Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 120: Bỏ Chạy Tố Cáo
"Ai dám nhốt tao? Tao một thân mang bệnh tật, chính phủ là của nhân dân, vì nhân dân mà phục vụ, bọn họ sẽ không nhốt tao đâu." Bà lão gào thét với giọng tự tin mười phần, vẻ mặt cũng cực kì đắc chí.
Pháp luật không trách dân chúng, đến lúc đó vừa khóc vừa nháo, việc này liền qua đi.
Hoa Dạng khẽ lắc đầu, cảm thấy bà già này đúng là một người ngang ngược.
Cô cùng Ngôn Mạch nhìn nhau, cánh tay dài của cậu duõi ra, đêm cửa sổ xe kéo qua một bên, sau đó thân thể linh hoạt nhảy ra ngoài, vững vàng đáp xuống mặt đất, đôi tay giơ lên cao: "Nhảy xuống đi"
Hai chân Hoa Dạng đạp lên trên ghế, nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, dựa vào sức nâng của Ngôn Mạch, cuối cùng thành công đứng vững trên mặt đất.
Bọn họ phối hợp ăn ý, động tác lại nhanh nhẹn, tại thời điểm mọi người chưa kịp phản ứng, hai người đã nhanh chóng nắm tay nhau chạy ra xa.
Bà lão nhìn đến trợn mắt há mồm, đám oắt con này dám bỏ chạy ngay dưới mí mắt của bà ta sao?
Bà ta gào rống đuổi theo, trong miệng la lớn thê không bỏ qua, nhưng đuổi đến nửa đường, ai ngờ thấy cảnh sát đang bước tới.
Hoa Dạng đi theo ở phía sau, ngón tay chỉ vào bà lão, lời lẽ ngay thẳng tố cáo: "Chú cảnh sát, chính là bà ta lừa đảo tống tiền ở trên xe, ngay cả mấy đứa nhỏ như chúng cháu cũng không buông tha, cháu nghi ngờ sau lưng bà ta là một đường dây lừa đảo chuyên nghiệp, chú nhất định phải nghiêm túc xử lý."
Ngôn Mạch nhíu mày một chút, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Hành động nghiêm khắc tuần tra vừa mới kết thúc, kẻ phạm tội này lại ngóc đầu dậy, hẳn là bị bỏ sót đi, đúng là lửa rừng thiêu bất tận, cỏ dại nhanh chóng hồi sinh." Hai người Hoa Dạng và Ngôn Mạch không có chạy trốn, mà là đi đến đồn công an bên cạnh nhà ga để cáo trạng.
Hai câu nói này chọc trúng điểm yếu, sắc mặt của cảnh sát đều thay đổi.
Nửa giờ sau, hai người từ đồn công an đi ra, thở ra một hơi thật dài, quay sang nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười. Chưa biết chừng, lần này bà lão kia phải lột một lớp da thì mới thoát khỏi đây được.
"Bây giờ đi đâu?" Ngôn Mạch cấy tiếng hỏi.
Hoa Dạng suy nghĩ một chút, lôi kéo người đi đường hỏi thăm chợ bán sỉ văn phòng phẩm ở nơi nào.
Người đi đường ngẫm nghĩ một lúc: "Các cô cậu nói chính là chợ bán sỉ Hồng Tinh phải không, cách nơi này không xa, nếu hai người muốn đi qua đó thì mất khoảng mười lăm phút."
"Vâng ạ! Chúng cháu cảm ơn."
Không hổ là thành phố, đông người lại náo nhiệt, chợ bán sỉ đâu đâu cũng là người, quầy hàng mọc nhan nhản như nấm.
Hai người cũng không vội vàng mua hàng, dạo qua trước một vòng, hỏi thăm giá cả khắp nơi một lúc rồi mới tính tiếp, bởi vì giá bán lẻ cùng với giá bán sỉ có chút chênh lệch.
Vừa nghe lời này, Ngôn Mạch không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ còn có người chạy tới nơi này mua lẻ?"
Thái độ của chủ quây hàng rất tốt: "Sao lại không? Hàng hoá ở đây nhiều, bọn họ đến đây mua sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, đã vậy so với bên ngoài còn rẻ hơn một chút, mỗi lần trước khi khai giảng, đều có một đợt học sinh đến đây mua sắm đấy"
Những học sinh đó cũng rất thông minh, cùng nhau bỏ tiên ra để mua sắm, là có thể mua với giá bán sỉ. Đương nhiên, những người đó đều là học sinh sống trong thành phố. Trẻ em ở huyện thành sẽ không lặn lội đi một chuyến lên tận đây chỉ để mua mấy đồ dùng linh tinh, bởi vì vé đi xe cũng cần tiền.
Nơi này xem như chợ bán sỉ nửa chính quy, nửa tự do phát triển. Hay nói dễ hiểu hơn là một nửa quầy hàng của đơn vị nhà nước, nửa còn lại là quây hàng tư nhân. Nghe nói, việc này là để áp dụng thử chế độ kinh tế khác nhau.
Từ lúc bắt đầu cải cách tới nay, thành phố ở vùng duyên hải phát triển càng nhanh hơn so với thành phố trong đất liền. Ví như thành phố đang bừng lên sức sống này, tự do mậu dịch dần dần trở nên chủ yếu.
Hoa Dạng không thể không thừa nhận, thành phố cùng huyện thành đúng thật là không giống nhau, càng phồn hoa thì càng tự do, cho nên chỗ này cực kì thích hợp làm kinh doanh buôn bán.
Cơ hội mua bán ở khắp mọi nơi trong thập niên 80, chỉ cần chịu làm và dám mạo hiểm, chắc chắn có rất nhiều cơ hội kiếm tiền cho bọn họ.
Người đời đều khinh thường hộ kinh doanh cá thể trong thập niên 80, có vài người gan lớn, dám mạo hiểm kinh thương, tích lũy tiền vốn ban đầu, vì sự phát triển vê sau mà xây dựng cơ sở vững chắc.
Kỳ thật, rất nhiều nhà giàu sau này đều làm giàu ở thập niên 80.
"Tiểu Dạng, cậu đang suy nghĩ cái gì? Việc buôn bán này có thể làm được không?”
"Có thể, vì cái gì không thể? Những thứ bút viết, sách vở, sổ nhật ký, bìa bao này, mua sỉ về là có thể bán với giá gấp đôi, phí tổn thấp mà lợi nhuận cao, mỗi tháng kiếm một hai trăm là không thành vấn đề."
Pháp luật không trách dân chúng, đến lúc đó vừa khóc vừa nháo, việc này liền qua đi.
Hoa Dạng khẽ lắc đầu, cảm thấy bà già này đúng là một người ngang ngược.
Cô cùng Ngôn Mạch nhìn nhau, cánh tay dài của cậu duõi ra, đêm cửa sổ xe kéo qua một bên, sau đó thân thể linh hoạt nhảy ra ngoài, vững vàng đáp xuống mặt đất, đôi tay giơ lên cao: "Nhảy xuống đi"
Hai chân Hoa Dạng đạp lên trên ghế, nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, dựa vào sức nâng của Ngôn Mạch, cuối cùng thành công đứng vững trên mặt đất.
Bọn họ phối hợp ăn ý, động tác lại nhanh nhẹn, tại thời điểm mọi người chưa kịp phản ứng, hai người đã nhanh chóng nắm tay nhau chạy ra xa.
Bà lão nhìn đến trợn mắt há mồm, đám oắt con này dám bỏ chạy ngay dưới mí mắt của bà ta sao?
Bà ta gào rống đuổi theo, trong miệng la lớn thê không bỏ qua, nhưng đuổi đến nửa đường, ai ngờ thấy cảnh sát đang bước tới.
Hoa Dạng đi theo ở phía sau, ngón tay chỉ vào bà lão, lời lẽ ngay thẳng tố cáo: "Chú cảnh sát, chính là bà ta lừa đảo tống tiền ở trên xe, ngay cả mấy đứa nhỏ như chúng cháu cũng không buông tha, cháu nghi ngờ sau lưng bà ta là một đường dây lừa đảo chuyên nghiệp, chú nhất định phải nghiêm túc xử lý."
Ngôn Mạch nhíu mày một chút, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Hành động nghiêm khắc tuần tra vừa mới kết thúc, kẻ phạm tội này lại ngóc đầu dậy, hẳn là bị bỏ sót đi, đúng là lửa rừng thiêu bất tận, cỏ dại nhanh chóng hồi sinh." Hai người Hoa Dạng và Ngôn Mạch không có chạy trốn, mà là đi đến đồn công an bên cạnh nhà ga để cáo trạng.
Hai câu nói này chọc trúng điểm yếu, sắc mặt của cảnh sát đều thay đổi.
Nửa giờ sau, hai người từ đồn công an đi ra, thở ra một hơi thật dài, quay sang nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười. Chưa biết chừng, lần này bà lão kia phải lột một lớp da thì mới thoát khỏi đây được.
"Bây giờ đi đâu?" Ngôn Mạch cấy tiếng hỏi.
Hoa Dạng suy nghĩ một chút, lôi kéo người đi đường hỏi thăm chợ bán sỉ văn phòng phẩm ở nơi nào.
Người đi đường ngẫm nghĩ một lúc: "Các cô cậu nói chính là chợ bán sỉ Hồng Tinh phải không, cách nơi này không xa, nếu hai người muốn đi qua đó thì mất khoảng mười lăm phút."
"Vâng ạ! Chúng cháu cảm ơn."
Không hổ là thành phố, đông người lại náo nhiệt, chợ bán sỉ đâu đâu cũng là người, quầy hàng mọc nhan nhản như nấm.
Hai người cũng không vội vàng mua hàng, dạo qua trước một vòng, hỏi thăm giá cả khắp nơi một lúc rồi mới tính tiếp, bởi vì giá bán lẻ cùng với giá bán sỉ có chút chênh lệch.
Vừa nghe lời này, Ngôn Mạch không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ còn có người chạy tới nơi này mua lẻ?"
Thái độ của chủ quây hàng rất tốt: "Sao lại không? Hàng hoá ở đây nhiều, bọn họ đến đây mua sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, đã vậy so với bên ngoài còn rẻ hơn một chút, mỗi lần trước khi khai giảng, đều có một đợt học sinh đến đây mua sắm đấy"
Những học sinh đó cũng rất thông minh, cùng nhau bỏ tiên ra để mua sắm, là có thể mua với giá bán sỉ. Đương nhiên, những người đó đều là học sinh sống trong thành phố. Trẻ em ở huyện thành sẽ không lặn lội đi một chuyến lên tận đây chỉ để mua mấy đồ dùng linh tinh, bởi vì vé đi xe cũng cần tiền.
Nơi này xem như chợ bán sỉ nửa chính quy, nửa tự do phát triển. Hay nói dễ hiểu hơn là một nửa quầy hàng của đơn vị nhà nước, nửa còn lại là quây hàng tư nhân. Nghe nói, việc này là để áp dụng thử chế độ kinh tế khác nhau.
Từ lúc bắt đầu cải cách tới nay, thành phố ở vùng duyên hải phát triển càng nhanh hơn so với thành phố trong đất liền. Ví như thành phố đang bừng lên sức sống này, tự do mậu dịch dần dần trở nên chủ yếu.
Hoa Dạng không thể không thừa nhận, thành phố cùng huyện thành đúng thật là không giống nhau, càng phồn hoa thì càng tự do, cho nên chỗ này cực kì thích hợp làm kinh doanh buôn bán.
Cơ hội mua bán ở khắp mọi nơi trong thập niên 80, chỉ cần chịu làm và dám mạo hiểm, chắc chắn có rất nhiều cơ hội kiếm tiền cho bọn họ.
Người đời đều khinh thường hộ kinh doanh cá thể trong thập niên 80, có vài người gan lớn, dám mạo hiểm kinh thương, tích lũy tiền vốn ban đầu, vì sự phát triển vê sau mà xây dựng cơ sở vững chắc.
Kỳ thật, rất nhiều nhà giàu sau này đều làm giàu ở thập niên 80.
"Tiểu Dạng, cậu đang suy nghĩ cái gì? Việc buôn bán này có thể làm được không?”
"Có thể, vì cái gì không thể? Những thứ bút viết, sách vở, sổ nhật ký, bìa bao này, mua sỉ về là có thể bán với giá gấp đôi, phí tổn thấp mà lợi nhuận cao, mỗi tháng kiếm một hai trăm là không thành vấn đề."