Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 114



Mà bên kia phơi lúa trong sân, mọi người còn ở thảo luận chuyện Sơn Trà tuyển công nhân.
“Vợ của lão tam này, cô cũng biết dùng máy may mà nhỉ? Cô có đi hay không?” Trong lòng chị dâu Hà cũng có chút khó xử, con trai lớn nhà cô ấy tuy rằng đã không còn học nữa nhưng trong nhà vẫn còn hai đứa nhỏ nữa, nếu là trước kia còn có thể làm phiền mẹ chồng trông giúp, nhưng năm kia bọn họ mới vừa chia nhà với mấy anh em trong nhà, mẹ chồng không theo chân bọn họ, cô ấy cũng ngượng ngùng để cho mẹ chồng trông con tiếp, nếu mà đi làm ở chỗ Sơn Trà thì chuyện trong nhà đều sẽ rơi hết lên trên đầu của chồng cô ấy.
Như vậy, như vậy có được hay không?
Người bị cô ấy gọi là vợ của lão tam chính là vợ của Trần Tam Oa mà lúc trước dẫn Sơn Trà vào thành phố, thật ra cô ấy chính là một trong số hai người mà Trương Hỉ Muội giới thiệu cho Sơn Trà, cũng biết nội tình, cô ấy là một người thông thấu, thấy Sơn Trà không nói với các cô chuyện tiền lương, cô ấy cũng không có tự chủ trương rêu rao chuyện này ra cho người khác, thấy chị dâu Hà hỏi mình, bèn trả lời nói: “Đi chứ, sao lại không đi?”
Chị dâu Hà lại hỏi: “Chẳng phải thằng nhóc nhà cô mới chỉ hơn một tuổi thôi sao? Cô đi rồi thì chẳng phải sẽ bỏ con lại cho mẹ chồng cô à? Mẹ chồng cô đồng ý sao?”
Vợ của lão tam thầm nghĩ: Vậy thì còn không thích sao? Nếu như cô ấy đi, một tháng kiếm được chính là tiền công vài tháng của cả gia đình bọn họ đấy.
Cô ấy giữ chút tư tâm, cũng không nói con số chính xác ra với mẹ chồng, chỉ nói một tháng có khả năng là ba bốn mươi đồng tiền, chỉ vậy mà mẹ chồng cô ấy nghe xong đã cười không thấy mắt rồi, liền hỏi cô cả đêm là thật hay là giả, nếu không phải hai vợ chồng bọn họ khuyên mãi, bà ấy hận không thể ngay lập tức đi tìm Sơn Trà hỏi cho rõ ràng.
Mấy ngày nay đối với cô ấy cũng cực kỳ thay đổi, con hoàn toàn không cần cô ấy chăm lo, chiếu cố thoả đáng không nói, còn sớm đã rời giường làm cơm xong xuôi, hận không thể bưng đến trên giường cho làm cô ấy ăn.
Vợ của Lão tam gả chồng cũng đã hai năm, tuy rằng không có mâu thuẫn gì lớn với mẹ chồng nhưng trước nay cũng chưa từng cảm nhận được ân cần nhiệt tình từ chỗ của mẹ chồng tới mức như thế.
Trong lòng cô ấy vô cùng biết ơn Sơn Trà đã đồng ý cho cô ấy cơ hội này, cũng từ đó cân nhắc ra chút mùi vị khác biệt.
Lúc trước cô ấy chỉ nghĩ quán xuyến mọi chuyện trong nhà cho thật tốt, mỗi ngày bưng trà đổ nước hầu hạ mẹ chồng là có thể đực mẹ chồng xem trọng mình mà liếc mắt một cái.
Hiện tại mới phát hiện cũng không giống như là như thế này, chỉ cần cô ấy có thểkiếm tiền, thì kể cả là ở nhà cái gì cũng không làm, vẫn có thể khiến cho cả gia đình kia đều xem trọng cô ấy.
Hai ngày này trong lòng cô ấy quả thực miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, vì sao lại không đi chứ?
Có điều chuyện này hiện tại cô ấy không dễ nói rõ ra trước mặt chị dâu Hà, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị dâu à, chị nghĩ lại đi, cơ hội như vậy có bao nhiêu khó được? Trước kia đều là đàn ông trong nhà đi ra ngoài kiếm tiền, kiếm về cho chị bao nhiêu thì chị tiêu bấy nhiêu, còn không dám dùng nhiều, dùng nhiều trong nhà ai không nói chị? Hiện tại nếu chị tới chỗ Sơn Trà đi làm, vậy thì chị có lấy bao nhiêu tiền từ trong nhà ra, mặc kệ là tiền nhiều hay tiền ít, thì đó đều là tự chị kiếm được, chị có muốn tiêu, thì cũng tùy cho chị tiêu có phải hay không?”
“Chị đừng nghĩ cái gì mà có nên đi hay không nữa, chị chỉ cần nghĩ nên sắp xếp thế nào cho mấy đứa con là được, Sơn Trà định thời gian kia nhìn thì dài, trên thực tế cũng không bao lâu, việc hoa màu đồng áng nhiều khiến người mệt mỏi lắm, quanh năm suốt tháng kiếm được tiền hay không cũng đều phải xem ông trời nữa, Sơn Trà bên này thì chỉ cần chị làm tốt là được, quả là không biết nhàn biết bao nhiêu, chị dâu chị cứ suy nghĩ cho cẩn thận.”
Một phen lời này của vợ lão tam lập tức làm cho bế tắc của chị dâu Hà được giải quyết, cô ấy hưng phấn vỗ tay một cái, nói: “Vẫn là em thông thấu, vậy chị sẽ trở về thử thương lượng với ông chồng chị xem sao.”
Vợ Lão tam nhìn theo cô ấy hưng phấn đi về nhà, cũng dọn dẹp một chút đồ vật chuẩn bị trở về, lúc đi ngang qua góc sân phơi lúa, lại thấy Tưởng Ngọc Trân đang ngồi cùng với mấy bà vợ khác tuổi tác không lớn lắm ở trong thôn cùng nhau nói chuyện, cô ấy nhớ tới Tưởng Ngọc Trân luôn luôn không đấu lại được Sơn Trà, liền nhịn không được dừng lại muốn nghe xem cô ta đang nói gì với mấy người kia.
Mấy cô vợ kia hiển nhiên cũng đang do dự có nên đi hay không.
Mà Tưởng Ngọc Trân thì lại làm ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nếu là tôi ấy, chắc chắn không đi.”
Mấy người cũng chưa có chủ ý gì, nghe Tưởng Ngọc Trân nói như thế xong, vội vàng hỏi: “Vì sao?”
“Mọi người nghĩ mà xem, nếu như việc kiếm tiền toàn là do phụ nữ làm, vậy thì đàn ông làm gì? Không nghe người ta nói trong sách sao, nam chủ ngoại nữ chủ nội, chuyện làm việc kiếm tiền này, trời sinh là dành cho đàn ông, đàn bà chăm lo cho già trẻ trong nhà thật tốt là được, xuất đầu lộ diện đi bên ngoài kiếm tiền làm gì chứ? Không đủ người chê cười, này không biết, còn tưởng rằng trong nhà nghèo không đủ cơm ăn mất, để đàn bà ra ngoài kiếm tiền.”
“Đến lúc đó ấy, bảo đảm có người sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ với chồng của các chị cho xem, lòng tự trọng của anh ấy có thể cho phép sao?”
“Hơn nữa cô ta nói cái gì muốn tuyển công nhân làm buôn bán chứ? Cô ta làm chủ đấy ad? Ai không biết tiền trong nhà cô ta đều là doTạ Tri Viễn kiếm được chứ, hiện tại thừa lúc Tạ Tri Viễn không ở nhà liền bày trò này nọ như thiêu thân, ai biết Tạ Tri Viễn có đồng ý hay chưa chứ? Cô ta rõ ràng chính là cố ý gọi các chị lên thôi, muốn khoe ra với các chị là cô ta có tiền, các chị nghĩ lại xem, nếu là các chị, các chị sẽ phung phí tiền như thế sao? Tạ Tri Viễn có thể đồng ý sao? Đừng để đến lúc đó các chị làm xong rồi, cô ta lại không lấy ra được tiền mà trả cho các chị.”
“Đến lúc đó, vậy thật là giỏ tre múc nước, công dã tràng rồi.”
Một phen lời này của Tưởng Ngọc Trân, lập tức làm cho mấy người vốn dĩ đang do dự càng thêm thấp thỏm, mọi người đều cảm thấy lời của cô ta hình như cũng có chút đạo lý, dù sao ở trong thôn mua nhiều máy may như thế, còn nói mấy cái này có thể kiếm tiền, thực sự là các cô hiện giờ tư duy vẫn chưa thể nghĩ đến trình độ như thế, trong lòng các cô vốn là hoài nghi, hiện tại bị Tưởng Ngọc Trân phân tích nhìn như thấu đáo như thế xong, vài người đều lập tức nói.
“Thôi, tôi cũng không đi.”
“Tôi cũng không đi, vốn dĩ thời gian đã lâu, việc trong nhà quăng hết cho chồng, chắc chắn ổng sẽ không muốn.”
Mọi người nói xong thì cũng đều từng người tản ra, Tưởng Ngọc Trân thấy người đã đi hết rồi, lúc này mới nhịn không được mà nở nụ cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...