại bình rồi đưa vào tay con gái: "Con đừng uống vội, còn nóng đấy. Tiểu Dạng, con muốn ăn gì? Cha làm cho con."
Lúc ở trên huyện, Hoa Quốc Khánh thường xuyên chăm sóc con gái như vậy, Hoa Dạng cũng cố ý bồi dưỡng thói quen chăm sóc vợ và con gái cho ông.
Ánh mắt của mấy người nhà họ Hoa ngạc nhiên mở lớn, chậc... nhà này hình như đi một chuyến liền không bình thường!
Hoa Quốc Khánh trước kia vô cùng chất phát, chỉ biết làm việc, chưa từng biết chăm sóc người khác, bây giờ là thế nào, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thật ra nhà họ Hoa làm rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng không có đưa cho Hoa Dạng ăn, cô cũng không phải người có tính chủ động muốn ăn.
Cô mỉm cười ngọt ngào, "Cha làm bánh canh là ngon nhất, con rất thích ăn”"
Vì để ngừa vạn nhất, khi trở về cô cố ý để cha mẹ mang theo một túi thức ăn, bà Ngôn cũng cho cô thêm mấy túi bánh kẹo ăn tết.
Trong cặp sách của Hoa Dạng cũng nhét đầy đồ ăn vặt, cũng không lo bị bỏ đói.