Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 106: Phối Hợp Trôi Chảy
"Cái đứa nhỏ này, ban ngày ngoại trừ đi học, còn phải làm việc, chuyện gì trong nhà cũng không thoát khỏi tay nó." Bà cụ Ngôn thiệt tình xót cho Hoa Dạng: "Tan học rồi còn chạy đi bày quán bán hàng phụ mẹ nó, lúc về mệt bở hơi tai, ngay cả cơm cũng nuốt không vô, haizzz, thật là tội nghiệp mài"
Tuổi của Hoa Dạng bây giờ còn quá nhỏ, nếu đủ tuổi thành niên thì cô cũng sẽ không hao tổn tâm cơ, ý đồ khiến Hoa Quốc Khánh lên huyện cho bằng được như thế này.
"Cảm ơn bà mỗi ngày đều cho mẹ con cháu cọ cơm tối, bà giúp chúng cháu một chuyện lớn rồi đấy."
Bà Ngôn nhìn cô một cái thật sâu, trước đó hai người chưa từng thương lượng qua với nhau, không ngờ bây giờ lại phối hợp trôi chảy liền mạch như vậy, đứa nhỏ này quá mức thông minh, thật khiến người khác phải tán thưởng: "Như thế đã là gì, buổi tối cháu còn phải ôn bài, sau đó lại đi chuẩn bị món kho cho ngày mai đó thây, thật vất vả cho cháu."
"Cháu còn nhỏ, chịu khổ một chút cũng không sao, hiện tại mà không nỗ lực thì sau này sẽ hối hận." Ban nãy Hoa Dạng lỡ ăn quá nhiều, bây giờ cái bụng no căng, cô phải uống một ly sơn trà để tiêu thực, vừa uống vừa thong thả nói tiếp: "Cháu muốn kiếm nhiều tiên cũng đều có lí do cả, mai mốt phải vào đại học này, tiền dưỡng lão cho cha mẹ này, còn phải mua cho bọn họ một căn nhà lớn, mỗi ngày đều được ăn thịt cá nữa."
Bà cụ Ngôn vỗ vỗ bả vai của cô: "Đứa nhỏ ngoan, đúng là tiền có thể giải quyết rất nhiều chuyện, bây giờ nhà nào có điều kiện đều thuê người giúp việc để đỡ vất vả, cuộc sống cũng sẽ thoải mái hơn."
Nội tâm của Hoa Quốc Khánh lại chịu chấn động lần hai, vẻ mặt của ông hiện lên một nỗi phức tạp. Ngôn Mạch nhìn qua nhìn lại, trong lòng như chợt hiểu ra điều gì, hai người bọn họ đang hợp tác với nhau để bẫy chú Hoa sao? Còn ăn ý như vậy?
Phụ nữ đúng là một sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này, cậu cảm thấy cả đời mình cũng không thể hiểu được ý tưởng của bọn họ.
Cơm nước xong xuôi, Hoa Dạng lôi kéo hai người Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đi dạo một vòng ở khu mua sắm.
Trương Tuệ đã tới đây mấy lần, cử chỉ rất tự nhiên và hào phóng. Nhưng đây là lân đầu tiên Hoa Quốc Khánh tới đây, chân tay của ông cứ co quắp, rõ ràng có chút khẩn trương, không biết nên đặt tay vào chỗ nào cho đỡ thừa thãi.
Hoa Dạng tự nhiên kéo tay cha mẹ mình, cười tủm tỉm giới thiệu từng chỗ một, dần dần Hoa Quốc Khánh cũng bớt căng thẳng.
Ông nhìn sang thấy có một bà cụ đang bán bánh trứng, có chút giật mình, vội móc móc túi tiền, ngoại trừ số tiền mà ban nãy Hoa Dạng chia, ông còn mang theo năm đồng làm phí đi đường.
"Tiểu Dạng, cha muốn mua ít bánh trứng đem về nhà, chắc ông bà nội con sẽ thích lắm”
Hoa Quốc Khánh không hề phát hiện thái độ của mình đã thay đổi, muốn tiêu tiền còn phải hỏi ý kiến của Hoa Dạng.
Bởi vậy mới nói, kinh tế sẽ quyết định địa vị trong gia đình!
"Ồ" Thái độ của Hoa Dạng không được nhiệt tình cho lắm, cô không ngăn cản cha mẹ tẫn hiếu, nhưng muốn cô giúp đỡ thì không có cửa đâu.
Trong lòng của Hoa Quốc Khánh không được tự nhiên: "Tiểu Dạng, con kiếm được không ít tiền lời, không cần phải keo kiệt như vậy, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng là ông bà nội của con, không có bọn họ sẽ không có cha, mà không có cha thì làm gì có con, con xem cha nói có đúng không?”
Hoa Dạng vừa nghe mấy lời này liên không vui: "Bình thường con mà ăn của bọn họ một viên đường thì sẽ trả lại gấp mười, nhưng hiện thực thì sao, mỗi lần có gì ngon, con cũng không có phần, cha nói xem tại sao lại như vậy? Con không đáng yêu sao? Không làm cho bọn họ thích? Hay là do bọn họ không xem con là cháu gái? Cũng có thể là vì không thích cha cho nên mới nhìn con thấy gai mắt?"
Ngu hiếu thì cũng phải có mức độ, tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện tẩy não cô.
Từng chữ như mang theo dao, một phen này làm cho Hoa Quốc Khánh bị á khẩu không trả lời được, bởi vì chuyện ông không được yêu thích đúng là sự thật.
So đi tính lại, con gái thật sự cũng rất quan tâm ông, vì sợ ông nóng mà mua quạt, còn làm cả một bàn đồ ăn ngon để tiếp đón. Trong thoáng chốc, lòng của ông tự nhiên nghiêng về phía của Hoa Dạng.
Thôi bỏ đi, Tiểu Dạng không vui thì không cần phải miễn cưỡng, chỉ cần con gái có thể vui vẻ là tốt rồi.
Ừ thì... thật ra có muốn miễn cưỡng cũng không được, đứa nhỏ này quá cứng rắn, ngay cả một căn nhà mà nó nói mua liền mua, xong việc mới nói cho ông biết, ông còn có thể nói cái gì nữa?
Hoa Dạng có ý đồ lấy kinh tế để nắm quyền, trước hết phải đào rỗng túi của ông ấy, phải ngăn chặn phiền toái ngay gừ gốc rễ.
Tuổi của Hoa Dạng bây giờ còn quá nhỏ, nếu đủ tuổi thành niên thì cô cũng sẽ không hao tổn tâm cơ, ý đồ khiến Hoa Quốc Khánh lên huyện cho bằng được như thế này.
"Cảm ơn bà mỗi ngày đều cho mẹ con cháu cọ cơm tối, bà giúp chúng cháu một chuyện lớn rồi đấy."
Bà Ngôn nhìn cô một cái thật sâu, trước đó hai người chưa từng thương lượng qua với nhau, không ngờ bây giờ lại phối hợp trôi chảy liền mạch như vậy, đứa nhỏ này quá mức thông minh, thật khiến người khác phải tán thưởng: "Như thế đã là gì, buổi tối cháu còn phải ôn bài, sau đó lại đi chuẩn bị món kho cho ngày mai đó thây, thật vất vả cho cháu."
"Cháu còn nhỏ, chịu khổ một chút cũng không sao, hiện tại mà không nỗ lực thì sau này sẽ hối hận." Ban nãy Hoa Dạng lỡ ăn quá nhiều, bây giờ cái bụng no căng, cô phải uống một ly sơn trà để tiêu thực, vừa uống vừa thong thả nói tiếp: "Cháu muốn kiếm nhiều tiên cũng đều có lí do cả, mai mốt phải vào đại học này, tiền dưỡng lão cho cha mẹ này, còn phải mua cho bọn họ một căn nhà lớn, mỗi ngày đều được ăn thịt cá nữa."
Bà cụ Ngôn vỗ vỗ bả vai của cô: "Đứa nhỏ ngoan, đúng là tiền có thể giải quyết rất nhiều chuyện, bây giờ nhà nào có điều kiện đều thuê người giúp việc để đỡ vất vả, cuộc sống cũng sẽ thoải mái hơn."
Nội tâm của Hoa Quốc Khánh lại chịu chấn động lần hai, vẻ mặt của ông hiện lên một nỗi phức tạp. Ngôn Mạch nhìn qua nhìn lại, trong lòng như chợt hiểu ra điều gì, hai người bọn họ đang hợp tác với nhau để bẫy chú Hoa sao? Còn ăn ý như vậy?
Phụ nữ đúng là một sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này, cậu cảm thấy cả đời mình cũng không thể hiểu được ý tưởng của bọn họ.
Cơm nước xong xuôi, Hoa Dạng lôi kéo hai người Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đi dạo một vòng ở khu mua sắm.
Trương Tuệ đã tới đây mấy lần, cử chỉ rất tự nhiên và hào phóng. Nhưng đây là lân đầu tiên Hoa Quốc Khánh tới đây, chân tay của ông cứ co quắp, rõ ràng có chút khẩn trương, không biết nên đặt tay vào chỗ nào cho đỡ thừa thãi.
Hoa Dạng tự nhiên kéo tay cha mẹ mình, cười tủm tỉm giới thiệu từng chỗ một, dần dần Hoa Quốc Khánh cũng bớt căng thẳng.
Ông nhìn sang thấy có một bà cụ đang bán bánh trứng, có chút giật mình, vội móc móc túi tiền, ngoại trừ số tiền mà ban nãy Hoa Dạng chia, ông còn mang theo năm đồng làm phí đi đường.
"Tiểu Dạng, cha muốn mua ít bánh trứng đem về nhà, chắc ông bà nội con sẽ thích lắm”
Hoa Quốc Khánh không hề phát hiện thái độ của mình đã thay đổi, muốn tiêu tiền còn phải hỏi ý kiến của Hoa Dạng.
Bởi vậy mới nói, kinh tế sẽ quyết định địa vị trong gia đình!
"Ồ" Thái độ của Hoa Dạng không được nhiệt tình cho lắm, cô không ngăn cản cha mẹ tẫn hiếu, nhưng muốn cô giúp đỡ thì không có cửa đâu.
Trong lòng của Hoa Quốc Khánh không được tự nhiên: "Tiểu Dạng, con kiếm được không ít tiền lời, không cần phải keo kiệt như vậy, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng là ông bà nội của con, không có bọn họ sẽ không có cha, mà không có cha thì làm gì có con, con xem cha nói có đúng không?”
Hoa Dạng vừa nghe mấy lời này liên không vui: "Bình thường con mà ăn của bọn họ một viên đường thì sẽ trả lại gấp mười, nhưng hiện thực thì sao, mỗi lần có gì ngon, con cũng không có phần, cha nói xem tại sao lại như vậy? Con không đáng yêu sao? Không làm cho bọn họ thích? Hay là do bọn họ không xem con là cháu gái? Cũng có thể là vì không thích cha cho nên mới nhìn con thấy gai mắt?"
Ngu hiếu thì cũng phải có mức độ, tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện tẩy não cô.
Từng chữ như mang theo dao, một phen này làm cho Hoa Quốc Khánh bị á khẩu không trả lời được, bởi vì chuyện ông không được yêu thích đúng là sự thật.
So đi tính lại, con gái thật sự cũng rất quan tâm ông, vì sợ ông nóng mà mua quạt, còn làm cả một bàn đồ ăn ngon để tiếp đón. Trong thoáng chốc, lòng của ông tự nhiên nghiêng về phía của Hoa Dạng.
Thôi bỏ đi, Tiểu Dạng không vui thì không cần phải miễn cưỡng, chỉ cần con gái có thể vui vẻ là tốt rồi.
Ừ thì... thật ra có muốn miễn cưỡng cũng không được, đứa nhỏ này quá cứng rắn, ngay cả một căn nhà mà nó nói mua liền mua, xong việc mới nói cho ông biết, ông còn có thể nói cái gì nữa?
Hoa Dạng có ý đồ lấy kinh tế để nắm quyền, trước hết phải đào rỗng túi của ông ấy, phải ngăn chặn phiền toái ngay gừ gốc rễ.