Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 67: Xử lý
Về mặt lý thuyết, công thức xà phòng lỏng không hoàn toàn là của Lâm Kiều.
Nhưng cô không biết phải giải thích thế nào, nên ngập ngừng: "Thực ra ở nước ngoài, họ đã có từ lâu rồi."
Điều này khiến hiệu phó Tề thở dài: "Chúng ta bây giờ nghiên cứu cái gì mà nước ngoài chưa có? Nhưng người dân của chúng ta có được dùng đâu? Nhà nước tổ chức những sự kiện như thế này để khuyến khích đổi mới sáng tạo, cũng là một kênh quảng bá."
Câu nói này khiến Lâm Kiều nghĩ đến băng vệ sinh mà Quý Nghiên gửi cho cô. Nghe nói ở nước ngoài đã có từ lâu, thậm chí là đồ dùng một lần đã xuất hiện từ hơn một trăm năm trước. Nhưng phụ nữ trong nước chỉ mới bắt đầu sử dụng giấy vệ sinh trong những năm gần đây.
Cô không nói gì thêm.
Trước khi đến, Lâm Kiều vẫn đang ôn luyện để chuẩn bị thi đại học, nhưng khi ra khỏi văn phòng của hiệu phó Tề, cô đã nắm trong tay hai con đường để vào thẳng cao học.
Một là học cao học ở trường sư phạm, hai là cố gắng giành giải thưởng rồi được đề cử vào trường kỹ thuật.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô. Lâm Kiều nghiêm túc cảm ơn hiệu phó Tề và hiệu trưởng Tằng.
"Chuyện này có đáng gì đâu." Hiệu phó Tề mỉm cười đẩy gọng kính, "Cô đã đóng góp cho trường nhiều như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng để trường đề cử cô?"
Hiệu trưởng Tằng không nói gì, nhưng việc ông ấy vừa chỉ đường cho Lâm Kiều, đã thay cho cả ngàn lời cảm kích.
Những người già như họ thực sự không còn chút quan liêu nào. Ngay cả hiệu trưởng Tằng, dù đã bị mười năm cuộc sống gian khổ làm nhụt chí, nhưng lòng nhiệt huyết vẫn không hề nguội lạnh. Được trao cho một cơ hội, ông ấy vẫn sẵn sàng làm điều gì đó cho học sinh và những giáo viên chân chính.
Có vẻ như những người trong thời kỳ đầu lập quốc đều mang trong mình một tinh thần đặc biệt mà thế hệ sau không có.
Dù khổ cực đến đâu, khó khăn đến thế nào, nghèo khó ra sao, họ luôn dốc toàn bộ nhiệt huyết vào công cuộc xây dựng đất nước.
Lâm Kiều đã bước ra ngoài, nhưng đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào hiệu phó Tề: "Thầy Tề, em vẫn muốn làm thí nghiệm hơn."
Học sư phạm quả thực thuận tiện và ổn định hơn, không giống con đường kia, cô còn phải tìm cách giành được giải thưởng trước đã. Edit: FB Frenalis
Nhưng thứ cô yêu thích ban đầu là thí nghiệm hóa học, không phải bục giảng. So với việc làm giáo viên, cô vẫn yêu thích phòng thí nghiệm của mình hơn.
Hơn nữa, những điều cô đã làm được không phải vì cô xuất sắc, mà bởi vì cô đã đến từ bốn mươi năm sau, cô biết rõ bản thân mình giỏi ở đâu.
Những người này không quên tâm nguyện ban đầu, luôn nỗ lực trở thành những người làm vườn tốt. Cô cũng không muốn quên đi ước mơ của mình, chỉ vì học sư phạm thuận tiện hơn mà thay đổi kế hoạch cuộc đời.
Giống như việc cô biết làm xà phòng lỏng rất có lợi nhuận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ thi đại học để trở thành một người kinh doanh thuần túy.
Ánh mắt của Lâm Kiều đầy quyết tâm, lời nói chân thành: "Nếu sau này có cơ hội, em cũng sẽ dẫn dắt học sinh, nhưng trước tiên, em vẫn muốn khám phá thế giới hóa học nhiều hơn."
Điều này có thể làm phật lòng hiệu phó Tề, nhưng ông ấy nghe xong không giận, ngược lại còn mỉm cười: "Cô có chính kiến của mình."
Trong mắt ông ấy ánh lên vẻ tán thưởng: "Học sư phạm chỉ là một lựa chọn mà nhà trường đưa ra, quyết định thế nào vẫn là ở cô." Sợ cô cảm thấy gánh nặng, ông còn cười nói thêm: "Hãy chuẩn bị tốt để đăng ký, nếu còn phát minh mới, cứ mang ra cho mọi người cùng xem."
"Nhất định rồi ạ." Lâm Kiều cũng cười. Lần này bước ra khỏi văn phòng, cô cảm thấy thoải mái hơn lần trước rất nhiều.
Cô phải suy nghĩ kỹ xem sẽ mang gì để tham gia cuộc thi, bởi vì công thức xà phòng lỏng đã có từ lâu, lại rất đơn giản và từng bị lộ ra.
Tốt nhất là cô nên đưa ra thứ gì đó mới mẻ, thực sự hữu ích.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa có ý tưởng cụ thể về việc sẽ làm gì, nhưng vấn đề lá thư tố cáo cần phải được xử lý.
Có lẽ vì vừa trải qua mười năm hỗn loạn, mọi người vẫn còn lối suy nghĩ cũ. Mỗi khi muốn làm gì đó, họ đều nghĩ đến việc viết đơn tố cáo trước tiên. Nửa năm nay, tần suất Lâm Kiều gặp phải những vụ tố cáo còn nhiều hơn cả kiếp trước khi học sinh tố cáo nhà trường dạy thêm vào kỳ nghỉ.
Trước đây, việc tố cáo chỉ liên quan đến cô, nhưng lần này lại kéo theo cả nhà máy xà phòng lỏng. Không biết người ta nhắm vào cô hay là nhắm vào Quý Đạc?
Trưa hôm đó, khi Quý Đạc về nhà, Lâm Kiều kể lại cho anh nghe, "Bạn của anh không gặp phải chuyện này chứ?"
Quý Đạc chẳng chú ý đến cái người gọi là bạn kia, "Em lại bị người ta tố cáo nữa sao?" Lông mày anh cau lại, ánh mắt trở nên nặng nề.
"Em thì chẳng sao." Lâm Kiều đáp, "Ngược lại, nhờ vậy mà em lại gặp may, nhà trường biết em có công thức nên chỉ cho em con đường thẳng đến kỳ thi cao học."
"Cao học?" Lâm Kiều còn chưa biết chuyện này, thì một người ngoài hệ thống giáo dục như Quý Đạc càng không biết.
Lâm Kiều kể tình hình cho anh nghe, "Nhưng đây cũng chỉ là cơ hội, có thành công hay không còn phải xem em có giành được học bổng hay không."
Quý Đạc vẫn chăm chú nhìn vào mặt cô, "Việc em biết làm xà phòng lỏng, chắc không có nhiều người biết chứ?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Lâm Kiều ngừng lại một chút, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào anh, "Người biết chính xác em biết làm xà phòng lỏng chỉ có người trong nhà, còn với bên ngoài em đều nói đó là công thức của bạn em."
Nếu người trong trường muốn lợi dụng chuyện này để gây khó dễ, họ đã tố cáo từ lâu rồi, hiệu trưởng Tằng và hiệu phó Tề cũng không chờ đến bây giờ mới xác định công thức là của cô.
Vậy hoặc là người trong nhà, hoặc là người trong nhà đã truyền tin ra ngoài. Ánh mắt Quý Đạc trở nên lạnh lẽo, anh đã có suy đoán sơ bộ, "Việc này để anh xử lý."
Không phải là ngày chủ nhật, Quý Đạc chọn một thời gian riêng để quay về ngôi nhà cũ. Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Quý Quân đang cúi đầu đi ra ngoài, thấy anh liền lộ vẻ lúng túng.
Quý Quân tỏ vẻ lúng túng, Quý Đạc cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ chào một câu rồi bước vào trong, vừa đúng lúc thấy ông cụ vẫn còn vẻ tức giận chưa nguôi.
Những ngày này, sắc mặt ông cụ luôn không tốt, nhưng hiếm khi ông thể hiện sự giận dữ ra mặt như vậy. Anh liền hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Mặt ông cụ Quý cứng lại, hiển nhiên có chút khó nói, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: "Anh cả của con về hỏi bố xem có thể bảo Kiều Kiều bán công thức xà phòng lỏng cho anh vợ của chị dâu con không."
Ngày đó, dù Diệp Mẫn Thục rất giận dữ nhưng chủ yếu là giận anh trai và chị dâu bên ngoại muốn giành một phần lớn gia sản từ tay con trai bà một cách dễ dàng.
Nhưng càng kéo dài, Quý Trạch càng không chịu nhượng bộ, bà ta càng nghĩ hay là đồng ý cho anh trai và chị dâu, để con trai quay lại quân ngũ cho xong.
Nhưng rõ ràng Quý Trạch không thể nào đồng ý, bà ta lại nghĩ ra một kế, bảo Lâm Kiều bán công thức cho anh trai mình, để anh trai bà ta mở nhà máy riêng và cạnh tranh với Quý Trạch, buộc Quý Trạch phải quay lại quân ngũ.
Chỉ là bà ta không dám mở lời nhờ Lâm Kiều, nên sai Quý Quân về nhờ ông cụ Quý.
"Bố đã không đồng ý." Ông cụ tức giận, "Công thức là của Kiều Kiều, anh cả con không tìm Kiều Kiều mà lại đến cầu bố. Chẳng lẽ bố có thể ép Kiều Kiều bán cho anh vợ nó sao?"
Lâm Kiều có đồng ý hay không là một chuyện, nhưng đến chút thành ý cũng không có, đây là thái độ của nhà anh cả sao?
Diệp Mẫn Thục bệnh tình có uẩn khúc, ông cụ đã biết từ lâu. Ông không can thiệp, chỉ muốn xem khi nào thì con trai cả của mình sẽ mở lời. Kết quả là Quý Quân giấu kín đến tận bây giờ, sợ rằng cha mẹ già biết chuyện, chỉ khi Diệp Mẫn Thục xúi giục mới đến cầu xin ông.
Ông cụ vốn còn giữ thể diện cho con trai cả, nhưng giờ thì không cần nữa, "Sao nó không biết tự suy nghĩ? Mới khỏe được hai ngày, vợ vừa ốm một cái là thói xấu cũ lại tái phát!"
Quý Đạc nghe thấy anh cả mình làm chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa không quá ngạc nhiên.
Anh kéo chỉnh quần quân phục, ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, "Con cũng có chuyện muốn nói với bố. Kiều Kiều bị tố cáo rồi."
"Kiều Kiều bị tố cáo?" Từ Lệ vừa pha trà cho ông cụ để hạ hỏa, bước vào liền nghe câu đó, "Ai tố cáo? Tố cáo chuyện gì?"
"Tố cáo nhà máy xà phòng lỏng Mộc Tử là của cô ấy mở, trong thời gian còn làm việc đã kinh doanh riêng." Quý Đạc liếc nhìn ông cụ.
Quả nhiên, sắc mặt ông cụ càng tệ hơn, Từ Lệ cũng không vui vẻ gì.
Quý Đạc cúi đầu, "Con đã kiểm tra kỹ, đối phương chỉ tố cáo đến trường cô ấy, chưa đến Sở Giáo Dục hay Bộ Giáo Dục."
Nhưng đây không hẳn là tin tốt với ông cụ.
Vì Lâm Kiều đã đóng góp nhiều cho trường học, nên nhà trường chắc chắn sẽ đứng về phía cô. Nếu muốn hại cô, tốt nhất là tố cáo đến Sở Giáo Dục hoặc Bộ Giáo Dục. Đối phương không làm vậy, hoặc là do đầu óc kém cỏi, hoặc là vì sợ hệ lụy liên quan, chỉ muốn làm khó dễ cô.
"Việc Kiều Kiều biết làm xà phòng lỏng, bố mẹ chắc không tùy tiện nói ra, càng không thể nào tố cáo cô ấy, phải không?" Quý Đạc nói với giọng điềm tĩnh.
Nghe vậy, ông cụ Quý cau mày, "Con đang chất vấn chúng ta đấy à?"
"Không hẳn vậy." Quý Đạc đáp, "Nếu không phải bố mẹ, thì không cần biết là ai, con cũng sẽ quy về một người, chung quy không thoát khỏi mối liên hệ với người đó." Anh nghiêng người tới trước, hỏi ông cụ, "Nhà cửa rối loạn như vậy, bố không định can thiệp sao? Nếu bố không can thiệp, con sẽ làm thay."
Rõ ràng anh đã bị chuyện này làm cho bực bội đến cực điểm.
Ông cụ im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Con định xử lý thế nào?"
"Điều chuyển anh cả hoặc chị dâu đi nơi khác, hoặc cả hai đi, tách ra." Quý Đạc nói ngắn gọn.
Lời ít nhưng lại là "cắt tận gốc", rút đi nguồn hỗ trợ lớn nhất của Diệp Mẫn Thục.
Diệp Mẫn Thục dựa vào đâu mà đứng vững trong nhà họ Quý? Chẳng phải vì bà ta khống chế được Quý Quân, có người chống lưng sao?
Dù là điều chuyển Quý Quân đi hay điều chuyển bà ta, cả hai phải đi xa, khi đó bà ta muốn làm gì cũng chẳng còn ai hỗ trợ.
Lần này, ông cụ im lặng lâu hơn nữa, cuối cùng lên tiếng, "Không cần con, để bố tự xử lý điều anh cả con đi."
Giọng ông cụ trầm thấp, như thể già đi vài tuổi chỉ trong chốc lát.
Vợ của thằng cả luôn nói ông thiên vị Quý Đạc, nhưng thực ra người ông thiên vị nhất là Quý Quân. Người mà ông thấy có lỗi lại chính là Quý Đạc.
Ông luôn nghĩ rằng Quý Quân không có mẹ từ nhỏ, lại không có năng lực, nếu ông không giữ bên cạnh để dạy dỗ trông chừng, làm sao ông có thể yên tâm được.
Còn Quý Đạc từ nhỏ đã biết tự lo liệu, lại có năng lực, không cần ông phải lo lắng nhiều, thành ra ông quan tâm đến con trai thứ ít hơn.
Ai ngờ mấy năm qua, tính khí của vợ thằng cả càng ngày càng xấu, tính tình cũng trở nên kỳ quặc, trước đây chỉ là có chút tâm tư riêng, giờ thì cái gì cũng dám làm.
Đây đã là lần thứ hai con dâu cả nhắm vào thằng hai, thằng hai chỉ làm như vậy đã là nể mặt con cái lắm rồi, chứ không lẽ thật sự để thằng hai động tay động chân sao? Nhưng bảo ông đuổi một người phụ nữ đi xa thì còn có Tiểu Linh, vậy chỉ có thể đuổi con trai của mình thôi...
Quý Đạc không nói gì thêm, đứng dậy: "Thế con đến bệnh viện một chuyến." Rõ ràng lần này trở về là để giải quyết chuyện này. Ông cụ gật đầu, chờ người đi rồi mới thở dài một hơi: "Sớm biết thế này, dù có bị thằng cả oán giận thì lúc trước cũng không nên chiều theo ý nó."
Từ Lệ cũng hiểu ông cụ nghĩ gì, chẳng qua là đứa con trai có tiền đồ thì nghiêm khắc dạy dỗ, còn đứa không có triển vọng thì dù có dạy nghiêm cũng chẳng có tác dụng, thậm chí có khi còn phải buông lỏng một chút. Đây không phải là thiên vị, mà chỉ là kỳ vọng với mỗi đứa con khác nhau, cách đối xử tất nhiên cũng phải khác.
Bà đưa tách trà trong tay qua: "Uống một ngụm đi, nếu không uống thì nguội mất, tốn công tôi pha cho ông đấy." Ông cụ cầm lấy, không kìm được nắm nhẹ tay vợ: "Mấy năm qua, bà vất vả rồi."
Đây là lần hiếm hoi ông cụ nói lời dịu dàng, giọng Từ Lệ cũng hạ thấp: "Vất vả hay không, khi tôi chọn đi theo ông, đã biết ông có con riêng rồi."
Nhưng bà đã nuôi dưỡng thằng cả lớn lên, đến khi có con riêng của mình thì đứa trẻ lại không thân thiết với bà nữa. Thằng cả cưới vợ, nhưng lòng đã nghiêng về phía vợ rồi.
Ông cụ đang định nói gì thêm thì cửa mở, Quý Đạc quay lại. Ông cụ rụt tay lại ngay, thể hiện một sự nhanh nhẹn không phù hợp với tuổi tác, Từ Lệ cũng tỏ vẻ không được tự nhiên, hỏi con trai: "Có chuyện gì nữa sao?"
Sắc mặt Quý Đạc không biểu lộ gì, cũng không rõ anh có thấy gì không: "Lúc đính ước mẹ có bức ảnh nào của Kiều Kiều không?"
Trước đây gia đình không nhắc đến, anh cũng không để ý, vừa chuẩn bị đi tìm Quý Trạch, tiện thể hỏi về máy ảnh, đột nhiên lại nhớ ra vấn đề này.
Từ Lệ suy nghĩ một lúc: "Mẹ nhớ là có, để mẹ tìm xem."
Rõ ràng ảnh không ở chỗ Diệp Mẫn Thục, bà lục tung hòm tủ một hồi, cuối cùng tìm ra được một tấm ảnh đen trắng có phần quen mắt. Đó chính là bức ảnh của Lâm Kiều lúc bốn, năm tuổi, cô bé búi tóc cao, giữa trán còn chấm một dấu đỏ.
Quý Đạc cầm bức ảnh, lần này ngắm kỹ hơn, ước lượng rằng nếu Lâm Kiều có con gái thì chắc cũng nhỏ nhắn và mềm mại như thế này. Anh nhét tấm ảnh vào túi: "Vậy con đi đây."
Lần này là thật sự đi.
"Thằng nhóc này." Từ Lệ không nhịn được thốt lên, quay đầu nhìn ông cụ vẫn ngồi im lặng, lại nói: "Nó còn giỏi hơn ông đấy."
Ông cụ bất ngờ bị chỉ trích: "..."
*****
Mọi việc cần giải quyết đều đã xong, tối về nhà, trong bếp lại bốc lên khói trắng và mùi hương quen thuộc.
Quý Đạc cởi áo khoác, đi vào thì thấy dưới chân Lâm Kiều đã đặt vài xô nhỏ. Nhìn màu sắc và độ đậm đặc, chúng không giống với xà phòng lỏng trước đây. "Lần này em lại làm gì nữa đây?"
Thấy Lâm Kiều giơ tay định lấy xô, anh cúi xuống cầm giúp cô.
Lâm Kiều nâng chất lỏng vừa làm xong lên: "Đây là nước giặt." Rồi chỉ vào một xô trong suốt bên cạnh: "Cái kia là nước rửa chén."
Sau khi đổ hết các thứ vào, cô chỉ vào một xô khác có màu sắc đậm hơn: "Còn cái này là dầu gội đầu."
"Nhiều vậy sao?"
"Ừ." Đây đều là các sản phẩm nâng cấp từ xà phòng lỏng.
Trước đây Lâm Kiều không làm những thứ này vì chia nhỏ công năng quá chi tiết, sợ khó bán được, thời đại này kỹ thuật hóa dầu còn kém, không có chai nhựa để đóng gói.
Cô làm xong hết mọi thứ, tháo găng tay, hỏi chồng: "Anh thấy loại nào tốt hơn?"
Quý Đạc nhìn kỹ mấy thứ chất lỏng đó hồi lâu rồi nhìn mặt cô: "Có khác biệt gì không?"
Anh thật sự không hiểu mấy thứ này, Lâm Kiều nghe xong chỉ thở dài: "Đúng vậy, đều là chất tẩy rửa dạng lỏng, có gì khác biệt đâu chứ?"
Phản ứng này khiến Quý Đạc ngẩn người, rồi lại quan sát kỹ các xô: "Hay là em giải thích chi tiết hơn đi?"
"Có giải thích thì cũng đều là chất tẩy rửa lỏng thôi, chỉ là công thức khác nhau." Lâm Kiều ngồi xuống bàn ăn: "Chiều mai em không phải dạy thêm, sẽ ra ngoài tìm chút cảm hứng."
Cô tạm thời chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu về các sản phẩm gia dụng, nhưng không có cái nào khiến cô thật sự hài lòng. Nhu cầu quyết định thị trường, phải đi thực tế mới biết được.
Quý Đạc không có đề xuất nào tốt hơn, chỉ hỏi: "Anh gọi Tiểu Phương đưa em đi nhé?"
"Không cần, ngồi xe làm sao có cảm hứng được chứ?"
Trưa hôm sau ăn cơm xong, Lâm Kiều đón xe buýt ra ngoài, cũng không có mục tiêu cụ thể, cứ đi loanh quanh khắp các trung tâm thương mại, nhà máy, khu dân cư.
Gần đây trời bắt đầu tan băng, khi nắng chiếu vào thì còn đỡ, nhưng vào chỗ râm thì lại rét thấu xương. Đi mệt rồi, cô tìm một chỗ có nắng để ngồi nghỉ, không ngờ lại có một chiếc xe ba gác tự chế đi ngang qua, rồi dừng lại, quay đầu gọi: "Đồng chí Lâm?"
Nghe có vẻ quen tai, Lâm Kiều ngẩng đầu lên, thì ra là Trần Chiêu Nam, người mà cô đã không gặp một thời gian. Có lẽ do đông đã qua, Trần Chiêu Nam trắng hơn lần đầu gặp, người cũng có da có thịt hơn, tóc cắt ngắn gọn gàng.
Thấy Lâm Kiều ngẩng đầu, Trần Chiêu Nam không giấu được sự vui mừng: "Quả thật là đồng chí Lâm! Lần trước tôi đưa túi len cho cô, cô đã dùng chưa? Có tiện không?"
Không chỉ vẻ ngoài mà cách nói tiếng phổ thông của cô ấy cũng đã chuẩn hơn nhiều, trong thời gian ngắn mà tiến bộ thế này thật đáng khâm phục.
Lâm Kiều giơ chiếc túi bên cạnh lên cho cô ấy xem: "Vẫn dùng đấy, tôi mang đến trường, các đồng nghiệp đều khen đẹp."
"Lần sau tôi lại đan cho cô nhé." Trần Chiêu Nam như được khen, đôi mắt sáng lên.
"Đừng phiền thế, thế này đã cảm ơn cô nhiều lắm rồi." Lâm Kiều chú ý đến chiếc áo ghi-lê của cô ấy: "Chị đang đi giao hàng cho nhà máy xà phòng lỏng à?"
Nhìn là biết Quý Đạc đã giúp sắp xếp, chắc vì sợ cô ấy ở Yến Đô không có nơi nương tựa, nên tìm cho cô ấy một công việc.
Quả nhiên Trần Chiêu Nam gật đầu: "Nhờ đồng chí Quý giúp đỡ, ban đầu tôi muốn tìm việc may vá nhưng không quen ai, không nhận được việc. Đồng chí Quý liền tìm cho tôi công việc ở nhà máy xà phòng lỏng. Nhưng tôi không phải giao hàng, dạo này chủ không có ở đây, thiếu người nên tôi mới đi giúp."
Giải quyết vấn đề tận gốc, giúp Trần Chiêu Nam không còn phải dựa dẫm vào ai, có thể dựa vào chính sức mình mà lập nghiệp ở Yến Đô. Quả là phong cách của Quý Đạc.
Lâm Kiều đứng dậy: "Chị đang đi giao hàng ở đâu? Tôi đi cùng chị một đoạn."
"Không làm lỡ thời gian của cô chứ?" Trần Chiêu Nam có vẻ ngại.
"Chiều nay tôi rảnh, gặp được cô là chuyện tốt, tiện hỏi xem cô học chữ thế nào rồi."
Không ngờ Trần Chiêu Nam lại mang theo sách học chữ bên mình, nghe vậy liền lấy ra đưa cho Lâm Kiều.
Vừa đi vừa xem, Lâm Kiều nhận ra cô ấy tiến bộ khá nhanh. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một xưởng nhuộm vải lớn gần đó.
"Ở quanh đây toàn là nhà máy, không có tiệm tạp hóa nhỏ, chúng tôi đều bán ngay trước cổng xưởng. Nữ công nhân trong xưởng nhuộm nhiều, bán rất chạy." Trần Chiêu Nam thì thầm với Lâm Kiều.
Nói xong, đúng lúc công nhân xưởng tan ca, một đám nữ công nhân ùa ra, thấy xà phòng lỏng liền vây quanh mua ngay.
Thấy đông người, Lâm Kiều giúp bán một lúc, không ngờ mới bán hết một thùng thì bảo vệ của xưởng bất ngờ xuất hiện đuổi họ đi, không cho họ chắn cổng xưởng.
"Chúng tôi sẽ tránh xa ngay, tránh xa ngay." Trần Chiêu Nam nhỏ giọng xin lỗi, rồi ái ngại nhìn Lâm Kiều.
Tuy nhiên, bảo vệ không phải là người không biết cảm thông, thấy họ thực sự lùi lại thì bảo: "Nếu các cô thực sự muốn bán, hãy mang một ít chất tẩy rửa tới đây. Xưởng này trước và sau khi nhuộm vải đều cần dùng, mỗi lần phải dùng mấy tấn. Nếu bán thứ này, chắc chắn lãnh đạo sẽ không đuổi các cô đâu."
"Biết rồi, biết rồi. Về tôi sẽ nói với ông chủ." Trần Chiêu Nam gật đầu lia lịa, vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Kiều có vẻ trầm tư.
"Chuyện gì thế?" Cô ấy nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì." Lâm Kiều bừng tỉnh, mỉm cười, "Chỉ là thấy chuyến đi này thật không uổng phí, cũng không uổng khi quen biết chị."
Cô đã biết nên chuẩn bị gì cho buổi triển lãm, chính là dầu linh.
Loại này thuộc chất tẩy nhờn hiệu quả cao, không mấy sử dụng trong gia đình, nhưng lại có ứng dụng rộng rãi trong các ngành dệt may, y tế, thực phẩm, giao thông, điện tử, gia công kim loại,... Đặc biệt, nó thích hợp với việc nhuộm polyester và các loại vải pha polyester. Nó có thể kết hợp nước và dầu thành dạng nhũ tương, khiến vết dầu trên vải phân giải trong nước.
Điều này hoàn toàn khác với các loại chất tẩy rửa lỏng trước đây cô làm, thành phần chính là muối vô cơ và chất hoạt động bề mặt, sản phẩm là dạng bột trắng.
Lâm Kiều về nhà liền lập một danh sách dài và đưa cho Quý Đạc: "Anh có thể giúp em tìm được những thứ này không?"
Trong danh sách có những thành phần ban đầu cần dùng, và cả những chất thay thế thích hợp nhất nếu có nguyên liệu nào khó kiếm.
Quý Đạc không nói gì, đọc kỹ danh sách từ đầu đến cuối, sau đó gấp lại cất kỹ. Chưa đầy một tuần sau, lô nguyên liệu đầu tiên đã được gửi đến.
Thêm khoảng mười ngày nữa, hai thành phần khó tìm nhất cũng đã có đủ.
Lâm Kiều dành thời gian điều chỉnh công thức và thử nghiệm tại nhà, rồi gửi sản phẩm hoàn thiện cùng một vài loại chất tẩy rửa khác trước hạn chót đăng ký.
Tiếp theo là chờ buổi triển lãm chính thức khai mạc, còn Lâm Kiều tạm gác lại chuyện này, tập trung vào việc học tập của học sinh.
Cũng vào lúc này, Quý Quân bất ngờ nhận được lệnh điều động phải chuyển đến tỉnh phía Nam, nơi mà trước đây ông cụ Quý từng bị điều đi.
Khi tin này truyền đến, không chỉ Diệp Mẫn Thục mà chính Quý Quân cũng bàng hoàng. Trưa hôm đó tan làm, việc đầu tiên ông ta làm là đến nhà cũ hỏi ông cụ.
"Dạo này con cũng không tập trung làm việc cho đàng hoàng nhỉ?"
Ông cụ Quý giờ lại bình tĩnh hơn trước đây, ánh mắt nhìn con trai cả với vẻ điềm đạm, khiến Quý Quân xấu hổ đến đỏ mặt, mới đặt tách trà xuống, "Ngày nào cũng chạy vặt khắp nơi, bị vợ sai khiến đến xoay mòng mòng. Nếu bố không điều con đi chỗ khác, con sẽ mất luôn việc."
"Con, con..." Quý Quân ấp úng một hồi mà không thốt nên lời.
"Bên đó tuy nghèo khổ nhưng là nơi làm việc thực sự. Con qua đó làm việc nghiêm túc trong hai năm, đừng phụ lòng tiền lương mà đất nước đã trả cho con."
Quý Quân bị ông cụ nói cho cứng họng, đứng đó đến chiều gần giờ làm mà ông ta vẫn không nói gì thêm, đành cúi đầu thất vọng rời đi.
Tối đó khi kể lại cho Diệp Mẫn Thục, bà ta suýt nữa ngất đi. Bà ta thậm chí không kịp khoác áo mà chạy ngay đến nhà cũ.
Ông cụ Quý biết bà ta sẽ đến, đã cùng với Từ Lệ rời đi trước, đến nghỉ ở viện dưỡng lão của cán bộ hưu trí.
Diệp Mẫn Thục chạy đến không thấy ai, đành bất đắc dĩ tìm đến nhà Quý Đạc và Lâm Kiều để hỏi xem họ có biết ông bà cụ đi đâu không.
Lâm Kiều quen biết Diệp Mẫn Thục đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Mẫn Thục hạ mình nói chuyện với cô: "Tỉnh Nam xa như vậy, đi đường mất hai ngày mà khí hậu lại khác hẳn với Yến Đô. Anh cả em đến đó chắc chắn sẽ không quen. Còn Tiểu Linh nữa, con bé nhất định sẽ nhớ bố. Em thương nó nhất mà, em nói cho chị biết đi."
Ngay cả Quý Linh cũng được mang ra làm lý do, nhưng thực sự Lâm Kiều không biết gì: "Chị nói bố mẹ đi rồi ư? Khi nào vậy?"
Thấy phản ứng của cô, Diệp Mẫn Thục cảm thấy nặng nề trong lòng, liền quay sang hỏi Quý Đạc. Anh càng kín tiếng hơn, chỉ đáp: "Để tôi hỏi thăm giúp chị dâu."
Diệp Mẫn Thục trở về thì ngã bệnh, lần này là bệnh thật, nhưng chưa kịp giải quyết chuyện của Quý Quân, thì lại có tin Quý Trạch đã được phê duyệt đơn xin xuất ngũ.
Bà ta thậm chí không biết con trai nộp đơn xin xuất ngũ từ khi nào, trong khoảnh khắc đó, mọi hy vọng của bà ta như vụt tắt.
Lâm Kiều không quay lại nhà cũ nên không biết chuyện này. Nhưng Quý Đạc nhìn chằm chằm vào tờ lịch, nhíu mày nói: "Thật không đúng lúc."
"Chuyện gì không đúng lúc?" Lâm Kiều đang làm bài thi sơ khảo của kỳ thi hóa học. Kỳ thi vừa diễn ra cách đây hai ngày, kết quả chưa có.
"Anh nói cơn mưa này." Quý Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngày mai có buổi huấn luyện."
Quả là không đúng lúc. Nhìn cơn mưa, dù ngày mai trời có tạnh, mặt đất chắc chắn vẫn chưa kịp khô.
Lâm Kiều cúi xuống tiếp tục làm bài, rồi nghe thấy giọng anh: "Chủ nhật này không về nhà cũ ăn cơm, anh sẽ bảo Tiểu Trạch đến, nói chuyện với em."
Nhưng cô không biết phải giải thích thế nào, nên ngập ngừng: "Thực ra ở nước ngoài, họ đã có từ lâu rồi."
Điều này khiến hiệu phó Tề thở dài: "Chúng ta bây giờ nghiên cứu cái gì mà nước ngoài chưa có? Nhưng người dân của chúng ta có được dùng đâu? Nhà nước tổ chức những sự kiện như thế này để khuyến khích đổi mới sáng tạo, cũng là một kênh quảng bá."
Câu nói này khiến Lâm Kiều nghĩ đến băng vệ sinh mà Quý Nghiên gửi cho cô. Nghe nói ở nước ngoài đã có từ lâu, thậm chí là đồ dùng một lần đã xuất hiện từ hơn một trăm năm trước. Nhưng phụ nữ trong nước chỉ mới bắt đầu sử dụng giấy vệ sinh trong những năm gần đây.
Cô không nói gì thêm.
Trước khi đến, Lâm Kiều vẫn đang ôn luyện để chuẩn bị thi đại học, nhưng khi ra khỏi văn phòng của hiệu phó Tề, cô đã nắm trong tay hai con đường để vào thẳng cao học.
Một là học cao học ở trường sư phạm, hai là cố gắng giành giải thưởng rồi được đề cử vào trường kỹ thuật.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô. Lâm Kiều nghiêm túc cảm ơn hiệu phó Tề và hiệu trưởng Tằng.
"Chuyện này có đáng gì đâu." Hiệu phó Tề mỉm cười đẩy gọng kính, "Cô đã đóng góp cho trường nhiều như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng để trường đề cử cô?"
Hiệu trưởng Tằng không nói gì, nhưng việc ông ấy vừa chỉ đường cho Lâm Kiều, đã thay cho cả ngàn lời cảm kích.
Những người già như họ thực sự không còn chút quan liêu nào. Ngay cả hiệu trưởng Tằng, dù đã bị mười năm cuộc sống gian khổ làm nhụt chí, nhưng lòng nhiệt huyết vẫn không hề nguội lạnh. Được trao cho một cơ hội, ông ấy vẫn sẵn sàng làm điều gì đó cho học sinh và những giáo viên chân chính.
Có vẻ như những người trong thời kỳ đầu lập quốc đều mang trong mình một tinh thần đặc biệt mà thế hệ sau không có.
Dù khổ cực đến đâu, khó khăn đến thế nào, nghèo khó ra sao, họ luôn dốc toàn bộ nhiệt huyết vào công cuộc xây dựng đất nước.
Lâm Kiều đã bước ra ngoài, nhưng đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào hiệu phó Tề: "Thầy Tề, em vẫn muốn làm thí nghiệm hơn."
Học sư phạm quả thực thuận tiện và ổn định hơn, không giống con đường kia, cô còn phải tìm cách giành được giải thưởng trước đã. Edit: FB Frenalis
Nhưng thứ cô yêu thích ban đầu là thí nghiệm hóa học, không phải bục giảng. So với việc làm giáo viên, cô vẫn yêu thích phòng thí nghiệm của mình hơn.
Hơn nữa, những điều cô đã làm được không phải vì cô xuất sắc, mà bởi vì cô đã đến từ bốn mươi năm sau, cô biết rõ bản thân mình giỏi ở đâu.
Những người này không quên tâm nguyện ban đầu, luôn nỗ lực trở thành những người làm vườn tốt. Cô cũng không muốn quên đi ước mơ của mình, chỉ vì học sư phạm thuận tiện hơn mà thay đổi kế hoạch cuộc đời.
Giống như việc cô biết làm xà phòng lỏng rất có lợi nhuận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ thi đại học để trở thành một người kinh doanh thuần túy.
Ánh mắt của Lâm Kiều đầy quyết tâm, lời nói chân thành: "Nếu sau này có cơ hội, em cũng sẽ dẫn dắt học sinh, nhưng trước tiên, em vẫn muốn khám phá thế giới hóa học nhiều hơn."
Điều này có thể làm phật lòng hiệu phó Tề, nhưng ông ấy nghe xong không giận, ngược lại còn mỉm cười: "Cô có chính kiến của mình."
Trong mắt ông ấy ánh lên vẻ tán thưởng: "Học sư phạm chỉ là một lựa chọn mà nhà trường đưa ra, quyết định thế nào vẫn là ở cô." Sợ cô cảm thấy gánh nặng, ông còn cười nói thêm: "Hãy chuẩn bị tốt để đăng ký, nếu còn phát minh mới, cứ mang ra cho mọi người cùng xem."
"Nhất định rồi ạ." Lâm Kiều cũng cười. Lần này bước ra khỏi văn phòng, cô cảm thấy thoải mái hơn lần trước rất nhiều.
Cô phải suy nghĩ kỹ xem sẽ mang gì để tham gia cuộc thi, bởi vì công thức xà phòng lỏng đã có từ lâu, lại rất đơn giản và từng bị lộ ra.
Tốt nhất là cô nên đưa ra thứ gì đó mới mẻ, thực sự hữu ích.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa có ý tưởng cụ thể về việc sẽ làm gì, nhưng vấn đề lá thư tố cáo cần phải được xử lý.
Có lẽ vì vừa trải qua mười năm hỗn loạn, mọi người vẫn còn lối suy nghĩ cũ. Mỗi khi muốn làm gì đó, họ đều nghĩ đến việc viết đơn tố cáo trước tiên. Nửa năm nay, tần suất Lâm Kiều gặp phải những vụ tố cáo còn nhiều hơn cả kiếp trước khi học sinh tố cáo nhà trường dạy thêm vào kỳ nghỉ.
Trước đây, việc tố cáo chỉ liên quan đến cô, nhưng lần này lại kéo theo cả nhà máy xà phòng lỏng. Không biết người ta nhắm vào cô hay là nhắm vào Quý Đạc?
Trưa hôm đó, khi Quý Đạc về nhà, Lâm Kiều kể lại cho anh nghe, "Bạn của anh không gặp phải chuyện này chứ?"
Quý Đạc chẳng chú ý đến cái người gọi là bạn kia, "Em lại bị người ta tố cáo nữa sao?" Lông mày anh cau lại, ánh mắt trở nên nặng nề.
"Em thì chẳng sao." Lâm Kiều đáp, "Ngược lại, nhờ vậy mà em lại gặp may, nhà trường biết em có công thức nên chỉ cho em con đường thẳng đến kỳ thi cao học."
"Cao học?" Lâm Kiều còn chưa biết chuyện này, thì một người ngoài hệ thống giáo dục như Quý Đạc càng không biết.
Lâm Kiều kể tình hình cho anh nghe, "Nhưng đây cũng chỉ là cơ hội, có thành công hay không còn phải xem em có giành được học bổng hay không."
Quý Đạc vẫn chăm chú nhìn vào mặt cô, "Việc em biết làm xà phòng lỏng, chắc không có nhiều người biết chứ?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Lâm Kiều ngừng lại một chút, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào anh, "Người biết chính xác em biết làm xà phòng lỏng chỉ có người trong nhà, còn với bên ngoài em đều nói đó là công thức của bạn em."
Nếu người trong trường muốn lợi dụng chuyện này để gây khó dễ, họ đã tố cáo từ lâu rồi, hiệu trưởng Tằng và hiệu phó Tề cũng không chờ đến bây giờ mới xác định công thức là của cô.
Vậy hoặc là người trong nhà, hoặc là người trong nhà đã truyền tin ra ngoài. Ánh mắt Quý Đạc trở nên lạnh lẽo, anh đã có suy đoán sơ bộ, "Việc này để anh xử lý."
Không phải là ngày chủ nhật, Quý Đạc chọn một thời gian riêng để quay về ngôi nhà cũ. Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Quý Quân đang cúi đầu đi ra ngoài, thấy anh liền lộ vẻ lúng túng.
Quý Quân tỏ vẻ lúng túng, Quý Đạc cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ chào một câu rồi bước vào trong, vừa đúng lúc thấy ông cụ vẫn còn vẻ tức giận chưa nguôi.
Những ngày này, sắc mặt ông cụ luôn không tốt, nhưng hiếm khi ông thể hiện sự giận dữ ra mặt như vậy. Anh liền hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Mặt ông cụ Quý cứng lại, hiển nhiên có chút khó nói, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: "Anh cả của con về hỏi bố xem có thể bảo Kiều Kiều bán công thức xà phòng lỏng cho anh vợ của chị dâu con không."
Ngày đó, dù Diệp Mẫn Thục rất giận dữ nhưng chủ yếu là giận anh trai và chị dâu bên ngoại muốn giành một phần lớn gia sản từ tay con trai bà một cách dễ dàng.
Nhưng càng kéo dài, Quý Trạch càng không chịu nhượng bộ, bà ta càng nghĩ hay là đồng ý cho anh trai và chị dâu, để con trai quay lại quân ngũ cho xong.
Nhưng rõ ràng Quý Trạch không thể nào đồng ý, bà ta lại nghĩ ra một kế, bảo Lâm Kiều bán công thức cho anh trai mình, để anh trai bà ta mở nhà máy riêng và cạnh tranh với Quý Trạch, buộc Quý Trạch phải quay lại quân ngũ.
Chỉ là bà ta không dám mở lời nhờ Lâm Kiều, nên sai Quý Quân về nhờ ông cụ Quý.
"Bố đã không đồng ý." Ông cụ tức giận, "Công thức là của Kiều Kiều, anh cả con không tìm Kiều Kiều mà lại đến cầu bố. Chẳng lẽ bố có thể ép Kiều Kiều bán cho anh vợ nó sao?"
Lâm Kiều có đồng ý hay không là một chuyện, nhưng đến chút thành ý cũng không có, đây là thái độ của nhà anh cả sao?
Diệp Mẫn Thục bệnh tình có uẩn khúc, ông cụ đã biết từ lâu. Ông không can thiệp, chỉ muốn xem khi nào thì con trai cả của mình sẽ mở lời. Kết quả là Quý Quân giấu kín đến tận bây giờ, sợ rằng cha mẹ già biết chuyện, chỉ khi Diệp Mẫn Thục xúi giục mới đến cầu xin ông.
Ông cụ vốn còn giữ thể diện cho con trai cả, nhưng giờ thì không cần nữa, "Sao nó không biết tự suy nghĩ? Mới khỏe được hai ngày, vợ vừa ốm một cái là thói xấu cũ lại tái phát!"
Quý Đạc nghe thấy anh cả mình làm chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa không quá ngạc nhiên.
Anh kéo chỉnh quần quân phục, ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, "Con cũng có chuyện muốn nói với bố. Kiều Kiều bị tố cáo rồi."
"Kiều Kiều bị tố cáo?" Từ Lệ vừa pha trà cho ông cụ để hạ hỏa, bước vào liền nghe câu đó, "Ai tố cáo? Tố cáo chuyện gì?"
"Tố cáo nhà máy xà phòng lỏng Mộc Tử là của cô ấy mở, trong thời gian còn làm việc đã kinh doanh riêng." Quý Đạc liếc nhìn ông cụ.
Quả nhiên, sắc mặt ông cụ càng tệ hơn, Từ Lệ cũng không vui vẻ gì.
Quý Đạc cúi đầu, "Con đã kiểm tra kỹ, đối phương chỉ tố cáo đến trường cô ấy, chưa đến Sở Giáo Dục hay Bộ Giáo Dục."
Nhưng đây không hẳn là tin tốt với ông cụ.
Vì Lâm Kiều đã đóng góp nhiều cho trường học, nên nhà trường chắc chắn sẽ đứng về phía cô. Nếu muốn hại cô, tốt nhất là tố cáo đến Sở Giáo Dục hoặc Bộ Giáo Dục. Đối phương không làm vậy, hoặc là do đầu óc kém cỏi, hoặc là vì sợ hệ lụy liên quan, chỉ muốn làm khó dễ cô.
"Việc Kiều Kiều biết làm xà phòng lỏng, bố mẹ chắc không tùy tiện nói ra, càng không thể nào tố cáo cô ấy, phải không?" Quý Đạc nói với giọng điềm tĩnh.
Nghe vậy, ông cụ Quý cau mày, "Con đang chất vấn chúng ta đấy à?"
"Không hẳn vậy." Quý Đạc đáp, "Nếu không phải bố mẹ, thì không cần biết là ai, con cũng sẽ quy về một người, chung quy không thoát khỏi mối liên hệ với người đó." Anh nghiêng người tới trước, hỏi ông cụ, "Nhà cửa rối loạn như vậy, bố không định can thiệp sao? Nếu bố không can thiệp, con sẽ làm thay."
Rõ ràng anh đã bị chuyện này làm cho bực bội đến cực điểm.
Ông cụ im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Con định xử lý thế nào?"
"Điều chuyển anh cả hoặc chị dâu đi nơi khác, hoặc cả hai đi, tách ra." Quý Đạc nói ngắn gọn.
Lời ít nhưng lại là "cắt tận gốc", rút đi nguồn hỗ trợ lớn nhất của Diệp Mẫn Thục.
Diệp Mẫn Thục dựa vào đâu mà đứng vững trong nhà họ Quý? Chẳng phải vì bà ta khống chế được Quý Quân, có người chống lưng sao?
Dù là điều chuyển Quý Quân đi hay điều chuyển bà ta, cả hai phải đi xa, khi đó bà ta muốn làm gì cũng chẳng còn ai hỗ trợ.
Lần này, ông cụ im lặng lâu hơn nữa, cuối cùng lên tiếng, "Không cần con, để bố tự xử lý điều anh cả con đi."
Giọng ông cụ trầm thấp, như thể già đi vài tuổi chỉ trong chốc lát.
Vợ của thằng cả luôn nói ông thiên vị Quý Đạc, nhưng thực ra người ông thiên vị nhất là Quý Quân. Người mà ông thấy có lỗi lại chính là Quý Đạc.
Ông luôn nghĩ rằng Quý Quân không có mẹ từ nhỏ, lại không có năng lực, nếu ông không giữ bên cạnh để dạy dỗ trông chừng, làm sao ông có thể yên tâm được.
Còn Quý Đạc từ nhỏ đã biết tự lo liệu, lại có năng lực, không cần ông phải lo lắng nhiều, thành ra ông quan tâm đến con trai thứ ít hơn.
Ai ngờ mấy năm qua, tính khí của vợ thằng cả càng ngày càng xấu, tính tình cũng trở nên kỳ quặc, trước đây chỉ là có chút tâm tư riêng, giờ thì cái gì cũng dám làm.
Đây đã là lần thứ hai con dâu cả nhắm vào thằng hai, thằng hai chỉ làm như vậy đã là nể mặt con cái lắm rồi, chứ không lẽ thật sự để thằng hai động tay động chân sao? Nhưng bảo ông đuổi một người phụ nữ đi xa thì còn có Tiểu Linh, vậy chỉ có thể đuổi con trai của mình thôi...
Quý Đạc không nói gì thêm, đứng dậy: "Thế con đến bệnh viện một chuyến." Rõ ràng lần này trở về là để giải quyết chuyện này. Ông cụ gật đầu, chờ người đi rồi mới thở dài một hơi: "Sớm biết thế này, dù có bị thằng cả oán giận thì lúc trước cũng không nên chiều theo ý nó."
Từ Lệ cũng hiểu ông cụ nghĩ gì, chẳng qua là đứa con trai có tiền đồ thì nghiêm khắc dạy dỗ, còn đứa không có triển vọng thì dù có dạy nghiêm cũng chẳng có tác dụng, thậm chí có khi còn phải buông lỏng một chút. Đây không phải là thiên vị, mà chỉ là kỳ vọng với mỗi đứa con khác nhau, cách đối xử tất nhiên cũng phải khác.
Bà đưa tách trà trong tay qua: "Uống một ngụm đi, nếu không uống thì nguội mất, tốn công tôi pha cho ông đấy." Ông cụ cầm lấy, không kìm được nắm nhẹ tay vợ: "Mấy năm qua, bà vất vả rồi."
Đây là lần hiếm hoi ông cụ nói lời dịu dàng, giọng Từ Lệ cũng hạ thấp: "Vất vả hay không, khi tôi chọn đi theo ông, đã biết ông có con riêng rồi."
Nhưng bà đã nuôi dưỡng thằng cả lớn lên, đến khi có con riêng của mình thì đứa trẻ lại không thân thiết với bà nữa. Thằng cả cưới vợ, nhưng lòng đã nghiêng về phía vợ rồi.
Ông cụ đang định nói gì thêm thì cửa mở, Quý Đạc quay lại. Ông cụ rụt tay lại ngay, thể hiện một sự nhanh nhẹn không phù hợp với tuổi tác, Từ Lệ cũng tỏ vẻ không được tự nhiên, hỏi con trai: "Có chuyện gì nữa sao?"
Sắc mặt Quý Đạc không biểu lộ gì, cũng không rõ anh có thấy gì không: "Lúc đính ước mẹ có bức ảnh nào của Kiều Kiều không?"
Trước đây gia đình không nhắc đến, anh cũng không để ý, vừa chuẩn bị đi tìm Quý Trạch, tiện thể hỏi về máy ảnh, đột nhiên lại nhớ ra vấn đề này.
Từ Lệ suy nghĩ một lúc: "Mẹ nhớ là có, để mẹ tìm xem."
Rõ ràng ảnh không ở chỗ Diệp Mẫn Thục, bà lục tung hòm tủ một hồi, cuối cùng tìm ra được một tấm ảnh đen trắng có phần quen mắt. Đó chính là bức ảnh của Lâm Kiều lúc bốn, năm tuổi, cô bé búi tóc cao, giữa trán còn chấm một dấu đỏ.
Quý Đạc cầm bức ảnh, lần này ngắm kỹ hơn, ước lượng rằng nếu Lâm Kiều có con gái thì chắc cũng nhỏ nhắn và mềm mại như thế này. Anh nhét tấm ảnh vào túi: "Vậy con đi đây."
Lần này là thật sự đi.
"Thằng nhóc này." Từ Lệ không nhịn được thốt lên, quay đầu nhìn ông cụ vẫn ngồi im lặng, lại nói: "Nó còn giỏi hơn ông đấy."
Ông cụ bất ngờ bị chỉ trích: "..."
*****
Mọi việc cần giải quyết đều đã xong, tối về nhà, trong bếp lại bốc lên khói trắng và mùi hương quen thuộc.
Quý Đạc cởi áo khoác, đi vào thì thấy dưới chân Lâm Kiều đã đặt vài xô nhỏ. Nhìn màu sắc và độ đậm đặc, chúng không giống với xà phòng lỏng trước đây. "Lần này em lại làm gì nữa đây?"
Thấy Lâm Kiều giơ tay định lấy xô, anh cúi xuống cầm giúp cô.
Lâm Kiều nâng chất lỏng vừa làm xong lên: "Đây là nước giặt." Rồi chỉ vào một xô trong suốt bên cạnh: "Cái kia là nước rửa chén."
Sau khi đổ hết các thứ vào, cô chỉ vào một xô khác có màu sắc đậm hơn: "Còn cái này là dầu gội đầu."
"Nhiều vậy sao?"
"Ừ." Đây đều là các sản phẩm nâng cấp từ xà phòng lỏng.
Trước đây Lâm Kiều không làm những thứ này vì chia nhỏ công năng quá chi tiết, sợ khó bán được, thời đại này kỹ thuật hóa dầu còn kém, không có chai nhựa để đóng gói.
Cô làm xong hết mọi thứ, tháo găng tay, hỏi chồng: "Anh thấy loại nào tốt hơn?"
Quý Đạc nhìn kỹ mấy thứ chất lỏng đó hồi lâu rồi nhìn mặt cô: "Có khác biệt gì không?"
Anh thật sự không hiểu mấy thứ này, Lâm Kiều nghe xong chỉ thở dài: "Đúng vậy, đều là chất tẩy rửa dạng lỏng, có gì khác biệt đâu chứ?"
Phản ứng này khiến Quý Đạc ngẩn người, rồi lại quan sát kỹ các xô: "Hay là em giải thích chi tiết hơn đi?"
"Có giải thích thì cũng đều là chất tẩy rửa lỏng thôi, chỉ là công thức khác nhau." Lâm Kiều ngồi xuống bàn ăn: "Chiều mai em không phải dạy thêm, sẽ ra ngoài tìm chút cảm hứng."
Cô tạm thời chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu về các sản phẩm gia dụng, nhưng không có cái nào khiến cô thật sự hài lòng. Nhu cầu quyết định thị trường, phải đi thực tế mới biết được.
Quý Đạc không có đề xuất nào tốt hơn, chỉ hỏi: "Anh gọi Tiểu Phương đưa em đi nhé?"
"Không cần, ngồi xe làm sao có cảm hứng được chứ?"
Trưa hôm sau ăn cơm xong, Lâm Kiều đón xe buýt ra ngoài, cũng không có mục tiêu cụ thể, cứ đi loanh quanh khắp các trung tâm thương mại, nhà máy, khu dân cư.
Gần đây trời bắt đầu tan băng, khi nắng chiếu vào thì còn đỡ, nhưng vào chỗ râm thì lại rét thấu xương. Đi mệt rồi, cô tìm một chỗ có nắng để ngồi nghỉ, không ngờ lại có một chiếc xe ba gác tự chế đi ngang qua, rồi dừng lại, quay đầu gọi: "Đồng chí Lâm?"
Nghe có vẻ quen tai, Lâm Kiều ngẩng đầu lên, thì ra là Trần Chiêu Nam, người mà cô đã không gặp một thời gian. Có lẽ do đông đã qua, Trần Chiêu Nam trắng hơn lần đầu gặp, người cũng có da có thịt hơn, tóc cắt ngắn gọn gàng.
Thấy Lâm Kiều ngẩng đầu, Trần Chiêu Nam không giấu được sự vui mừng: "Quả thật là đồng chí Lâm! Lần trước tôi đưa túi len cho cô, cô đã dùng chưa? Có tiện không?"
Không chỉ vẻ ngoài mà cách nói tiếng phổ thông của cô ấy cũng đã chuẩn hơn nhiều, trong thời gian ngắn mà tiến bộ thế này thật đáng khâm phục.
Lâm Kiều giơ chiếc túi bên cạnh lên cho cô ấy xem: "Vẫn dùng đấy, tôi mang đến trường, các đồng nghiệp đều khen đẹp."
"Lần sau tôi lại đan cho cô nhé." Trần Chiêu Nam như được khen, đôi mắt sáng lên.
"Đừng phiền thế, thế này đã cảm ơn cô nhiều lắm rồi." Lâm Kiều chú ý đến chiếc áo ghi-lê của cô ấy: "Chị đang đi giao hàng cho nhà máy xà phòng lỏng à?"
Nhìn là biết Quý Đạc đã giúp sắp xếp, chắc vì sợ cô ấy ở Yến Đô không có nơi nương tựa, nên tìm cho cô ấy một công việc.
Quả nhiên Trần Chiêu Nam gật đầu: "Nhờ đồng chí Quý giúp đỡ, ban đầu tôi muốn tìm việc may vá nhưng không quen ai, không nhận được việc. Đồng chí Quý liền tìm cho tôi công việc ở nhà máy xà phòng lỏng. Nhưng tôi không phải giao hàng, dạo này chủ không có ở đây, thiếu người nên tôi mới đi giúp."
Giải quyết vấn đề tận gốc, giúp Trần Chiêu Nam không còn phải dựa dẫm vào ai, có thể dựa vào chính sức mình mà lập nghiệp ở Yến Đô. Quả là phong cách của Quý Đạc.
Lâm Kiều đứng dậy: "Chị đang đi giao hàng ở đâu? Tôi đi cùng chị một đoạn."
"Không làm lỡ thời gian của cô chứ?" Trần Chiêu Nam có vẻ ngại.
"Chiều nay tôi rảnh, gặp được cô là chuyện tốt, tiện hỏi xem cô học chữ thế nào rồi."
Không ngờ Trần Chiêu Nam lại mang theo sách học chữ bên mình, nghe vậy liền lấy ra đưa cho Lâm Kiều.
Vừa đi vừa xem, Lâm Kiều nhận ra cô ấy tiến bộ khá nhanh. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một xưởng nhuộm vải lớn gần đó.
"Ở quanh đây toàn là nhà máy, không có tiệm tạp hóa nhỏ, chúng tôi đều bán ngay trước cổng xưởng. Nữ công nhân trong xưởng nhuộm nhiều, bán rất chạy." Trần Chiêu Nam thì thầm với Lâm Kiều.
Nói xong, đúng lúc công nhân xưởng tan ca, một đám nữ công nhân ùa ra, thấy xà phòng lỏng liền vây quanh mua ngay.
Thấy đông người, Lâm Kiều giúp bán một lúc, không ngờ mới bán hết một thùng thì bảo vệ của xưởng bất ngờ xuất hiện đuổi họ đi, không cho họ chắn cổng xưởng.
"Chúng tôi sẽ tránh xa ngay, tránh xa ngay." Trần Chiêu Nam nhỏ giọng xin lỗi, rồi ái ngại nhìn Lâm Kiều.
Tuy nhiên, bảo vệ không phải là người không biết cảm thông, thấy họ thực sự lùi lại thì bảo: "Nếu các cô thực sự muốn bán, hãy mang một ít chất tẩy rửa tới đây. Xưởng này trước và sau khi nhuộm vải đều cần dùng, mỗi lần phải dùng mấy tấn. Nếu bán thứ này, chắc chắn lãnh đạo sẽ không đuổi các cô đâu."
"Biết rồi, biết rồi. Về tôi sẽ nói với ông chủ." Trần Chiêu Nam gật đầu lia lịa, vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Kiều có vẻ trầm tư.
"Chuyện gì thế?" Cô ấy nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì." Lâm Kiều bừng tỉnh, mỉm cười, "Chỉ là thấy chuyến đi này thật không uổng phí, cũng không uổng khi quen biết chị."
Cô đã biết nên chuẩn bị gì cho buổi triển lãm, chính là dầu linh.
Loại này thuộc chất tẩy nhờn hiệu quả cao, không mấy sử dụng trong gia đình, nhưng lại có ứng dụng rộng rãi trong các ngành dệt may, y tế, thực phẩm, giao thông, điện tử, gia công kim loại,... Đặc biệt, nó thích hợp với việc nhuộm polyester và các loại vải pha polyester. Nó có thể kết hợp nước và dầu thành dạng nhũ tương, khiến vết dầu trên vải phân giải trong nước.
Điều này hoàn toàn khác với các loại chất tẩy rửa lỏng trước đây cô làm, thành phần chính là muối vô cơ và chất hoạt động bề mặt, sản phẩm là dạng bột trắng.
Lâm Kiều về nhà liền lập một danh sách dài và đưa cho Quý Đạc: "Anh có thể giúp em tìm được những thứ này không?"
Trong danh sách có những thành phần ban đầu cần dùng, và cả những chất thay thế thích hợp nhất nếu có nguyên liệu nào khó kiếm.
Quý Đạc không nói gì, đọc kỹ danh sách từ đầu đến cuối, sau đó gấp lại cất kỹ. Chưa đầy một tuần sau, lô nguyên liệu đầu tiên đã được gửi đến.
Thêm khoảng mười ngày nữa, hai thành phần khó tìm nhất cũng đã có đủ.
Lâm Kiều dành thời gian điều chỉnh công thức và thử nghiệm tại nhà, rồi gửi sản phẩm hoàn thiện cùng một vài loại chất tẩy rửa khác trước hạn chót đăng ký.
Tiếp theo là chờ buổi triển lãm chính thức khai mạc, còn Lâm Kiều tạm gác lại chuyện này, tập trung vào việc học tập của học sinh.
Cũng vào lúc này, Quý Quân bất ngờ nhận được lệnh điều động phải chuyển đến tỉnh phía Nam, nơi mà trước đây ông cụ Quý từng bị điều đi.
Khi tin này truyền đến, không chỉ Diệp Mẫn Thục mà chính Quý Quân cũng bàng hoàng. Trưa hôm đó tan làm, việc đầu tiên ông ta làm là đến nhà cũ hỏi ông cụ.
"Dạo này con cũng không tập trung làm việc cho đàng hoàng nhỉ?"
Ông cụ Quý giờ lại bình tĩnh hơn trước đây, ánh mắt nhìn con trai cả với vẻ điềm đạm, khiến Quý Quân xấu hổ đến đỏ mặt, mới đặt tách trà xuống, "Ngày nào cũng chạy vặt khắp nơi, bị vợ sai khiến đến xoay mòng mòng. Nếu bố không điều con đi chỗ khác, con sẽ mất luôn việc."
"Con, con..." Quý Quân ấp úng một hồi mà không thốt nên lời.
"Bên đó tuy nghèo khổ nhưng là nơi làm việc thực sự. Con qua đó làm việc nghiêm túc trong hai năm, đừng phụ lòng tiền lương mà đất nước đã trả cho con."
Quý Quân bị ông cụ nói cho cứng họng, đứng đó đến chiều gần giờ làm mà ông ta vẫn không nói gì thêm, đành cúi đầu thất vọng rời đi.
Tối đó khi kể lại cho Diệp Mẫn Thục, bà ta suýt nữa ngất đi. Bà ta thậm chí không kịp khoác áo mà chạy ngay đến nhà cũ.
Ông cụ Quý biết bà ta sẽ đến, đã cùng với Từ Lệ rời đi trước, đến nghỉ ở viện dưỡng lão của cán bộ hưu trí.
Diệp Mẫn Thục chạy đến không thấy ai, đành bất đắc dĩ tìm đến nhà Quý Đạc và Lâm Kiều để hỏi xem họ có biết ông bà cụ đi đâu không.
Lâm Kiều quen biết Diệp Mẫn Thục đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Mẫn Thục hạ mình nói chuyện với cô: "Tỉnh Nam xa như vậy, đi đường mất hai ngày mà khí hậu lại khác hẳn với Yến Đô. Anh cả em đến đó chắc chắn sẽ không quen. Còn Tiểu Linh nữa, con bé nhất định sẽ nhớ bố. Em thương nó nhất mà, em nói cho chị biết đi."
Ngay cả Quý Linh cũng được mang ra làm lý do, nhưng thực sự Lâm Kiều không biết gì: "Chị nói bố mẹ đi rồi ư? Khi nào vậy?"
Thấy phản ứng của cô, Diệp Mẫn Thục cảm thấy nặng nề trong lòng, liền quay sang hỏi Quý Đạc. Anh càng kín tiếng hơn, chỉ đáp: "Để tôi hỏi thăm giúp chị dâu."
Diệp Mẫn Thục trở về thì ngã bệnh, lần này là bệnh thật, nhưng chưa kịp giải quyết chuyện của Quý Quân, thì lại có tin Quý Trạch đã được phê duyệt đơn xin xuất ngũ.
Bà ta thậm chí không biết con trai nộp đơn xin xuất ngũ từ khi nào, trong khoảnh khắc đó, mọi hy vọng của bà ta như vụt tắt.
Lâm Kiều không quay lại nhà cũ nên không biết chuyện này. Nhưng Quý Đạc nhìn chằm chằm vào tờ lịch, nhíu mày nói: "Thật không đúng lúc."
"Chuyện gì không đúng lúc?" Lâm Kiều đang làm bài thi sơ khảo của kỳ thi hóa học. Kỳ thi vừa diễn ra cách đây hai ngày, kết quả chưa có.
"Anh nói cơn mưa này." Quý Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngày mai có buổi huấn luyện."
Quả là không đúng lúc. Nhìn cơn mưa, dù ngày mai trời có tạnh, mặt đất chắc chắn vẫn chưa kịp khô.
Lâm Kiều cúi xuống tiếp tục làm bài, rồi nghe thấy giọng anh: "Chủ nhật này không về nhà cũ ăn cơm, anh sẽ bảo Tiểu Trạch đến, nói chuyện với em."