Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 9: 9: Đòi Lại Thứ Thuộc Về Mình 3
Cũng không biết Tưởng Ngọc Trân giải quyết như nào, dù sao thì Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc thật sự đã nghe lời cô, buổi tối ngày hôm sau liền gọi Sơn Trà cùng vào phòng, trả đồ lại cho cô.
Sơn Trà vừa bước vào phòng thì nhìn thấy một chiếc hộp cũ trên bàn, mở ra xem thì có một vài đồ vật nằm vương vãi trong đó, tất cả đều trông bụi bặm và vô giá trị.
Cô thản nhiên xem lại hai lần, Triệu Xuân Hoa ở bên cạnh trừng lớn mắt: “Mày xem lại cho kỹ, toàn bộ đồ đều đã được trả lại, sau này mà còn đến gây chuyện, đừng trách tao không khách sáo.”
Sơn Trà liếc mắt nhìn cổ chân bà ta sưng vù như giò heo, trợn mắt khinh thường, không để lời bà ta nói trong lòng.
Sau đó cô đóng hộp lại, quay đầu bước ra ngoài.
Triệu Xuân Hoa hét lên: “Mày đi đâu?”
“Đến nhà họ Chu tìm Chu Bình An nói chuyện.”
Triệu Xuân Hoa:.
.
.
Bà ta hùng hùng hổ hổ vừa mắng vừa nhảy ra then cửa, túm chặt lấy Sơn Trà, hét lên: “Tao đã trả lại tất cả cho mày rồi, mày còn muốn gì nữa?"
Ánh mắt Tưởng Ngọc Trân lóe lên nhìn theo Sơn Trà: “Đúng vậy, Sơn Trà, em đừng ép người quá đáng.”
Sơn Trà quay lại và nhìn cả ba người họ một lượt, cuối cùng vào mặt Tưởng Vệ Quốc: “Tôi bắt nạt các người? Trong di chúc giấy trắng mực đen viết có mười ba món đồ, trong hộp này ông chỉ có sáu món.
Rút cục là ai đang bắt nạt ai?”
Triệu Xuân Hoa lý lẽ nói: “Mày không biết hoàn cảnh gia đình mình sao? Ba mày nuôi mày bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ không tiêu tiền sao? Gia đình những ngày gặp khó khăn, ba mày bán đi vài món đồ thì sao? Tao còn tưởng rằng để lại được vài món đồ có giá trị, hóa ra toàn đống sắt vụn, bán đi cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Đã vậy còn mệt bà ta để ý từ lâu, hôm nay lật ra xem mới thấy những món đồ có giá trị đều không còn.
Trong đó có một viên đá đẹp, Tưởng Ngọc Trân nói rằng cô ta thích nó, Triệu Xuân Hoa liền lấy ra lặng lẽ đưa nó cho cô ta cất đi.
Bà ta cho rằng dù sao cô cũng chưa từng nhìn thấy mấy món đồ này, nếu có hỏi thì nói rằng đó là do Tưởng Vệ Quốc bán đi, cô cũng không thể quá tính toán với cha mình.
Triệu Xuân Hoa tính như vậy nhưng bà không biết rằng Sơn Trà sớm đã biết trong hộp có những đồ vật gì.
“Nó không đáng tiền mà bà còn ăn trộm? Có vẻ như bà không quan tâm đến cuộc hôn nhân của Tưởng Ngọc Trân, nên tốt hơn hết là tôi nên đi nói chuyện với nhà họ Chu.”
Sơn Trà vừa nói vừa hất cánh tay của bà ra, đi ra ngoài, Triệu Xuân Hoa thì què một chân nên không bắt được cô, thấy cô định đi ra ngoài, Tưởng Ngọc Trân chạy nhanh đến, vội vàng đưa hòn đá ra, móc từ trong túi ra một cái vòng tay rồi ném toàn bộ vào trong rương nói: “Của mày đây, tất cả đều ở chỗ này, còn lại, chúng tao thực sự không lấy những món đồ khác, cha, cha nói cho cô ta biết đi ạ.”
Sắc mặt Tưởng Vệ Quốc tối sầm không nói gì, nhìn thẳng vào Sơn Trà, mắng: “Tao bán những thứ kia rồi, thứ còn lại thì đều ở đây.”
“Tưởng Sơn Trà, sao bây giờ mày lại trở nên như này? Con bé là chị gái của mày, cho nó một món đồ thì đã làm sao?”
Sơn Trà liếc nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc bích nhưng không tìm thấy manh mối gì, cô đóng nắp lại, cầm chiếc hộp lên, liếc nhìn Tưởng Vệ Quốc và nói: “Tại sao cơ chứ? Cha nghĩ rằng cô ta thực sự là em gái của con chỉ bằng cách đổi họ thành Tưởng sao?”
“Mày.
.
.” Tưởng Vệ Quốc bị cô nói bật lại, Sơn Trà không thèm quan tâm đến phản ứng của ông, ôm hòm đồ vật về căn phòng phía Đông của mình.
Vừa bước vào cửa, Sơn Trà dùng gậy giữ cửa, sau đó lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong hộp ra xem kỹ, sau khi xác định không có vấn đề gì liền đeo nó lên cổ mình.
Đồ vật này đối nguyên thân mà nói là thứ rất quan trọng, tuy rằng cô không biết mình có thể đeo lại hay không, nguyên thân có thể trở về hay không, tóm lại, mặt trang sức này đeo trên người cô cũng coi như là vật quy nguyên chủ.
Thực ra ngoại trừ mặt dây chuyền bằng ngọc bích này, những thứ khác đều như Triệu Xuân Hoa đã nói, đều không có gì giá trị, trông giống như trang sức mạ bạc, cũ kỹ và bụi bặm, Sơn Trà định khi nào có thời gian sẽ lau lại xem xem thế nào.
Mặc dù cô đang nắm giữ điểm yếu của Tưởng Ngọc Trân nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, đây không phải kế hoạch lâu dài.
Khi Tưởng Ngọc Trân và Chu Bình An kết hôn, điểm yếu của cô ta sẽ không còn nữa, vì vậy cô phải tìm ra các kế hoạch khác cho mình sớm nhất có thể.
Trong thời gian ngắn cùng này hai mẹ con họ đấu trí, cô còn có thể coi đó là việc vui, nhưng nếu cứ như thế trong một thời gian dài thì cô hoàn toàn không muốn.
Sơn Trà suy nghĩ về điều đó cả buổi tối, cuối cùng đến mấy giờ sáng mới ngủ thϊếp đi.
Có điều kiện giữa cô và Tưởng Vệ Quốc, buổi sáng Triệu Xuân Hoa cũng không dám gọi cô dậy nhưng sau giờ làm việc, bà ta vẫn không thể giữ mồm giữ miệng, bà để cửa sân mở, vừa làm việc vừa phàn nàn với hàng xóm.
“Hãy nhìn Sơn Trà nhà chúng tôi đi, tời giờ này vẫn chưa thức dậy, càng ngày càng lười biếng, còn không nói hay mắng được.
Hãy nhìn chân của tôi này.
.
.”
“Ngọc Trân còn đang nấu ăn trong bếp, haizz.
.
.
Rút cục thì cũng không phải do tôi sinh ra, sợ rằng người trong nhà sẽ không vui, nếu Ngọc Trân mà như này, tôi đã sớm mắng cho rồi.
.
.”
Khi Sơn Trà đi ra, bà ta đang nói chuyện sôi nổi, vừa nhìn thấy cô, bà ta liền nhanh chóng ngậm miệng lại nhưng Sơn Trà cũng không thèm nhìn bà ta, coi bà ta như không khí bỏ đằng sau lưng rồi đi vào bếp.