Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 111: Đến Nhà Ăn Vạ
Bà Trương không chỉ siêng năng chăm chỉ mà tay chân cũng rất nhanh nhẹn, dù gì lúc ở quê bà cũng đã quen với công việc này, cho nên Trương Tuệ cũng nhờ vậy mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mọi người chung sống khá hòa hợp, đặc biệt là cả nhà Hoa Dạng, dù kiếm được nhiều tiền nhưng lại sống rất giản dị, không hề phô trương thanh thế hay khoe khoang tài sản.
Tuy Hoa Dạng vẫn phụ cha mẹ mở tiệm như cũ, nhưng căn bản không làm chủ, cô chỉ ngồi ở trên ghế vừa đọc sách vừa làm bài tập. Bây giờ Hoa Dạng chủ yếu chỉ quản lý tiền bạc và giải quyết các sự cố ngoài ý muốn.
Kinh doanh buôn bán luôn phải đối mặt với đủ kiểu người, kẻ thì ghen tị mà gây rối, kẻ muốn trục lợi, kẻ thì muốn đuổi họ đi để chiếm địa bàn...
Nhưng may mắn là lần nào Hoa Dạng cũng giúp cha mẹ xử lí mọi chuyện đâu vào đấy một cách ổn thỏa.
Chỉ cần có Hoa Dạng ở bên cạnh, hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh giống như được uống một liều thuốc an thần. Trong lòng cực kì yên tâm mà làm việc.
Hoa Dạng tận dụng ưu điểm tuổi còn nhỏ của mình, biếu tặng chút ít thịt cho đồn cảnh sát trên phố và sở y tế. Đồng thời xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, nhỡ có chuyện không may xảy ra, chắc chắn họ sẽ đứng về phía cô.
Ngay cả giấy phép kinh doanh Hoa Dạng cũng đã sớm hoàn thành, không sợ người khác đi kiểm tra hoặc bắt bẻ.
Trong lĩnh vực buôn bán hàng ăn, điều quan trọng nhất là phải chú ý vệ sinh sạch sẽ, về điểm này Hoa Dạng quản rất tốt.
Một lần có người chạy đến gây chuyện, nói họ bị ngộ độc do ăn thức ăn của gia đình cô, một hai bắt gia đình Hoa Dạng phải chịu trách nhiệm. Lúc đó Hoa Quốc Khánh sợ đến xanh mặt, tay chân thì bủn rủn, chính Hoa Dạng đã đứng ra giải quyết, cô không nói hai lời liền lập tức gọi cảnh sát, đưa người đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả người kia không hề bị ngộ độc thực phẩm, mà là do suy dinh dưỡng, sau đó còn bị tạm giam vài ngày mới được thả.
Kể từ đó, nhiều người cũng e dè không dám đến ăn vạ nhà Hoa Dạng nữa, rắc rối cũng giảm đi đáng kể.
Ở trường học, thành tích của cô bao giờ cũng đứng vị trí thứ nhất, thậm chí Hoa Dạng còn bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng cách lớn. Đương nhiên Hoa Dạng nhanh chóng được nhóm giáo viên xem như là báu vật.
Ngày qua tháng lại, công việc làm ăn của gia đình ngày càng phát đạt, khi Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ bận rộn, Hoa Dạng cũng sẽ ra bán phụ để giúp một tay.
Cuối cùng kỳ thi cũng đến, Hoa Dạng hoàn thành bài thi một cách nhẹ nhàng. Vừa bước ra khỏi phòng thi, chủ nhiệm Bành đã chạy lại hỏi cô: "Đề thi thế nào? Có khó không em?"
"Dạ cũng không khó lắm, mọi thứ vân ổn ạ." Cô đáp với giọng tự tin.
Dù Hoa Dạng nói vậy, nhưng chủ nhiệm Bành biết rõ tính tình của cô, cô học sinh này không phải kiểu người tự cao tự đại, đúng hơn là ít nói và biết kiểm soát bản thân. Tháng nào Hoa Dạng cũng đứng đầu danh sách, đè bẹp các bạn trong lớp, khiến người ta phải phục sát đất.
Cô rất thích những học sinh như vậy, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, lại còn biết nấu ăn... Ôi trời! Đã vậy em ấy học hành cũng rất xuất sắc nữa chứ.
"Tạm thời em đừng về quê, đợi đến khi có kết quả rồi tính tiếp."
Hoa Dạng thấy có chút không đúng, cô ấy chạy tới đây chỉ để nói điều này thôi à? Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Chủ nhiệm Bành thấy dáng vẻ hiền lành và nghe lời của Hoa Dạng, càng nhìn càng thấy yêu thích không thôi.
Hoa Dạng còn đang nhìn theo bóng lưng của cô giáo, bỗng có ai đó gọi tên cô.
"Tiểu Dạng."
Hoa Dạng quay lại, thấy người vừa đến thì có chút ngạc nhiên: "Anh họ?"
Hoa Chí Hồng nhìn cô em họ của mình, thấy Hoa Dạng đã có thay đổi lớn, trong phút chốc không khỏi bất ngờ. Mới có một học kỳ không gặp, cô đã cao hơn hẳn, nước da ngăm ngăm bây giờ đã trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, mang khí chất của một thiếu nữ.
Cô mặc một chiếc áo khoác bông màu vàng mơ, đội mũ lưỡi trai đỏ, chân đi một đôi giày ấm màu đen, cùng chiếc váy đang là mốt hiện hành của các cô gái trong thành phố.
Không còn quê mùa lạc hầu như trước kia.
Ai có thể ngờ rằng cách đây không lâu Hoa Dạng vẫn giữ lối ăn mặc luộm thuộm chứ.
Trong lòng Hoa Chí Hồng không ngừng cảm thán, cậu sớm biết cô em họ này không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại thay đổi nhanh đến thế.
Bình thường Hoa Chí Hồng vẫn luôn bận rộn với việc học, còn Hoa Dạng cũng bận việc kinh doanh và học hành, trong trường còn ít có cơ hội tiếp xúc chứ đừng nói đến chuyện bồi dưỡng cảm tình.
Mặc dù gia đình Hoa Dạng đã mua một ngôi nhà ở huyện thành, nhưng ngoài ba người gia đình họ thì không ai biết cả, mọi người vẫn nghĩ đó chỉ là nhà thuê.
Hoa Chí Hồng và cả trường đều biết chuyện kinh doanh buôn bán của nhà Hoa Dạng. Nhưng cuối cùng nhà trường cùng các giáo viên đã đứng ra bảo vệ cô. Điều này chứng tỏ thành tích của Hoa Dạng quá xuất sắc, cho nên nhà trường không nỡ chối bỏ.
Mọi người chung sống khá hòa hợp, đặc biệt là cả nhà Hoa Dạng, dù kiếm được nhiều tiền nhưng lại sống rất giản dị, không hề phô trương thanh thế hay khoe khoang tài sản.
Tuy Hoa Dạng vẫn phụ cha mẹ mở tiệm như cũ, nhưng căn bản không làm chủ, cô chỉ ngồi ở trên ghế vừa đọc sách vừa làm bài tập. Bây giờ Hoa Dạng chủ yếu chỉ quản lý tiền bạc và giải quyết các sự cố ngoài ý muốn.
Kinh doanh buôn bán luôn phải đối mặt với đủ kiểu người, kẻ thì ghen tị mà gây rối, kẻ muốn trục lợi, kẻ thì muốn đuổi họ đi để chiếm địa bàn...
Nhưng may mắn là lần nào Hoa Dạng cũng giúp cha mẹ xử lí mọi chuyện đâu vào đấy một cách ổn thỏa.
Chỉ cần có Hoa Dạng ở bên cạnh, hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh giống như được uống một liều thuốc an thần. Trong lòng cực kì yên tâm mà làm việc.
Hoa Dạng tận dụng ưu điểm tuổi còn nhỏ của mình, biếu tặng chút ít thịt cho đồn cảnh sát trên phố và sở y tế. Đồng thời xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, nhỡ có chuyện không may xảy ra, chắc chắn họ sẽ đứng về phía cô.
Ngay cả giấy phép kinh doanh Hoa Dạng cũng đã sớm hoàn thành, không sợ người khác đi kiểm tra hoặc bắt bẻ.
Trong lĩnh vực buôn bán hàng ăn, điều quan trọng nhất là phải chú ý vệ sinh sạch sẽ, về điểm này Hoa Dạng quản rất tốt.
Một lần có người chạy đến gây chuyện, nói họ bị ngộ độc do ăn thức ăn của gia đình cô, một hai bắt gia đình Hoa Dạng phải chịu trách nhiệm. Lúc đó Hoa Quốc Khánh sợ đến xanh mặt, tay chân thì bủn rủn, chính Hoa Dạng đã đứng ra giải quyết, cô không nói hai lời liền lập tức gọi cảnh sát, đưa người đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả người kia không hề bị ngộ độc thực phẩm, mà là do suy dinh dưỡng, sau đó còn bị tạm giam vài ngày mới được thả.
Kể từ đó, nhiều người cũng e dè không dám đến ăn vạ nhà Hoa Dạng nữa, rắc rối cũng giảm đi đáng kể.
Ở trường học, thành tích của cô bao giờ cũng đứng vị trí thứ nhất, thậm chí Hoa Dạng còn bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng cách lớn. Đương nhiên Hoa Dạng nhanh chóng được nhóm giáo viên xem như là báu vật.
Ngày qua tháng lại, công việc làm ăn của gia đình ngày càng phát đạt, khi Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ bận rộn, Hoa Dạng cũng sẽ ra bán phụ để giúp một tay.
Cuối cùng kỳ thi cũng đến, Hoa Dạng hoàn thành bài thi một cách nhẹ nhàng. Vừa bước ra khỏi phòng thi, chủ nhiệm Bành đã chạy lại hỏi cô: "Đề thi thế nào? Có khó không em?"
"Dạ cũng không khó lắm, mọi thứ vân ổn ạ." Cô đáp với giọng tự tin.
Dù Hoa Dạng nói vậy, nhưng chủ nhiệm Bành biết rõ tính tình của cô, cô học sinh này không phải kiểu người tự cao tự đại, đúng hơn là ít nói và biết kiểm soát bản thân. Tháng nào Hoa Dạng cũng đứng đầu danh sách, đè bẹp các bạn trong lớp, khiến người ta phải phục sát đất.
Cô rất thích những học sinh như vậy, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, lại còn biết nấu ăn... Ôi trời! Đã vậy em ấy học hành cũng rất xuất sắc nữa chứ.
"Tạm thời em đừng về quê, đợi đến khi có kết quả rồi tính tiếp."
Hoa Dạng thấy có chút không đúng, cô ấy chạy tới đây chỉ để nói điều này thôi à? Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Chủ nhiệm Bành thấy dáng vẻ hiền lành và nghe lời của Hoa Dạng, càng nhìn càng thấy yêu thích không thôi.
Hoa Dạng còn đang nhìn theo bóng lưng của cô giáo, bỗng có ai đó gọi tên cô.
"Tiểu Dạng."
Hoa Dạng quay lại, thấy người vừa đến thì có chút ngạc nhiên: "Anh họ?"
Hoa Chí Hồng nhìn cô em họ của mình, thấy Hoa Dạng đã có thay đổi lớn, trong phút chốc không khỏi bất ngờ. Mới có một học kỳ không gặp, cô đã cao hơn hẳn, nước da ngăm ngăm bây giờ đã trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, mang khí chất của một thiếu nữ.
Cô mặc một chiếc áo khoác bông màu vàng mơ, đội mũ lưỡi trai đỏ, chân đi một đôi giày ấm màu đen, cùng chiếc váy đang là mốt hiện hành của các cô gái trong thành phố.
Không còn quê mùa lạc hầu như trước kia.
Ai có thể ngờ rằng cách đây không lâu Hoa Dạng vẫn giữ lối ăn mặc luộm thuộm chứ.
Trong lòng Hoa Chí Hồng không ngừng cảm thán, cậu sớm biết cô em họ này không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại thay đổi nhanh đến thế.
Bình thường Hoa Chí Hồng vẫn luôn bận rộn với việc học, còn Hoa Dạng cũng bận việc kinh doanh và học hành, trong trường còn ít có cơ hội tiếp xúc chứ đừng nói đến chuyện bồi dưỡng cảm tình.
Mặc dù gia đình Hoa Dạng đã mua một ngôi nhà ở huyện thành, nhưng ngoài ba người gia đình họ thì không ai biết cả, mọi người vẫn nghĩ đó chỉ là nhà thuê.
Hoa Chí Hồng và cả trường đều biết chuyện kinh doanh buôn bán của nhà Hoa Dạng. Nhưng cuối cùng nhà trường cùng các giáo viên đã đứng ra bảo vệ cô. Điều này chứng tỏ thành tích của Hoa Dạng quá xuất sắc, cho nên nhà trường không nỡ chối bỏ.