Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 124
Kim Tuệ Tuệ vừa nhìn thấy, cả người đều trợn tròn mắt.
“Tri… Tri Viễn? Sao cậu đã trở về rồi vậy?”
Tạ Tri Viễn hỏi vặn lại: “Làm sao thế? Nhà tôi mà tôi không thể trở về hay sao?”
Kim Tuệ Tuệ nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi: “Cậu trở về nhà thì lén lút làm cái gì?”
“Anh ấy trở về nhà như thế nào thì đó cũng là chuyện nhà của chúng tôi, chị quản chuyện này để làm gì? Mặt khác thật ra tôi cũng muốn hỏi chị dâu một chút, đêm hôm khuya khoắt, chị không ở nhà ngủ, chị ở trên phố đi bộ để làm gì thế? Hay là nên nói nửa đêm chị ra đây để hẹn hò với ai hay sao? Nếu không chuyện người đàn ông lạ này làm sao mà chị lại có thể hiểu rõ như thế nhỉ?”
“Người đàn ông lạ của tôi thì tôi cũng đã để cho chị dâu nhìn rồi, có phải chị dâu cũng nên mang đến người đàn ông lạ của chị đến để cho chúng tôi nhìn thử một chút đi đúng không?”
Đôi môi anh đào kia của Sơn Trà vừa buông lời nói ra một câu lại càng thâm độc hơn câu trước, nói đến mức làm cho sắc mặt Kim Tuệ Tuệ trở nên mặt trắng bệch.
Chị ta mắng to nói: “Cô đang nói bậy nói bạ cái gì vậy hả, có tin tôi xé nát cái miệng thối tha của cô không!”
Ánh mắt Sơn Trà lại chuyển từ trên mặt chị ta đến trên người chị ta, sau đó lấy đèn trên tay Tạ Tri Viễn, ánh mắt cô chú ý tới trên vạt áo bông của Kim Tuệ Tuệ có dính gì đấy.
Cô chậm rì rì đi đến trước mặt Kim Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt chị ta, Kim Tuệ Tuệ không biết rốt cuộc là cô đang muốn làm gì, cũng ngẩng cao cổ đối diện với cô, cho đến khi Sơn Trà vươn tay, nắm lấy món đồ dính trên vạt áo bông Kim Tuệ Tuệ nắm xuống dưới đặt ở trước mặt mọi người.
“Chị dâu à, chị còn nói là tôi oan uổng chị, nếu không chị hãy giải thích một chút với mọi người đi, đã hơn nửa đêm thế này mà sao trên quần áo chị từ đâu lại dính lá khô thế này?”
Nếu nói vừa rồi Kim Tuệ Tuệ còn có thể đối diện tức giận gân cổ lên cãi nhau được thì sau khi Sơn Trà nói ra lời này, ngay tức khắc cả người Kim Tuệ Tuệ giống như bị sấm đánh vậy, đứng sững sờ chết lặng.
Điều đầu tiên chị ta làm là theo bản năng sờ soạ/ng trên người một vòng, vuốt vuốt.
Lại lập tức duỗi tay muốn cướp lại lá cây trong tay Sơn Trà, tay chân Sơn Trà nhanh nhẹn cũng không thể cướp lại được.
Mà hành động vừa sờ soạ/ng lại vừa cướp lại này, người sáng suốt cũng đều có thể nhìn ra, thật ra chị ta mới là người hư đốn kia.
Ai cũng không thể dự đoán được mọi chuyện lại phát triển theo hướng như thế này, đây không phải là Kim Tuệ Tuệ nói hươu nói vượn muốn giày xéo Sơn Trà hay sao? Làm sao mà chỉ mới một thoáng mà đã biến thành Kim Tuệ Tuệ vụng trộm với người ta ở bên ngoài? Còn vừa lúc bị Sơn Trà bắt được nhược điểm?
Kim Tuệ Tuệ hơn nửa ngày mới phản ứng lại kịp, chị ta vội vàng nói lắp nói: “Cái áo bông này là tôi mặc vào ban ngày, buổi sáng mặc nên khi đó bị lá cây rơi xuống dính vào!”
Nếu như ngay từ đầu chị ta nói như thế, nói không chừng mọi người còn có thể sẽ tin, lúc này lại nói, rõ ràng chính là đang viện cớ.
Có người nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ rõ ban ngày cô mặc chính là cái áo bông màu lam, cũng không phải là cái áo màu đỏ thẫm này.”
Kim Tuệ Tuệ nóng nảy: “Đó là do tôi nhớ lầm, cái này là ngày hôm trước tôi mặc.”
“Sao tôi nhìn cái lá cây kia lại có chút giống với lá của cây Đồng Thụ, loại Đồng Thụ này trong thôn lại không có nhiều lắm, nếu như tôi nhớ không lầm, có phải ở trước cửa nhà của Quang Côn ở thôn Dương Mãn cũng có một cây Đồng Thụ lớn có đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nửa đêm không ngủ được, lại mặc cái áo bông mới đi bộ đến cửa người ta để làm gì?”
Kim Tuệ Tuệ lại càng nói lắp: “Tôi… tôi ngủ không được nên mới đi ra ngoài dạo một chút, có lẽ, có lẽ là không cẩn thận dính phải.”
Trong đám người lại có người nói lớn hơn nữa: “Không phải mới vừa rồi cô còn nói là vào sáng ngày hôm nay mặc nó đi nên dính hay sao?”
Kim Tuệ Tuệ hoàn toàn quên mất lý do biện minh vừa rồi chính mình vừa mới nói, nghe vậy chị ta lại nhanh chóng nói: “Đúng đúng đúng, chính là ban ngày, chính là ban ngày.”
Chị ta càng như thế, càng có vẻ chột dạ, ánh mắt mọi người nhìn chị ta cũng càng thêm khả nghi.
Sơn Trà đúng lúc lên tiếng nói: “Chị dâu à, tôi đối với chuyện chị mặc bộ quần áo này rồi bị dính lá cây ở nơi đâu hoàn toàn không có hứng thú, chị cũng đừng có ở đây giải thích cùng với chúng tôi làm gì, tốt nhất chị nên trở về giải thích với anh trai là được, đêm hôm khuya khoắt, tôi cũng có chút mệt nhọc, làm phiền chị rời khỏi nhà của tôi, tôi muốn đi ngủ.”
Những người khác nghe được tin tức lớn đến như thế này, lúc này làm gì còn có một chút buồn ngủ nào, có điều Sơn Trà nói lời này thật ra lại đang nhắc nhở bọn họ, trong lúc nhất thời mọi người đều phản ứng lại kịp, ai cũng bắt đầu rời đi, chuẩn bị chạy nhanh về nhà chia sẻ cùng với người trong nhà cái tin tức chấn động này.
Kim Tuệ Tuệ thấy mọi người ai cũng không tin lời chị ta nói, vậy mà còn đều chuẩn bị về nhà, làm sao mà có thể không biết những người này đang tính toán làm cái gì.
Chị ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại đang muốn lôi kéo người này người kia lại, kết quả ai cũng không giữ chặt, đều đi cả rồi.
“Tri… Tri Viễn? Sao cậu đã trở về rồi vậy?”
Tạ Tri Viễn hỏi vặn lại: “Làm sao thế? Nhà tôi mà tôi không thể trở về hay sao?”
Kim Tuệ Tuệ nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi: “Cậu trở về nhà thì lén lút làm cái gì?”
“Anh ấy trở về nhà như thế nào thì đó cũng là chuyện nhà của chúng tôi, chị quản chuyện này để làm gì? Mặt khác thật ra tôi cũng muốn hỏi chị dâu một chút, đêm hôm khuya khoắt, chị không ở nhà ngủ, chị ở trên phố đi bộ để làm gì thế? Hay là nên nói nửa đêm chị ra đây để hẹn hò với ai hay sao? Nếu không chuyện người đàn ông lạ này làm sao mà chị lại có thể hiểu rõ như thế nhỉ?”
“Người đàn ông lạ của tôi thì tôi cũng đã để cho chị dâu nhìn rồi, có phải chị dâu cũng nên mang đến người đàn ông lạ của chị đến để cho chúng tôi nhìn thử một chút đi đúng không?”
Đôi môi anh đào kia của Sơn Trà vừa buông lời nói ra một câu lại càng thâm độc hơn câu trước, nói đến mức làm cho sắc mặt Kim Tuệ Tuệ trở nên mặt trắng bệch.
Chị ta mắng to nói: “Cô đang nói bậy nói bạ cái gì vậy hả, có tin tôi xé nát cái miệng thối tha của cô không!”
Ánh mắt Sơn Trà lại chuyển từ trên mặt chị ta đến trên người chị ta, sau đó lấy đèn trên tay Tạ Tri Viễn, ánh mắt cô chú ý tới trên vạt áo bông của Kim Tuệ Tuệ có dính gì đấy.
Cô chậm rì rì đi đến trước mặt Kim Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt chị ta, Kim Tuệ Tuệ không biết rốt cuộc là cô đang muốn làm gì, cũng ngẩng cao cổ đối diện với cô, cho đến khi Sơn Trà vươn tay, nắm lấy món đồ dính trên vạt áo bông Kim Tuệ Tuệ nắm xuống dưới đặt ở trước mặt mọi người.
“Chị dâu à, chị còn nói là tôi oan uổng chị, nếu không chị hãy giải thích một chút với mọi người đi, đã hơn nửa đêm thế này mà sao trên quần áo chị từ đâu lại dính lá khô thế này?”
Nếu nói vừa rồi Kim Tuệ Tuệ còn có thể đối diện tức giận gân cổ lên cãi nhau được thì sau khi Sơn Trà nói ra lời này, ngay tức khắc cả người Kim Tuệ Tuệ giống như bị sấm đánh vậy, đứng sững sờ chết lặng.
Điều đầu tiên chị ta làm là theo bản năng sờ soạ/ng trên người một vòng, vuốt vuốt.
Lại lập tức duỗi tay muốn cướp lại lá cây trong tay Sơn Trà, tay chân Sơn Trà nhanh nhẹn cũng không thể cướp lại được.
Mà hành động vừa sờ soạ/ng lại vừa cướp lại này, người sáng suốt cũng đều có thể nhìn ra, thật ra chị ta mới là người hư đốn kia.
Ai cũng không thể dự đoán được mọi chuyện lại phát triển theo hướng như thế này, đây không phải là Kim Tuệ Tuệ nói hươu nói vượn muốn giày xéo Sơn Trà hay sao? Làm sao mà chỉ mới một thoáng mà đã biến thành Kim Tuệ Tuệ vụng trộm với người ta ở bên ngoài? Còn vừa lúc bị Sơn Trà bắt được nhược điểm?
Kim Tuệ Tuệ hơn nửa ngày mới phản ứng lại kịp, chị ta vội vàng nói lắp nói: “Cái áo bông này là tôi mặc vào ban ngày, buổi sáng mặc nên khi đó bị lá cây rơi xuống dính vào!”
Nếu như ngay từ đầu chị ta nói như thế, nói không chừng mọi người còn có thể sẽ tin, lúc này lại nói, rõ ràng chính là đang viện cớ.
Có người nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ rõ ban ngày cô mặc chính là cái áo bông màu lam, cũng không phải là cái áo màu đỏ thẫm này.”
Kim Tuệ Tuệ nóng nảy: “Đó là do tôi nhớ lầm, cái này là ngày hôm trước tôi mặc.”
“Sao tôi nhìn cái lá cây kia lại có chút giống với lá của cây Đồng Thụ, loại Đồng Thụ này trong thôn lại không có nhiều lắm, nếu như tôi nhớ không lầm, có phải ở trước cửa nhà của Quang Côn ở thôn Dương Mãn cũng có một cây Đồng Thụ lớn có đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nửa đêm không ngủ được, lại mặc cái áo bông mới đi bộ đến cửa người ta để làm gì?”
Kim Tuệ Tuệ lại càng nói lắp: “Tôi… tôi ngủ không được nên mới đi ra ngoài dạo một chút, có lẽ, có lẽ là không cẩn thận dính phải.”
Trong đám người lại có người nói lớn hơn nữa: “Không phải mới vừa rồi cô còn nói là vào sáng ngày hôm nay mặc nó đi nên dính hay sao?”
Kim Tuệ Tuệ hoàn toàn quên mất lý do biện minh vừa rồi chính mình vừa mới nói, nghe vậy chị ta lại nhanh chóng nói: “Đúng đúng đúng, chính là ban ngày, chính là ban ngày.”
Chị ta càng như thế, càng có vẻ chột dạ, ánh mắt mọi người nhìn chị ta cũng càng thêm khả nghi.
Sơn Trà đúng lúc lên tiếng nói: “Chị dâu à, tôi đối với chuyện chị mặc bộ quần áo này rồi bị dính lá cây ở nơi đâu hoàn toàn không có hứng thú, chị cũng đừng có ở đây giải thích cùng với chúng tôi làm gì, tốt nhất chị nên trở về giải thích với anh trai là được, đêm hôm khuya khoắt, tôi cũng có chút mệt nhọc, làm phiền chị rời khỏi nhà của tôi, tôi muốn đi ngủ.”
Những người khác nghe được tin tức lớn đến như thế này, lúc này làm gì còn có một chút buồn ngủ nào, có điều Sơn Trà nói lời này thật ra lại đang nhắc nhở bọn họ, trong lúc nhất thời mọi người đều phản ứng lại kịp, ai cũng bắt đầu rời đi, chuẩn bị chạy nhanh về nhà chia sẻ cùng với người trong nhà cái tin tức chấn động này.
Kim Tuệ Tuệ thấy mọi người ai cũng không tin lời chị ta nói, vậy mà còn đều chuẩn bị về nhà, làm sao mà có thể không biết những người này đang tính toán làm cái gì.
Chị ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại đang muốn lôi kéo người này người kia lại, kết quả ai cũng không giữ chặt, đều đi cả rồi.