Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 148
Tạ Tri Viễn vốn muốn tự mình đưa Sơn Trà về, Sơn Trà lại không chịu, sợ rằng cả đi cả về sẽ làm trễ nải thời gian, hơn nữa bây giờ xưởng trà cũng đã ký hợp đồng nhà xưởng rồi, có thời gian đó còn chẳng thà dùng cho việc trang trí nhà xưởng thì hơn.
Thế là buổi tối trước hôm Sơn Trà đi một ngày, Tạ Tri Viễn cực kỳ không tha mà quấn lấy Sơn Trà nửa đêm không ngủ, khiến cho Sơn Trà buồn ngủ tới nỗi ngày hôm sau suýt chút nữa không rời giường nổi.
Cũng may Tạ Tri Viễn cực kỳ tự giác, anh dậy từ sớm, giúp Sơn Trà thu dọn hết đồ đạc xong, mới gọi người dậy, mang theo đồ vật lưu luyến không rời mà tiễn người đến ga tàu hỏa.
Thời gian đi tàu hỏa là tám tiếng, Tạ Tri Viễn thường hay đi đi về về một mình, toàn là ngồi ghế cứng, dù sao thời gian cũng không dài.
Có điều bây giờ đổi lại là Sơn Trà, anh dĩ nhiên là không nỡ, chẳng những thêm tiền mua vé giường nằm, còn sợ cô ở trên xe cảm lạnh, chuẩn bị cho cô một cái thảm nhỏ lông xù xù.
Tạ Tri Viễn đưa Sơn Trà lên tàu hỏa, hành lý các thứ đều đặt lên hết giúp cô, lại dặn dò đi dặn dò lại cứ như với con gái ba tuổi: “Vợ à, em nhớ nghe thông báo thời gian và trạm đến đấy, đừng để ngồi lỡ trạm mất nhé.”
Sơn Trà nhẹ gật đầu, đồng ý.
Anh lại nói: “Đợi lát nữa lên giường nhớ đắp thảm lên nhé, đừng để bị cảm lạnh.”
Sơn Trà lại gật đầu đồng ý.
“Anh mau xuống xe đi, đợi lát nữa xe bắt đầu đi rồi.”
Tạ Tri Viễn vẫn còn lưu luyến không rời: “Không sao đâu, vẫn còn một lát nữa mà, anh đợi lát nữa rồi đi.”
Anh ở trước mặt Sơn Trà đi bộ qua lại vài vòng, lại nhịn không được nói: “Hay là anh lại đi mua cho em ít đồ ăn nhỉ, thời gian dài như thế, nhỡ đói bụng thì phải làm sao đây?”
Sơn Trà: “...”
“Có phải anh bị hội chứng lo âu khi xa cách đúng không?”
Cô vừa nói vừa kéo một cái túi lớn ở trước mặt mình ra, bên trong chứa đầy một túi bánh quy trái cây đồ ăn vặt mà Tạ Tri Viễn mua cho cô, đủ loại kiểu dáng, đừng nói là tám tiếng, kể cả có là tám mươi tiếng đồng hồ đi nữa, thì Sơn Trà cũng tuyệt đối sẽ không đói.
Thêm nữa, kể cả không có mấy thứ này, thì trên tàu hỏa cũng không phải là không có đồ ăn, sao rơi vào trong mắt của Tạ Tri Viễn, lại giống như thể cô sắp bị chết đói đến nơi vậy.
Tạ Tri Viễn không biết Sơn Trà nói hội chứng lo âu khi chia xa là ý gì, nhưng lúc trước toàn là Sơn Trà đợi ở nhà còn anh đi, bây giờ trở thành Sơn Trà đi, anh quả thật đúng là có chút không quen, hơn nữa ở trong lòng anh, đây cũng coi như là lần đầu tiên Sơn Trà đi xa nhà, trong lòng anh thật sự là có chút lo lắng.
Sơn Trà thấy anh vẫn còn muốn dông dài, dứt khoát duỗi tay đẩy người đi ra ngoài, nói: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không lạc được đâu, chờ về đến nơi rồi em sẽ đi tìm chỗ để liên lạc với anh đầu tiên.”
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có điện thoại, nhưng Tạ Tri Viễn ở Trung Bình tìm cái buồng điện thoại, sao hạ buồng điện thoại điện thoại cấp Sơn Trà, chỉ cần Sơn Trà về đến nhà, là có thể lập tức gọi điện thoại liên hệ hắn.
Tạ Tri Viễn nghe cô như thế nói, cuối cùng mới hơi yên tâm một chút, có điều trước khi đi vẫn không nhịn được mà quay đầu nói với Sơn Trà: “Vợ à, trên đường em cũng đừng ngủ say như chết đấy, đến An Thành nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh nhé.”
Sơn Trà cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bị Tạ Tri Viễn lải nhải lắm điều như vậy làm cho tức cười, đứng ở cửa thùng xe nói với anh: “Được rồi, đã biết, anh mau trở về đi thôi.”
Tàu hỏa kêu ù ù hai tiếng, đóng cửa xe chậm rãi lăn bánh, Tạ Tri Viễn hoàn toàn không nghe thấy Sơn Trà đáp lại, đứng ở chỗ nửa ngày, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng tàu hỏa nữa, anh mới quay đầu đi ra bên ngoài ga tàu hỏa.
Lúc Sơn Trà với Tạ Tri Viễn tới còn có chút cảm giác mới mẻ, bây giờ một người đi trở về, cũng không có lòng dạ ngắm phong cảnh bên ngoài, trở lại thùng xe liền cởi giày chuẩn bị lên giường ngủ bù.
Ngồi ở chỗ bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ tuổi lại cười ra tiếng đáp lời nói: “Ồ, đồng chí nhỏ, người vừa nãy đi tiễn em kia, là chồng của em à?”
Lúc này Sơn Trà buồn ngủ đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài, cũng không có ý muốn hỏi đáp qua lại với một người xa lạ, có lệ ừ một tiếng, sau đó bò lên trên giường bắt đầu ngủ bù.
Người phụ nữ thấy cô không muốn nói chuyện, cũng không nhiều lời gì, tiếp tục quay đầu nhỏ giọng trò chuyện với người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở đối diện mình.
Chờ Sơn Trà ngủ một giấc dậy, thời gian đã là giữa trưa 12 giờ, cách giờ Sơn Trà xuống xe còn năm tiếng nữa.
Người phụ nữ mở lời nói chuyện với cô trước đó vẫn còn ở đây, bất quá lại không thấy người phụ nữ trung niên tám chuyện với cô ta hồi nãy đâu.
Người phụ nữ trẻ tuổi xem ra là một người nhiệt tình, Sơn Trà bên này mới vừa tỉnh, cô ta đã lập tức chú ý tới, cười nói: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Cô ta cười cực kỳ thân thiết, thấy Sơn Trà từ trên giường xuống dưới, còn đưa đồ ăn đang cầm trong tay mình cho Sơn Trà nói: “Em gái, nếm thử chút không? Chị mang từ trong nhà đi đấy.”
Sơn Trà dĩ nhiên sẽ không lấy thứ mà một người hoàn toàn không quen biết đưa cho cô, lắc lắc đầu, người phụ nữ thấy cô không lấy, cũng không có kiên trì nữa, cười cười sau đó lấy về tự mình ăn.
Bất quá tuy rằng đồ vật không đưa được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta muốn tìm chuyện để nói với Sơn Trà, vẫn ngồi ở đối diện Sơn Trà như cũ, cực kỳ nhiệt tình ý đồ muốn bắt chuyện với Sơn Trà.
Đề tài cũng cực kỳ nhiều, cứ như sợ Sơn Trà coi cô như người xấu vậy, mở miệng làm bài tự giới thiệu trước tiên.
“Em gái đừng sợ, em là đi An Thành phải không? Chị cũng đi An Thành, chị tên là Lý Tuyết Mai.”
Từ lúc bắt đầu, Sơn Trà đã biểu hiện rất rõ ràng việc mình không muốn tiếp chuyện với cô ta, nhưng người phụ nữ lại như là hoàn toàn không cảm thụ được vậy, trước sau toàn nghĩ cách nói chuyện phiếm với Sơn Trà, lại còn có trước sau biểu hiện ra một dáng vẻ như thể cô ta rất thân thiện vậy.
Không có chuyện gì mà tự dưng ân cần thì chắc chắn là có vấn đề.
Nếu đây là một cô gái chưa từng đi xa nhà lần nào, nói không chừng đã bị cô ta biểu hiện ra ngoài dáng vẻ nhiệt tình lừa rồi, nhưng Sơn Trà là ai chứ, từ lần đầu tiên người phụ nữ này bắt chuyện với cô, cô đã nhìn ra, người phụ nữ này cũng không có ý tốt gì.
Dù sao thời gian còn sớm, cô ngồi cũng nhàm chán, cô muốn nhìn thử một chút, người phụ nữ này đến cùng là muốn làm gì.
Thế là buổi tối trước hôm Sơn Trà đi một ngày, Tạ Tri Viễn cực kỳ không tha mà quấn lấy Sơn Trà nửa đêm không ngủ, khiến cho Sơn Trà buồn ngủ tới nỗi ngày hôm sau suýt chút nữa không rời giường nổi.
Cũng may Tạ Tri Viễn cực kỳ tự giác, anh dậy từ sớm, giúp Sơn Trà thu dọn hết đồ đạc xong, mới gọi người dậy, mang theo đồ vật lưu luyến không rời mà tiễn người đến ga tàu hỏa.
Thời gian đi tàu hỏa là tám tiếng, Tạ Tri Viễn thường hay đi đi về về một mình, toàn là ngồi ghế cứng, dù sao thời gian cũng không dài.
Có điều bây giờ đổi lại là Sơn Trà, anh dĩ nhiên là không nỡ, chẳng những thêm tiền mua vé giường nằm, còn sợ cô ở trên xe cảm lạnh, chuẩn bị cho cô một cái thảm nhỏ lông xù xù.
Tạ Tri Viễn đưa Sơn Trà lên tàu hỏa, hành lý các thứ đều đặt lên hết giúp cô, lại dặn dò đi dặn dò lại cứ như với con gái ba tuổi: “Vợ à, em nhớ nghe thông báo thời gian và trạm đến đấy, đừng để ngồi lỡ trạm mất nhé.”
Sơn Trà nhẹ gật đầu, đồng ý.
Anh lại nói: “Đợi lát nữa lên giường nhớ đắp thảm lên nhé, đừng để bị cảm lạnh.”
Sơn Trà lại gật đầu đồng ý.
“Anh mau xuống xe đi, đợi lát nữa xe bắt đầu đi rồi.”
Tạ Tri Viễn vẫn còn lưu luyến không rời: “Không sao đâu, vẫn còn một lát nữa mà, anh đợi lát nữa rồi đi.”
Anh ở trước mặt Sơn Trà đi bộ qua lại vài vòng, lại nhịn không được nói: “Hay là anh lại đi mua cho em ít đồ ăn nhỉ, thời gian dài như thế, nhỡ đói bụng thì phải làm sao đây?”
Sơn Trà: “...”
“Có phải anh bị hội chứng lo âu khi xa cách đúng không?”
Cô vừa nói vừa kéo một cái túi lớn ở trước mặt mình ra, bên trong chứa đầy một túi bánh quy trái cây đồ ăn vặt mà Tạ Tri Viễn mua cho cô, đủ loại kiểu dáng, đừng nói là tám tiếng, kể cả có là tám mươi tiếng đồng hồ đi nữa, thì Sơn Trà cũng tuyệt đối sẽ không đói.
Thêm nữa, kể cả không có mấy thứ này, thì trên tàu hỏa cũng không phải là không có đồ ăn, sao rơi vào trong mắt của Tạ Tri Viễn, lại giống như thể cô sắp bị chết đói đến nơi vậy.
Tạ Tri Viễn không biết Sơn Trà nói hội chứng lo âu khi chia xa là ý gì, nhưng lúc trước toàn là Sơn Trà đợi ở nhà còn anh đi, bây giờ trở thành Sơn Trà đi, anh quả thật đúng là có chút không quen, hơn nữa ở trong lòng anh, đây cũng coi như là lần đầu tiên Sơn Trà đi xa nhà, trong lòng anh thật sự là có chút lo lắng.
Sơn Trà thấy anh vẫn còn muốn dông dài, dứt khoát duỗi tay đẩy người đi ra ngoài, nói: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không lạc được đâu, chờ về đến nơi rồi em sẽ đi tìm chỗ để liên lạc với anh đầu tiên.”
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có điện thoại, nhưng Tạ Tri Viễn ở Trung Bình tìm cái buồng điện thoại, sao hạ buồng điện thoại điện thoại cấp Sơn Trà, chỉ cần Sơn Trà về đến nhà, là có thể lập tức gọi điện thoại liên hệ hắn.
Tạ Tri Viễn nghe cô như thế nói, cuối cùng mới hơi yên tâm một chút, có điều trước khi đi vẫn không nhịn được mà quay đầu nói với Sơn Trà: “Vợ à, trên đường em cũng đừng ngủ say như chết đấy, đến An Thành nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh nhé.”
Sơn Trà cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bị Tạ Tri Viễn lải nhải lắm điều như vậy làm cho tức cười, đứng ở cửa thùng xe nói với anh: “Được rồi, đã biết, anh mau trở về đi thôi.”
Tàu hỏa kêu ù ù hai tiếng, đóng cửa xe chậm rãi lăn bánh, Tạ Tri Viễn hoàn toàn không nghe thấy Sơn Trà đáp lại, đứng ở chỗ nửa ngày, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng tàu hỏa nữa, anh mới quay đầu đi ra bên ngoài ga tàu hỏa.
Lúc Sơn Trà với Tạ Tri Viễn tới còn có chút cảm giác mới mẻ, bây giờ một người đi trở về, cũng không có lòng dạ ngắm phong cảnh bên ngoài, trở lại thùng xe liền cởi giày chuẩn bị lên giường ngủ bù.
Ngồi ở chỗ bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ tuổi lại cười ra tiếng đáp lời nói: “Ồ, đồng chí nhỏ, người vừa nãy đi tiễn em kia, là chồng của em à?”
Lúc này Sơn Trà buồn ngủ đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài, cũng không có ý muốn hỏi đáp qua lại với một người xa lạ, có lệ ừ một tiếng, sau đó bò lên trên giường bắt đầu ngủ bù.
Người phụ nữ thấy cô không muốn nói chuyện, cũng không nhiều lời gì, tiếp tục quay đầu nhỏ giọng trò chuyện với người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở đối diện mình.
Chờ Sơn Trà ngủ một giấc dậy, thời gian đã là giữa trưa 12 giờ, cách giờ Sơn Trà xuống xe còn năm tiếng nữa.
Người phụ nữ mở lời nói chuyện với cô trước đó vẫn còn ở đây, bất quá lại không thấy người phụ nữ trung niên tám chuyện với cô ta hồi nãy đâu.
Người phụ nữ trẻ tuổi xem ra là một người nhiệt tình, Sơn Trà bên này mới vừa tỉnh, cô ta đã lập tức chú ý tới, cười nói: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Cô ta cười cực kỳ thân thiết, thấy Sơn Trà từ trên giường xuống dưới, còn đưa đồ ăn đang cầm trong tay mình cho Sơn Trà nói: “Em gái, nếm thử chút không? Chị mang từ trong nhà đi đấy.”
Sơn Trà dĩ nhiên sẽ không lấy thứ mà một người hoàn toàn không quen biết đưa cho cô, lắc lắc đầu, người phụ nữ thấy cô không lấy, cũng không có kiên trì nữa, cười cười sau đó lấy về tự mình ăn.
Bất quá tuy rằng đồ vật không đưa được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta muốn tìm chuyện để nói với Sơn Trà, vẫn ngồi ở đối diện Sơn Trà như cũ, cực kỳ nhiệt tình ý đồ muốn bắt chuyện với Sơn Trà.
Đề tài cũng cực kỳ nhiều, cứ như sợ Sơn Trà coi cô như người xấu vậy, mở miệng làm bài tự giới thiệu trước tiên.
“Em gái đừng sợ, em là đi An Thành phải không? Chị cũng đi An Thành, chị tên là Lý Tuyết Mai.”
Từ lúc bắt đầu, Sơn Trà đã biểu hiện rất rõ ràng việc mình không muốn tiếp chuyện với cô ta, nhưng người phụ nữ lại như là hoàn toàn không cảm thụ được vậy, trước sau toàn nghĩ cách nói chuyện phiếm với Sơn Trà, lại còn có trước sau biểu hiện ra một dáng vẻ như thể cô ta rất thân thiện vậy.
Không có chuyện gì mà tự dưng ân cần thì chắc chắn là có vấn đề.
Nếu đây là một cô gái chưa từng đi xa nhà lần nào, nói không chừng đã bị cô ta biểu hiện ra ngoài dáng vẻ nhiệt tình lừa rồi, nhưng Sơn Trà là ai chứ, từ lần đầu tiên người phụ nữ này bắt chuyện với cô, cô đã nhìn ra, người phụ nữ này cũng không có ý tốt gì.
Dù sao thời gian còn sớm, cô ngồi cũng nhàm chán, cô muốn nhìn thử một chút, người phụ nữ này đến cùng là muốn làm gì.