Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 63: Xem phim
Tổ trưởng Cao có tiết dạy trong giờ này, người quen thuộc nhất với Lâm Kiều ở văn phòng chỉ có giáo viên chủ nhiệm của lớp 11/3.
Nhưng chủ nhiệm lớp 11/3 này quả thực rất am hiểu: "Chỉ có môn Toán, kỳ thi đầu tiên được tổ chức vào năm 1978, lúc đó thầy Hoa còn tham dự."
Thầy Hoa chính là bậc thầy đầu ngành trong giới Toán học, nên cô ấy nhớ rất rõ: "Lúc đó có tám tỉnh thành trên cả nước, tổng cộng hơn 200.000 người tham gia vòng loại, chỉ chọn ra 350 người vào vòng chung kết, cuối cùng có 57 người đoạt giải. Trường chúng ta cũng thi, nhưng không có ai vào đến chung kết."
Tám tỉnh thành chọn ra 350 người, chắc chắn những trường top đầu đã chiếm hết suất. Những trường hạng sau như trường họ, trừ khi có học sinh nào đó thực sự xuất sắc, không thì khó mà vào được.
Hơn nữa, nếu chỉ có môn Toán, có lẽ sẽ khá phiền phức, vì trong ba môn Toán, Lý, Hóa, thì môn yếu nhất của Lý Tiểu Thu là Toán.
Lâm Kiều suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy những học sinh đoạt giải đó sau này thế nào rồi?"
Câu hỏi này cô cần làm rõ, nếu không cô cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Không ngờ giáo viên chủ nhiệm lớp ba lại ngẩn ra: "Không rõ nữa, chắc có một số vào đại học rồi. Tôi nhớ là có em nhỏ nhất mới chỉ 14 tuổi."
Nghe xong, Lâm Kiều cũng ngỡ ngàng, thời này đoạt giải thi đấu không được tuyển thẳng đại học sao?
Lúc cô còn đi học, những học sinh học lệch nghiêm trọng như Lý Tiểu Thu thường sẽ tìm con đường thi đấu, cố gắng giành giải thưởng danh giá để được tuyển thẳng lên đại học.
Cô nghĩ đến việc Lý Tiểu Thu không thể nâng cao điểm môn Văn nên mới nảy ra ý này, ai ngờ bây giờ chỉ có thi Toán mà không được tuyển thẳng.
"Đột nhiên cô hỏi chuyện này là sao?" Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 thấy cô im lặng, liền hỏi, "Thông thường các cuộc thi này đều tổ chức vào mùa xuân hoặc hè, năm sau là kỳ thi đại học rồi."
Đúng là năm sau thi đại học, nhưng với môn Văn của Lý Tiểu Thu, dù ôn thêm một năm nữa thì cũng không vào được trường đại học tốt.
Lâm Kiều thở dài: "Em chỉ muốn tìm cho Lý Tiểu Thu một con đường khác."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 cũng dạy Lý Tiểu Thu, nghe vậy cũng thở dài theo: "Tình trạng của em ấy đúng là khó xử, vào một trường đại học tầm trung thì lại thấy tiếc."
*****
Buổi trưa khi Quý Đạc về nhà, anh phát hiện Lâm Kiều ngồi trên ghế sofa không làm gì cả, ngay cả khi anh về cũng không quay lại nhìn.
Điều này không giống cô, vì cô rất nhạy bén. Khi họ mới kết hôn, dù đang ngủ nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng anh về là cô cũng hé mắt nhìn.
Anh tháo mũ quân đội xuống treo lên, nghĩ xem gần đây có chuyện gì xảy ra: "Học sinh lần này thi không tốt à?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Kiều bừng tỉnh: "Không, thi rất tốt, còn vượt qua lớp của tổ trưởng Cao."
Vậy thì chắc có người gây phiền phức cho cô?
Động tác tháo găng tay của Quý Đạc khựng lại, ánh mắt cũng trầm xuống: "Cô Trịnh đó lại về trường rồi sao, hay là...?"
Lâm Kiều đã lâu không quan tâm đến cái tên Trịnh Huệ Phương, nghe vậy không nhịn được nhìn anh một cái: "Anh để mắt đến cô ta rồi à?"
Xem ra không có ai gây phiền phức cho cô, Quý Đạc đặt găng tay lên bàn trà: "Vậy là hiệu trưởng lại tìm em, không cho em dẫn học sinh làm thí nghiệm?"
Câu này rõ ràng là hỏi khéo. Lâm Kiều nhận ra hôm nay anh nói nhiều hơn bình thường: "Phòng thí nghiệm đã xây xong rồi, chẳng lẽ lại không cho em làm thí nghiệm? Không sợ em lại viết thư phản ánh à?"
Nói đến đây, cô tự ngừng lại một chút: "Phải rồi, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ?"
Không có con đường thì phải tự tìm cách mà mở lối đi. Dù có thể không thành công, nhưng vẫn còn tốt hơn là không làm gì, để rồi cuối cùng lại thấy tiếc nuối.
Lâm Kiều đứng dậy định lên lầu, nhưng nghĩ nghĩ rồi quay lại: "Cũng không cần vội, đi ăn trước đã."
Cô lại tươi tỉnh hơn, Quý Đạc cũng đeo lại găng tay và mũ quân đội cùng cô đi ra ngoài.
Trong lúc Lâm Kiều quàng khăn, anh hỏi: "Thứ bảy tuần này em có nhiều tiết không?"
"Không nhiều, sao thế?"
"Ông cụ Cố muốn mời em đến nhà ăn một bữa cơm."
Nói đến ông cụ Cố, Lâm Kiều đã gặp ông ấy nhiều lần, nhưng lần nào cũng là ở bệnh viện, để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp. Cô gật đầu: "Vậy thì em sẽ về sớm vào thứ bảy."
Sáng hôm sau, vừa xong tiết học đầu tiên, hiệu phó Tề đã tìm Lâm Kiều, bảo cô đến văn phòng.
Lâm Kiều cứ nghĩ là chuyện của phòng đọc sách, dù sao cũng đã hơn một tuần kể từ khi cô đưa ra đề xuất mà trường vẫn chưa phản hồi, cứ như ném đá xuống biển.
Không ngờ hiệu phó Tề lại lấy ra mấy tờ đơn: "Giáo viên xuất sắc năm nay, tôi và hiệu trưởng Tằng đã bàn bạc, quyết định đề cử cô. Cô mang về điền vào, nộp lại trong tuần này."
Điều này khiến Lâm Kiều hơi bất ngờ, cô nhìn hiệu phó Tề: "Nhưng năm sau em phải thi đại học."
"Chúng tôi biết." Hiệu phó Tề cười, đẩy mắt kính lên một chút: "Nhưng trong nửa năm qua, cô đã đóng góp rất nhiều cho nhà trường và ngành giáo dục, xứng đáng với đề cử này."
Ông ấy cùng hiệu trưởng Tằng đã cân nhắc rất nhiều, ngoài Lâm Kiều ra, quả thực không tìm được người thứ hai thuyết phục hơn.
Hơn nữa, những người khác nếu lỡ mất năm nay, sau này vẫn có thể đề cử, còn Lâm Kiều chỉ có cơ hội lần này. Việc thi thẳng lên cao học vẫn chưa có manh mối gì, Lâm Kiều đã làm quá nhiều cho trường, nên trường cũng phải để lại cho cô chút gì đó.
Nghĩ đến đây, hiệu phó Tề hỏi thêm: "Năm sau cô định thi trường nào?"
"Đại Học Thanh Hoa hoặc Đại Học Công nghệ Yến Đô." Lâm Kiều đáp, "Em định học kỳ sau sẽ tham gia kỳ thi thử để xem trình độ của mình."
Edit: FB Frenalis
Dựa trên tình hình ôn tập hiện tại, ít nhất Đại Học Công nghệ Yến Đô không thành vấn đề, dù sao cô cũng đã chuẩn bị hơn một năm rồi.
Hiệu phó Tề nghe vậy gật đầu, không nói thêm về vấn đề này nữa: "Chuyện phòng đọc sách, năm nay e là không thể triển khai được. Cô cũng biết kỳ thi cuối kỳ sắp đến, học sinh đều bận ôn tập, trường cũng nhiều việc nên không có thời gian lo mấy việc này."
Ông ấy không nói thẳng là không làm được, mà nói là năm nay không thể đưa vào kế hoạch, điều này cho thấy nhà trường đã thực sự cân nhắc.
Lâm Kiều cười: "Em cũng chỉ đưa ra đề xuất, việc có thực hiện hay không, và thực hiện thế nào, vẫn phải xem tình hình của nhà trường."
Khi về lại văn phòng, tổ trưởng Cao từng đoạt danh hiệu giáo viên xuất sắc vừa nhìn đã nhận ra cô cầm cái gì: "Tôi đoán mấy hôm nay thể nào họ cũng tìm cô."
Lâm Kiều hơi ngạc nhiên: "Thầy biết từ lâu rồi à?"
"Biết chứ." Tổ trưởng Cao nói, "Khi hiệu trưởng Tằng và hiệu phó Tề tìm người giới thiệu cho cô, họ cũng đến tìm tôi."
Anh ta còn cười: "Tranh luận một hồi, cuối cùng vị trí này vẫn rơi vào tay cô, không biết Trịnh Huệ Phương biết được sẽ nghĩ sao. Tôi nghe nói hai giáo viên thực tập dạy lớp chín đều rất giỏi, đặc biệt là Tống Tĩnh, thành tích của lớp cô ấy ổn định qua nhiều kỳ thi."
Nhắc đến Tống Tĩnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 cũng không kiềm được chen vào: "Tôi nghe nói sau khi bên mình bắt đầu làm đề thi, cô ấy cũng tự soạn hai bộ cho học sinh làm phải không?"
"Đúng, nếu không thì tại sao phụ huynh lớp cô ấy lại hùa nhau mang đến cho thầy Tằng một tấm cờ thưởng lớn, trên đó còn ghi: "Sáng suốt nhìn người, biết dùng nhân tài.""
"Sáng suốt nhìn người, biết dùng nhân tài?" Lâm Kiều không nhịn được bật cười, "Khi nào thế? Sao em không biết?"
"Chính là thứ bảy tuần trước, lúc cô xin nghỉ nửa ngày đó. Mấy phụ huynh đại diện mang đến, bây giờ tấm cờ còn đang treo trong văn phòng thầy Tằng."
Những phụ huynh này thật sự rất sáng tạo, viết lên hai câu như vậy, hiệu trưởng Tằng sao dám để Trịnh Huệ Phương quay lại nữa, từ giờ về sau chắc chắn ông ấy phải cân nhắc kỹ càng hơn trong việc dùng người.
Đôi khi, không chỉ việc tố cáo mà cả lời khen cũng có thể trở thành một gánh nặng. Khi một người được nâng lên quá cao, họ sẽ bắt đầu do dự, buộc phải hành động theo những lời khen ngợi đó.
Đơn đăng ký ba bản, Lâm Kiều nhanh chóng điền xong, rồi chọn thời gian không quá sớm để không tỏ ra vội vàng, nhưng cũng không quá trễ để tránh bị cho là lề mề mà nộp.
Chiều thứ bảy cô tan làm sớm một chút. Lúc ra khỏi cổng trường, chiếc Jeep của Quý Đạc đã đợi sẵn ở đó. Hai người đi mua ít trái cây rồi mới chính thức đến nhà ông cụ Cố.
Vì lý do đặc thù, an ninh ở nhà ông cụ Cố còn nghiêm ngặt hơn cả nhà họ Quý, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp. Phải đến khi bước vào phòng khách ấm áp, hơi ấm từ sàn nhà mới xua tan cảm giác lạnh lẽo đó.
Ông cụ Cố đã tìm hiểu sở thích của Lâm Kiều nên chuẩn bị các món ăn dù không quá cầu kỳ, nhưng vẫn giản dị theo phong cách của thời đại này. Trong đó có món tôm hấp dầu mà Lâm Kiều rất thích, thậm chí còn ngon hơn ở căn tin quân đội.
Thấy cô ăn rất hài lòng, sau bữa ăn, ông cụ còn bảo chị Đỗ mang hộp cơm ra để gói tôm lại cho cô, "Sau này nếu cháu thèm ăn, cứ đến nhà ông mà ăn."
Giọng nói của ông không còn mạnh mẽ như trước, nhưng so với lần đầu gặp trong bệnh viện, tinh thần đã tốt lên rất nhiều, không còn vẻ yếu ớt chỉ còn chút hơi thở kéo dài.
Ra khỏi nhà ông cụ Cố, Lâm Kiều không nhịn được mà nói với Quý Đạc: "Em thấy bệnh tâm lý của ông cụ Cố đã đỡ một nửa rồi, chỉ còn lại nguyên nhân cái chết của Thiếu Bình nữa thôi."
Quý Đạc "ừm" một tiếng, "Anh và Tô Chính đã thả tin ra ngoài, rằng tên Trần Chiêu Nam kia cũng là giả."
Giờ chỉ còn chờ xem đối phương có mắc câu không, mà tung ra thêm một kẻ giả mạo Thiếu Trân nữa.
Lâm Kiều không hỏi thêm gì nữa. Sau khi lên xe, cô nhận ra xe không chạy về nhà cũ của Quý gia hay quân doanh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy khung cảnh lạ lẫm, cô ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt của Quý Đạc sâu thẳm, "Vẫn còn sớm, anh dẫn em đi xem phim."
Lâm Kiều lại càng ngạc nhiên hơn, người đàn ông này ở nhà chỉ xem thời sự, không bao giờ liếc mắt tới phim truyền hình, vậy mà lại ra ngoài xem phim?
Cô không nhịn được mà cười khẩy: "Có phải mẹ lại bắt anh dẫn em ra ngoài không?"
Lần đầu tiên Quý Đạc nhắc đến chuyện này cũng là trước khi cưới, do mẹ anh - Từ Lệ hối thúc.
Quý Đạc thoáng khựng lại: "Không phải."
Thật không phải? Lâm Kiều ngạc nhiên thêm, "Vậy là ai mua vé rồi không thể đi, nên gửi cho anh à?"
Điều này cũng dễ hiểu, trong độ tuổi của anh, ngoài anh ra chẳng còn ai khác cùng cấp bậc, mà những người cùng trang lứa với anh thì đều đã lập gia đình và có con, phải lo cho con cái trước rồi mới có thời gian đi xem phim. Có thể ai đó mua vé nhưng không thu xếp được thời gian, nên đã đưa lại cho anh để khỏi lãng phí vé.
Nghe xong, vẻ mặt của Quý Đạc lại càng cứng ngắc hơn, còn Tiểu Phương ở phía trước thì chăm chú nhìn đường, giả vờ như mình không có tai.
Dù Quý Đạc nổi tiếng lạnh lùng, nhìn qua không giống kiểu người sẽ đi xem phim, nhưng chị dâu này cũng không nên hỏi vậy chứ.
Quả nhiên, Quý Đạc quay lại nhìn Lâm Kiều, ánh mắt trầm lắng, giọng nói còn trầm hơn: "Anh không thể tự mình muốn dẫn vợ đi xem phim sao?"
Câu hỏi này khiến Lâm Kiều nghẹn lời, không chỉ vì anh muốn tự mình đi mà còn vì cách anh gọi cô.
So với cách gọi "đối tượng" khi giới thiệu với người khác, hoặc là "Lâm Kiều" trong những lần gọi hằng ngày, hoặc "đồng chí" trong những buổi họp gia đình, thì từ "vợ" dường như tạo ra một sự gần gũi khó tả.
Trước đây, lão Chu và Tô Chính cũng thường xuyên nói "vợ cậu", nhưng Quý Đạc chỉ nghe chứ chưa bao giờ gọi cô như vậy. Đây là lần đầu tiên.
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, làm cho âm thanh bên ngoài đường phố càng rõ ràng hơn.
Quý Đạc định nói gì đó, nhưng ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ,
bỗng nhíu mày, "Dừng xe."
Tiểu Phương không hỏi gì, đánh tay lái rồi dừng xe lại một cách an toàn bên lề đường.
Quý Đạc mở cửa bước xuống, Lâm Kiều lúc này mới nhận ra Tiểu Phương có vẻ đã rẽ lối tắt, xe họ dừng lại ngay cạnh một con hẻm nhỏ.
Không xa đó là một nhà hàng, một nhóm đàn ông đang bao vây một cô gái trẻ. Dù cô gái có đi đâu thì bọn họ cũng đứng chặn trước. Lâm Kiều không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn thấy cô gái sợ đến mức lau nước mắt liên tục, còn đám đàn ông thì cười hả hê, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Thấy vậy, cô cũng định xuống xe, nhưng Quý Đạc đặt tay lên vai cô giữ lại, "Là người quen, anh tự giải quyết được."
Người quen?
Anh nói là cô gái bị chặn lại à?
Lâm Kiều ngạc nhiên, còn Quý Đạc đã đóng cửa xe và bước tới, trầm giọng kêu lên: "Canh Nhị."
Cả đám đàn ông đều quay về phía người đứng đầu, hắn cũng quay lại, khi thấy là Quý Đạc, ánh mắt hắn dán chặt vào anh: "Gọi tôi làm gì?"
Quý Đạc đứng lặng im trong chiếc áo quân đội, chỉ nhẹ nhàng hất cằm về phía vòng tròn, "Cậu nghĩ tôi gọi cậu làm gì?"
Câu nói này khiến ánh mắt đối phương càng thêm tối tăm, "Chuyện quái gì anh cũng can thiệp, chẳng lẽ cô ta là người của anh?"
Vừa dứt lời, cả đám người bên cạnh hắn đều cười lớn, còn cô gái thì đỏ bừng mặt nhưng vẫn nhìn về phía Quý Đạc, "Anh đến thật đúng lúc, bọn họ đã cản tôi rất lâu rồi."
Quý Đạc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Canh Nhị, ánh mắt khiến hắn bực bội buông lời chửi thề: "Mẹ nó không chơi nữa!" rồi xoay người bỏ đi.
Những người đi cùng hắn nhìn nhau ngơ ngác, nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy theo, vì người mà Canh Nhị không dám chọc, thì bọn họ càng không dám.
Chỉ trong vài câu nói, Quý Đạc đã giải quyết xong, sau đó quay lại cùng với cô gái trẻ vừa được giải cứu.
Anh sải những bước dài, cô gái theo sau phải cố gắng mới theo kịp, "Đồng chí..."
Lâm Kiều vừa định xuống xe thì thấy Quý Đạc cau mày quay đầu lại, "Còn chuyện gì nữa?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Cô gái rõ ràng khựng lại một chút khi nghe câu hỏi, "Không... không có gì, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn anh thôi."
Chắc chắn họ không quen biết nhau rồi. Lâm Kiều mở cửa xe, nhẹ nhàng hỏi cô gái: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là hơi sợ thôi." Cô gái lắc đầu, giọng nói vẫn còn run rẩy, "À... tôi có thể đi cùng mọi người một đoạn được không? Tôi sẽ đi bộ bên cạnh xe thôi. Tôi sợ họ chưa đi xa, lát nữa lại quay lại..."
Yêu cầu này dù có hơi bất ngờ nhưng cô ấy vừa bị dọa sợ, khu vực này lại hẻo lánh, lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Kiều chưa kịp nói gì, Quý Đạc đã mở cửa ghế phụ ra.
Cô gái do dự một chút, định nói lời cảm ơn thì nghe thấy anh bảo tài xế Tiểu Phương: "Cậu đưa cô ấy về đi, tôi và chị dâu ở đây đợi."
Tiểu Phương ngạc nhiên giây lát, "Vâng." Sau đó nhanh chóng xuống xe, nói với cô gái: "Đồng chí, tôi sẽ đưa cô về."
Cô gái cũng ngạc nhiên nhưng vẫn vội vã cảm ơn, sau đó giữ khoảng cách một mét và đi theo Tiểu Phương về phía đại lộ.
"Lên xe đi." Ánh mắt Quý Đạc quay trở lại, dừng trên người Lâm Kiều.
Lâm Kiều bước vào xe, ngồi xuống ghế, rồi nhớ lại những gì Quý Đạc đã nói khi anh xuống xe, "Lúc nãy anh nói là quen biết, em cứ tưởng anh quen cô gái kia."
"Anh nói là đám người kia." Giọng Quý Đạc có vẻ không vui.
Điều này càng làm Lâm Kiều bất ngờ hơn. Quý Đạc là người thấu hiểu sâu sắc, nhìn nhận sự việc và con người rất rõ ràng, làm sao anh lại có mối quan hệ với loại người như vậy?
Cô liếc nhìn anh, nhưng Lâm Đạc chỉ nói: "Lên xe rồi nói tiếp."
Quý Đạc vừa chuẩn bị lên xe thì từ phía xa vang lên một giọng nói đầy trêu chọc của một người đàn ông, "Đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi sao không giúp đỡ đến cùng?"
Quý Đạc quay đầu lại, Lâm Kiều cũng nhìn theo giọng nói. Trước mắt là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, có vẻ đã uống chút rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, áo khoác ngoài còn mở tung giữa trời lạnh.
Nhìn thấy Lâm Kiều trong xe, người đó làm ra vẻ bất ngờ rồi bật cười như đã hiểu ra mọi chuyện, "À, ra là vợ nhà ngồi trong xe. Thảo nào."
Dù cũng là trêu đùa nhưng người này lại không giống như Tô Chính, hắn có vẻ như chỉ mong chuyện thêm lớn để có chuyện vui mà xem.
Quý Đạc tỏ rõ không mấy thân thiện với hắn, chỉ giới thiệu sơ qua với Lâm Kiều: "Đây là Ngũ, người nhà họ Vu, cháu trai Vu Tấn là bạn thân của Tiểu Trạch."
Nhấn mạnh về mối quan hệ với Quý Trạch, rõ ràng là hai người không hề thân thiết.
Vu Ngũ không quan tâm, hỏi thẳng: "Chuyện dây chuyền sản xuất điện tử đó, Tiểu Trạch nhà cậu có còn muốn nữa không? Tôi nghe nói Trần Vệ Quốc đã chuẩn bị đi vay vốn rồi."
Dây chuyền sản xuất?
Lâm Kiều chưa bao giờ nghe về chuyện này, cô không khỏi liếc nhìn Quý Đạc.
Quý Đạc cũng không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, ánh mắt chợt tối lại, "Tiểu Trạch không làm, gia đình không cho phép."
"Cơ hội tốt như vậy, sao lại không làm?" Vu Ngũ có vẻ tiếc nuối thay cho Quý Trạch, "Đó là một dây chuyền hoàn chỉnh, có thể đưa vào hoạt động ngay."
"Nếu anh thấy tốt như vậy, sao không tự làm? Gia đình chẳng phải tiện lợi hơn sao?" Quý Đạc hỏi lại.
Vu Ngũ lập tức giơ hai tay ra vẻ vô tội, "Cậu còn không biết tôi sao, từ nhỏ đã chẳng có chí hướng gì. Tôi muốn nhưng ông cụ nhà tôi đâu có cho phép."
Rồi hắn lại nói về Quý Trạch, "Tôi thấy trước đây nó rất hứng thú, hơn nữa với mối quan hệ của nó và Vu Tấn mà cậu còn lo gì nữa? Tiểu Trạch cũng lớn rồi, chuyện này phải để nó tự quyết định chứ. Thời buổi này ai còn ép con cái phải ở trong quân đội mãi đâu."
Quý Đạc không đáp, thấy Tiểu Phương đã trở lại, anh liếc nhìn đồng hồ, "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi phải đi rồi."
Lời của Vu Ngũ bị chặn ngay ngoài cửa xe. Khi xe chạy đi, ánh mắt Lâm Kiều dừng lại trên khuôn mặt của Quý Đạc, "Tiểu Trạch thật sự muốn mua dây chuyền sản xuất?"
"Đúng là có chuyện đó." Quý Đạc không giấu diếm, "Anh và bố không đồng ý vì thấy vay vốn quá rủi ro."
"Vậy là không làm được." Lâm Kiều nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô không thể diễn tả ra được.
"Đúng là không làm được." Quý Đạc nhìn cô một cái rồi chuyển sang chuyện lúc nãy, "Anh xuống xe vì thấy Canh Nhị."
"Canh Nhị? Người mà trước đây anh từng hạ bẫy?" Lâm Kiều nhớ ông cụ Cố đã từng kể cô nghe về chuyện này.
"Không, đó là Canh Tam, em trai của hắn." Khi xe đến rạp chiếu phim, Quý Đạc xuống xe, tiếp tục giải thích, "Canh Nhị trước đây từng dụ dỗ Tiểu Trạch."
"Dụ dỗ Tiểu Trạch?" Lâm Kiều ngạc nhiên.
Quý Đạc gật đầu, vừa bước đi vừa hạ giọng nói: "Dẫn Tiểu Trạch đi hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, còn gọi thêm mấy cô gái trẻ đến bầu bạn."
Anh cau mày khi nhắc đến chi tiết này. Lâm Kiều hiểu ngay, chắc chắn việc đánh bạc và phụ nữ này không đơn giản, "Đánh bạc ăn tiền?"
"Đánh lớn." Quý Đạc đứng lại trước rạp chiếu phim, quay sang quầy bán khoai nướng gần đó, "Tiểu Trạch khi đó mới mười sáu."
Lôi kéo trẻ vị thành niên hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, còn liên quan đến phụ nữ, thật khó tin là người đó có ý tốt. "Chuyện sau đó xử lý thế nào?"
"Hắn bị bắt cùng với một trong những cô gái đó. Cô gái kia lại đã có chồng." Quý Đạc nói ngắn gọn, nhưng ẩn ý trong câu nói rất sâu sắc.
Tiểu Trạch lúc ấy mới mười sáu tuổi, mà đó lại là thời kỳ nhạy cảm. Nếu chuyện này bị phát giác, chẳng khác nào bị bôi nhọ danh dự, thậm chí là bị bêu riếu ngoài đường. Mọi danh tiếng, sự nghiệp chính trị của anh ta sẽ bị hủy hoại. Lâm Kiều không tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Chẳng trách tên đó lại tức giận như vậy, cuối cùng bỏ đi, có lẽ là vì sợ bị trừng phạt.
Chỉ là tự nhiên vô cớ, Quý Đạc không phải kiểu người sẽ nhắc đến chuyện này với cô. Lâm Kiều suy nghĩ một chút, "Anh nghi ngờ hắn có liên quan đến chuyện khi xưa sao?"
"Nhà họ Canh, nhà họ Vu, nhà họ Đái..." Quý Đạc một hơi kể ra mấy gia tộc có tiếng tăm ở Yến Đô, "Đều có thể liên quan."
Những gia tộc này khi xưa đều ở cùng một nơi, và đều có con cái từ mười mấy đến hai mươi tuổi. Sau khi sự việc kết thúc, họ đều được giải oan trở lại.
Còn Canh Nhị vì muốn dụ dỗ Quý Trạch vào con đường lệch lạc, rõ ràng không có thiện ý với nhà họ Quý, thực sự rất đáng nghi ngờ.
Đang mải suy nghĩ, tay của Lâm Kiều bất ngờ bị nhét vào một thứ gì đó ấm áp, là khoai lang nướng mà Quý Đạc vừa mới mua.
"Đi thôi." Người đàn ông không cầm gì khác, chỉ lấy từ trong túi ra hai tấm vé rồi kiểm vé vào rạp, bộ phim họ xem là "Tình Yêu Lư Sơn" chiếu vào mùa hè năm nay.
Nghe tên đã biết là phim tình cảm, mà nội dung quả đúng như vậy. Phim kể về câu chuyện tình yêu giữa nữ chính gốc Hoa quốc tịch M và nam chính trong nước, được quay để hưởng ứng quan hệ ngoại giao với nước M.
Lâm Kiều càng xem càng thấy quen thuộc, cho đến khi ở đoạn cuối, nữ chính hôn lên má nam chính, cô mới nhớ ra đây chẳng phải là cảnh "nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh" nổi tiếng trong lịch sử điện ảnh sao?
Cô vốn đến từ thế kỷ 21, đã quá quen với những cảnh quay thân mật như thế. Vậy mà ở những năm 80, chỉ một cái hôn má cũng khiến không ít người mua vé để xem đi xem lại.
Không ngờ nhé, người đàn ông nghiêm chỉnh thường ngày đến phim truyền hình cũng chẳng xem, hóa ra cũng thích kiểu này.
Lâm Kiều không nhịn được quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện Quý Đạc ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt, trông giống như đang đi duyệt phim hơn là xem phim.
Mãi cho đến khi phim kết thúc, rời khỏi rạp chiếu, anh mới hạ giọng nói: "Tô Chính giới thiệu phim này không hay lắm, lần sau anh dẫn em xem phim khác."
"Thôi anh đừng dẫn em đi xem nữa." Lâm Kiều không tin tưởng vào gu thẩm mỹ của lão cán bộ, thấy anh còn định nói gì đó, cô liền nhét miếng khoai lang cuối cùng vào miệng anh.
******
Thứ hai, trong phòng làm việc của bộ trưởng Bộ Giáo Dục, mấy thư ký mở hòm thư công khai của Bộ như thường lệ.
Mỗi dịp cuối năm, đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của các bộ phận này, thông tin từ khắp nơi trên cả nước đổ về, những lá thư góp ý chất đầy hòm thư.
Mấy thư ký vừa nhìn thấy độ dày của xấp thư đã thấy nhức đầu, "Đống này phải xem đến bao giờ? Còn phải lọc ra cái nào có giá trị nữa."
Có người tinh mắt nhận ra cái tên quen thuộc trên một phong thư, "Lâm Kiều? Có phải là người từng viết thư cho chúng ta và văn phòng lãnh đạo lần trước không?"
"Chắc là cô ấy rồi." Một người khác nhìn địa chỉ người gửi, "Tôi nhớ trường của cô ấy."
"Mới vài tháng thôi, cô ấy đã lại có ý kiến rồi à?" Thư ký kia sờ vào độ dày của lá thư, cảm thấy như đang thêm việc cho họ, "Cô ấy không nghĩ rằng vì một lần được lãnh đạo nhắc tên khen ngợi, nên mỗi lời cô ấy nói ra đều là lời vàng ngọc đấy chứ?"
Không thể trách anh ta bực mình, lần trước lá thư của Lâm Kiều bị anh ta loại bỏ, sau đó bộ trưởng biết chuyện, còn bảo thư ký trưởng nhắc nhở họ.
Vừa nghĩ đến thư ký trưởng, thì đã thấy thư ký trưởng xuất hiện để giám sát công việc của họ. Nhìn thấy cái tên trên phong thư, anh ta cũng sững người, "Lâm Kiều? Đưa tôi xem."
Nhưng chủ nhiệm lớp 11/3 này quả thực rất am hiểu: "Chỉ có môn Toán, kỳ thi đầu tiên được tổ chức vào năm 1978, lúc đó thầy Hoa còn tham dự."
Thầy Hoa chính là bậc thầy đầu ngành trong giới Toán học, nên cô ấy nhớ rất rõ: "Lúc đó có tám tỉnh thành trên cả nước, tổng cộng hơn 200.000 người tham gia vòng loại, chỉ chọn ra 350 người vào vòng chung kết, cuối cùng có 57 người đoạt giải. Trường chúng ta cũng thi, nhưng không có ai vào đến chung kết."
Tám tỉnh thành chọn ra 350 người, chắc chắn những trường top đầu đã chiếm hết suất. Những trường hạng sau như trường họ, trừ khi có học sinh nào đó thực sự xuất sắc, không thì khó mà vào được.
Hơn nữa, nếu chỉ có môn Toán, có lẽ sẽ khá phiền phức, vì trong ba môn Toán, Lý, Hóa, thì môn yếu nhất của Lý Tiểu Thu là Toán.
Lâm Kiều suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy những học sinh đoạt giải đó sau này thế nào rồi?"
Câu hỏi này cô cần làm rõ, nếu không cô cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Không ngờ giáo viên chủ nhiệm lớp ba lại ngẩn ra: "Không rõ nữa, chắc có một số vào đại học rồi. Tôi nhớ là có em nhỏ nhất mới chỉ 14 tuổi."
Nghe xong, Lâm Kiều cũng ngỡ ngàng, thời này đoạt giải thi đấu không được tuyển thẳng đại học sao?
Lúc cô còn đi học, những học sinh học lệch nghiêm trọng như Lý Tiểu Thu thường sẽ tìm con đường thi đấu, cố gắng giành giải thưởng danh giá để được tuyển thẳng lên đại học.
Cô nghĩ đến việc Lý Tiểu Thu không thể nâng cao điểm môn Văn nên mới nảy ra ý này, ai ngờ bây giờ chỉ có thi Toán mà không được tuyển thẳng.
"Đột nhiên cô hỏi chuyện này là sao?" Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 thấy cô im lặng, liền hỏi, "Thông thường các cuộc thi này đều tổ chức vào mùa xuân hoặc hè, năm sau là kỳ thi đại học rồi."
Đúng là năm sau thi đại học, nhưng với môn Văn của Lý Tiểu Thu, dù ôn thêm một năm nữa thì cũng không vào được trường đại học tốt.
Lâm Kiều thở dài: "Em chỉ muốn tìm cho Lý Tiểu Thu một con đường khác."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 cũng dạy Lý Tiểu Thu, nghe vậy cũng thở dài theo: "Tình trạng của em ấy đúng là khó xử, vào một trường đại học tầm trung thì lại thấy tiếc."
*****
Buổi trưa khi Quý Đạc về nhà, anh phát hiện Lâm Kiều ngồi trên ghế sofa không làm gì cả, ngay cả khi anh về cũng không quay lại nhìn.
Điều này không giống cô, vì cô rất nhạy bén. Khi họ mới kết hôn, dù đang ngủ nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng anh về là cô cũng hé mắt nhìn.
Anh tháo mũ quân đội xuống treo lên, nghĩ xem gần đây có chuyện gì xảy ra: "Học sinh lần này thi không tốt à?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Kiều bừng tỉnh: "Không, thi rất tốt, còn vượt qua lớp của tổ trưởng Cao."
Vậy thì chắc có người gây phiền phức cho cô?
Động tác tháo găng tay của Quý Đạc khựng lại, ánh mắt cũng trầm xuống: "Cô Trịnh đó lại về trường rồi sao, hay là...?"
Lâm Kiều đã lâu không quan tâm đến cái tên Trịnh Huệ Phương, nghe vậy không nhịn được nhìn anh một cái: "Anh để mắt đến cô ta rồi à?"
Xem ra không có ai gây phiền phức cho cô, Quý Đạc đặt găng tay lên bàn trà: "Vậy là hiệu trưởng lại tìm em, không cho em dẫn học sinh làm thí nghiệm?"
Câu này rõ ràng là hỏi khéo. Lâm Kiều nhận ra hôm nay anh nói nhiều hơn bình thường: "Phòng thí nghiệm đã xây xong rồi, chẳng lẽ lại không cho em làm thí nghiệm? Không sợ em lại viết thư phản ánh à?"
Nói đến đây, cô tự ngừng lại một chút: "Phải rồi, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ?"
Không có con đường thì phải tự tìm cách mà mở lối đi. Dù có thể không thành công, nhưng vẫn còn tốt hơn là không làm gì, để rồi cuối cùng lại thấy tiếc nuối.
Lâm Kiều đứng dậy định lên lầu, nhưng nghĩ nghĩ rồi quay lại: "Cũng không cần vội, đi ăn trước đã."
Cô lại tươi tỉnh hơn, Quý Đạc cũng đeo lại găng tay và mũ quân đội cùng cô đi ra ngoài.
Trong lúc Lâm Kiều quàng khăn, anh hỏi: "Thứ bảy tuần này em có nhiều tiết không?"
"Không nhiều, sao thế?"
"Ông cụ Cố muốn mời em đến nhà ăn một bữa cơm."
Nói đến ông cụ Cố, Lâm Kiều đã gặp ông ấy nhiều lần, nhưng lần nào cũng là ở bệnh viện, để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp. Cô gật đầu: "Vậy thì em sẽ về sớm vào thứ bảy."
Sáng hôm sau, vừa xong tiết học đầu tiên, hiệu phó Tề đã tìm Lâm Kiều, bảo cô đến văn phòng.
Lâm Kiều cứ nghĩ là chuyện của phòng đọc sách, dù sao cũng đã hơn một tuần kể từ khi cô đưa ra đề xuất mà trường vẫn chưa phản hồi, cứ như ném đá xuống biển.
Không ngờ hiệu phó Tề lại lấy ra mấy tờ đơn: "Giáo viên xuất sắc năm nay, tôi và hiệu trưởng Tằng đã bàn bạc, quyết định đề cử cô. Cô mang về điền vào, nộp lại trong tuần này."
Điều này khiến Lâm Kiều hơi bất ngờ, cô nhìn hiệu phó Tề: "Nhưng năm sau em phải thi đại học."
"Chúng tôi biết." Hiệu phó Tề cười, đẩy mắt kính lên một chút: "Nhưng trong nửa năm qua, cô đã đóng góp rất nhiều cho nhà trường và ngành giáo dục, xứng đáng với đề cử này."
Ông ấy cùng hiệu trưởng Tằng đã cân nhắc rất nhiều, ngoài Lâm Kiều ra, quả thực không tìm được người thứ hai thuyết phục hơn.
Hơn nữa, những người khác nếu lỡ mất năm nay, sau này vẫn có thể đề cử, còn Lâm Kiều chỉ có cơ hội lần này. Việc thi thẳng lên cao học vẫn chưa có manh mối gì, Lâm Kiều đã làm quá nhiều cho trường, nên trường cũng phải để lại cho cô chút gì đó.
Nghĩ đến đây, hiệu phó Tề hỏi thêm: "Năm sau cô định thi trường nào?"
"Đại Học Thanh Hoa hoặc Đại Học Công nghệ Yến Đô." Lâm Kiều đáp, "Em định học kỳ sau sẽ tham gia kỳ thi thử để xem trình độ của mình."
Edit: FB Frenalis
Dựa trên tình hình ôn tập hiện tại, ít nhất Đại Học Công nghệ Yến Đô không thành vấn đề, dù sao cô cũng đã chuẩn bị hơn một năm rồi.
Hiệu phó Tề nghe vậy gật đầu, không nói thêm về vấn đề này nữa: "Chuyện phòng đọc sách, năm nay e là không thể triển khai được. Cô cũng biết kỳ thi cuối kỳ sắp đến, học sinh đều bận ôn tập, trường cũng nhiều việc nên không có thời gian lo mấy việc này."
Ông ấy không nói thẳng là không làm được, mà nói là năm nay không thể đưa vào kế hoạch, điều này cho thấy nhà trường đã thực sự cân nhắc.
Lâm Kiều cười: "Em cũng chỉ đưa ra đề xuất, việc có thực hiện hay không, và thực hiện thế nào, vẫn phải xem tình hình của nhà trường."
Khi về lại văn phòng, tổ trưởng Cao từng đoạt danh hiệu giáo viên xuất sắc vừa nhìn đã nhận ra cô cầm cái gì: "Tôi đoán mấy hôm nay thể nào họ cũng tìm cô."
Lâm Kiều hơi ngạc nhiên: "Thầy biết từ lâu rồi à?"
"Biết chứ." Tổ trưởng Cao nói, "Khi hiệu trưởng Tằng và hiệu phó Tề tìm người giới thiệu cho cô, họ cũng đến tìm tôi."
Anh ta còn cười: "Tranh luận một hồi, cuối cùng vị trí này vẫn rơi vào tay cô, không biết Trịnh Huệ Phương biết được sẽ nghĩ sao. Tôi nghe nói hai giáo viên thực tập dạy lớp chín đều rất giỏi, đặc biệt là Tống Tĩnh, thành tích của lớp cô ấy ổn định qua nhiều kỳ thi."
Nhắc đến Tống Tĩnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 cũng không kiềm được chen vào: "Tôi nghe nói sau khi bên mình bắt đầu làm đề thi, cô ấy cũng tự soạn hai bộ cho học sinh làm phải không?"
"Đúng, nếu không thì tại sao phụ huynh lớp cô ấy lại hùa nhau mang đến cho thầy Tằng một tấm cờ thưởng lớn, trên đó còn ghi: "Sáng suốt nhìn người, biết dùng nhân tài.""
"Sáng suốt nhìn người, biết dùng nhân tài?" Lâm Kiều không nhịn được bật cười, "Khi nào thế? Sao em không biết?"
"Chính là thứ bảy tuần trước, lúc cô xin nghỉ nửa ngày đó. Mấy phụ huynh đại diện mang đến, bây giờ tấm cờ còn đang treo trong văn phòng thầy Tằng."
Những phụ huynh này thật sự rất sáng tạo, viết lên hai câu như vậy, hiệu trưởng Tằng sao dám để Trịnh Huệ Phương quay lại nữa, từ giờ về sau chắc chắn ông ấy phải cân nhắc kỹ càng hơn trong việc dùng người.
Đôi khi, không chỉ việc tố cáo mà cả lời khen cũng có thể trở thành một gánh nặng. Khi một người được nâng lên quá cao, họ sẽ bắt đầu do dự, buộc phải hành động theo những lời khen ngợi đó.
Đơn đăng ký ba bản, Lâm Kiều nhanh chóng điền xong, rồi chọn thời gian không quá sớm để không tỏ ra vội vàng, nhưng cũng không quá trễ để tránh bị cho là lề mề mà nộp.
Chiều thứ bảy cô tan làm sớm một chút. Lúc ra khỏi cổng trường, chiếc Jeep của Quý Đạc đã đợi sẵn ở đó. Hai người đi mua ít trái cây rồi mới chính thức đến nhà ông cụ Cố.
Vì lý do đặc thù, an ninh ở nhà ông cụ Cố còn nghiêm ngặt hơn cả nhà họ Quý, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp. Phải đến khi bước vào phòng khách ấm áp, hơi ấm từ sàn nhà mới xua tan cảm giác lạnh lẽo đó.
Ông cụ Cố đã tìm hiểu sở thích của Lâm Kiều nên chuẩn bị các món ăn dù không quá cầu kỳ, nhưng vẫn giản dị theo phong cách của thời đại này. Trong đó có món tôm hấp dầu mà Lâm Kiều rất thích, thậm chí còn ngon hơn ở căn tin quân đội.
Thấy cô ăn rất hài lòng, sau bữa ăn, ông cụ còn bảo chị Đỗ mang hộp cơm ra để gói tôm lại cho cô, "Sau này nếu cháu thèm ăn, cứ đến nhà ông mà ăn."
Giọng nói của ông không còn mạnh mẽ như trước, nhưng so với lần đầu gặp trong bệnh viện, tinh thần đã tốt lên rất nhiều, không còn vẻ yếu ớt chỉ còn chút hơi thở kéo dài.
Ra khỏi nhà ông cụ Cố, Lâm Kiều không nhịn được mà nói với Quý Đạc: "Em thấy bệnh tâm lý của ông cụ Cố đã đỡ một nửa rồi, chỉ còn lại nguyên nhân cái chết của Thiếu Bình nữa thôi."
Quý Đạc "ừm" một tiếng, "Anh và Tô Chính đã thả tin ra ngoài, rằng tên Trần Chiêu Nam kia cũng là giả."
Giờ chỉ còn chờ xem đối phương có mắc câu không, mà tung ra thêm một kẻ giả mạo Thiếu Trân nữa.
Lâm Kiều không hỏi thêm gì nữa. Sau khi lên xe, cô nhận ra xe không chạy về nhà cũ của Quý gia hay quân doanh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy khung cảnh lạ lẫm, cô ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt của Quý Đạc sâu thẳm, "Vẫn còn sớm, anh dẫn em đi xem phim."
Lâm Kiều lại càng ngạc nhiên hơn, người đàn ông này ở nhà chỉ xem thời sự, không bao giờ liếc mắt tới phim truyền hình, vậy mà lại ra ngoài xem phim?
Cô không nhịn được mà cười khẩy: "Có phải mẹ lại bắt anh dẫn em ra ngoài không?"
Lần đầu tiên Quý Đạc nhắc đến chuyện này cũng là trước khi cưới, do mẹ anh - Từ Lệ hối thúc.
Quý Đạc thoáng khựng lại: "Không phải."
Thật không phải? Lâm Kiều ngạc nhiên thêm, "Vậy là ai mua vé rồi không thể đi, nên gửi cho anh à?"
Điều này cũng dễ hiểu, trong độ tuổi của anh, ngoài anh ra chẳng còn ai khác cùng cấp bậc, mà những người cùng trang lứa với anh thì đều đã lập gia đình và có con, phải lo cho con cái trước rồi mới có thời gian đi xem phim. Có thể ai đó mua vé nhưng không thu xếp được thời gian, nên đã đưa lại cho anh để khỏi lãng phí vé.
Nghe xong, vẻ mặt của Quý Đạc lại càng cứng ngắc hơn, còn Tiểu Phương ở phía trước thì chăm chú nhìn đường, giả vờ như mình không có tai.
Dù Quý Đạc nổi tiếng lạnh lùng, nhìn qua không giống kiểu người sẽ đi xem phim, nhưng chị dâu này cũng không nên hỏi vậy chứ.
Quả nhiên, Quý Đạc quay lại nhìn Lâm Kiều, ánh mắt trầm lắng, giọng nói còn trầm hơn: "Anh không thể tự mình muốn dẫn vợ đi xem phim sao?"
Câu hỏi này khiến Lâm Kiều nghẹn lời, không chỉ vì anh muốn tự mình đi mà còn vì cách anh gọi cô.
So với cách gọi "đối tượng" khi giới thiệu với người khác, hoặc là "Lâm Kiều" trong những lần gọi hằng ngày, hoặc "đồng chí" trong những buổi họp gia đình, thì từ "vợ" dường như tạo ra một sự gần gũi khó tả.
Trước đây, lão Chu và Tô Chính cũng thường xuyên nói "vợ cậu", nhưng Quý Đạc chỉ nghe chứ chưa bao giờ gọi cô như vậy. Đây là lần đầu tiên.
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, làm cho âm thanh bên ngoài đường phố càng rõ ràng hơn.
Quý Đạc định nói gì đó, nhưng ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ,
bỗng nhíu mày, "Dừng xe."
Tiểu Phương không hỏi gì, đánh tay lái rồi dừng xe lại một cách an toàn bên lề đường.
Quý Đạc mở cửa bước xuống, Lâm Kiều lúc này mới nhận ra Tiểu Phương có vẻ đã rẽ lối tắt, xe họ dừng lại ngay cạnh một con hẻm nhỏ.
Không xa đó là một nhà hàng, một nhóm đàn ông đang bao vây một cô gái trẻ. Dù cô gái có đi đâu thì bọn họ cũng đứng chặn trước. Lâm Kiều không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn thấy cô gái sợ đến mức lau nước mắt liên tục, còn đám đàn ông thì cười hả hê, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Thấy vậy, cô cũng định xuống xe, nhưng Quý Đạc đặt tay lên vai cô giữ lại, "Là người quen, anh tự giải quyết được."
Người quen?
Anh nói là cô gái bị chặn lại à?
Lâm Kiều ngạc nhiên, còn Quý Đạc đã đóng cửa xe và bước tới, trầm giọng kêu lên: "Canh Nhị."
Cả đám đàn ông đều quay về phía người đứng đầu, hắn cũng quay lại, khi thấy là Quý Đạc, ánh mắt hắn dán chặt vào anh: "Gọi tôi làm gì?"
Quý Đạc đứng lặng im trong chiếc áo quân đội, chỉ nhẹ nhàng hất cằm về phía vòng tròn, "Cậu nghĩ tôi gọi cậu làm gì?"
Câu nói này khiến ánh mắt đối phương càng thêm tối tăm, "Chuyện quái gì anh cũng can thiệp, chẳng lẽ cô ta là người của anh?"
Vừa dứt lời, cả đám người bên cạnh hắn đều cười lớn, còn cô gái thì đỏ bừng mặt nhưng vẫn nhìn về phía Quý Đạc, "Anh đến thật đúng lúc, bọn họ đã cản tôi rất lâu rồi."
Quý Đạc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Canh Nhị, ánh mắt khiến hắn bực bội buông lời chửi thề: "Mẹ nó không chơi nữa!" rồi xoay người bỏ đi.
Những người đi cùng hắn nhìn nhau ngơ ngác, nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy theo, vì người mà Canh Nhị không dám chọc, thì bọn họ càng không dám.
Chỉ trong vài câu nói, Quý Đạc đã giải quyết xong, sau đó quay lại cùng với cô gái trẻ vừa được giải cứu.
Anh sải những bước dài, cô gái theo sau phải cố gắng mới theo kịp, "Đồng chí..."
Lâm Kiều vừa định xuống xe thì thấy Quý Đạc cau mày quay đầu lại, "Còn chuyện gì nữa?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Cô gái rõ ràng khựng lại một chút khi nghe câu hỏi, "Không... không có gì, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn anh thôi."
Chắc chắn họ không quen biết nhau rồi. Lâm Kiều mở cửa xe, nhẹ nhàng hỏi cô gái: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là hơi sợ thôi." Cô gái lắc đầu, giọng nói vẫn còn run rẩy, "À... tôi có thể đi cùng mọi người một đoạn được không? Tôi sẽ đi bộ bên cạnh xe thôi. Tôi sợ họ chưa đi xa, lát nữa lại quay lại..."
Yêu cầu này dù có hơi bất ngờ nhưng cô ấy vừa bị dọa sợ, khu vực này lại hẻo lánh, lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Kiều chưa kịp nói gì, Quý Đạc đã mở cửa ghế phụ ra.
Cô gái do dự một chút, định nói lời cảm ơn thì nghe thấy anh bảo tài xế Tiểu Phương: "Cậu đưa cô ấy về đi, tôi và chị dâu ở đây đợi."
Tiểu Phương ngạc nhiên giây lát, "Vâng." Sau đó nhanh chóng xuống xe, nói với cô gái: "Đồng chí, tôi sẽ đưa cô về."
Cô gái cũng ngạc nhiên nhưng vẫn vội vã cảm ơn, sau đó giữ khoảng cách một mét và đi theo Tiểu Phương về phía đại lộ.
"Lên xe đi." Ánh mắt Quý Đạc quay trở lại, dừng trên người Lâm Kiều.
Lâm Kiều bước vào xe, ngồi xuống ghế, rồi nhớ lại những gì Quý Đạc đã nói khi anh xuống xe, "Lúc nãy anh nói là quen biết, em cứ tưởng anh quen cô gái kia."
"Anh nói là đám người kia." Giọng Quý Đạc có vẻ không vui.
Điều này càng làm Lâm Kiều bất ngờ hơn. Quý Đạc là người thấu hiểu sâu sắc, nhìn nhận sự việc và con người rất rõ ràng, làm sao anh lại có mối quan hệ với loại người như vậy?
Cô liếc nhìn anh, nhưng Lâm Đạc chỉ nói: "Lên xe rồi nói tiếp."
Quý Đạc vừa chuẩn bị lên xe thì từ phía xa vang lên một giọng nói đầy trêu chọc của một người đàn ông, "Đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi sao không giúp đỡ đến cùng?"
Quý Đạc quay đầu lại, Lâm Kiều cũng nhìn theo giọng nói. Trước mắt là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, có vẻ đã uống chút rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, áo khoác ngoài còn mở tung giữa trời lạnh.
Nhìn thấy Lâm Kiều trong xe, người đó làm ra vẻ bất ngờ rồi bật cười như đã hiểu ra mọi chuyện, "À, ra là vợ nhà ngồi trong xe. Thảo nào."
Dù cũng là trêu đùa nhưng người này lại không giống như Tô Chính, hắn có vẻ như chỉ mong chuyện thêm lớn để có chuyện vui mà xem.
Quý Đạc tỏ rõ không mấy thân thiện với hắn, chỉ giới thiệu sơ qua với Lâm Kiều: "Đây là Ngũ, người nhà họ Vu, cháu trai Vu Tấn là bạn thân của Tiểu Trạch."
Nhấn mạnh về mối quan hệ với Quý Trạch, rõ ràng là hai người không hề thân thiết.
Vu Ngũ không quan tâm, hỏi thẳng: "Chuyện dây chuyền sản xuất điện tử đó, Tiểu Trạch nhà cậu có còn muốn nữa không? Tôi nghe nói Trần Vệ Quốc đã chuẩn bị đi vay vốn rồi."
Dây chuyền sản xuất?
Lâm Kiều chưa bao giờ nghe về chuyện này, cô không khỏi liếc nhìn Quý Đạc.
Quý Đạc cũng không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, ánh mắt chợt tối lại, "Tiểu Trạch không làm, gia đình không cho phép."
"Cơ hội tốt như vậy, sao lại không làm?" Vu Ngũ có vẻ tiếc nuối thay cho Quý Trạch, "Đó là một dây chuyền hoàn chỉnh, có thể đưa vào hoạt động ngay."
"Nếu anh thấy tốt như vậy, sao không tự làm? Gia đình chẳng phải tiện lợi hơn sao?" Quý Đạc hỏi lại.
Vu Ngũ lập tức giơ hai tay ra vẻ vô tội, "Cậu còn không biết tôi sao, từ nhỏ đã chẳng có chí hướng gì. Tôi muốn nhưng ông cụ nhà tôi đâu có cho phép."
Rồi hắn lại nói về Quý Trạch, "Tôi thấy trước đây nó rất hứng thú, hơn nữa với mối quan hệ của nó và Vu Tấn mà cậu còn lo gì nữa? Tiểu Trạch cũng lớn rồi, chuyện này phải để nó tự quyết định chứ. Thời buổi này ai còn ép con cái phải ở trong quân đội mãi đâu."
Quý Đạc không đáp, thấy Tiểu Phương đã trở lại, anh liếc nhìn đồng hồ, "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi phải đi rồi."
Lời của Vu Ngũ bị chặn ngay ngoài cửa xe. Khi xe chạy đi, ánh mắt Lâm Kiều dừng lại trên khuôn mặt của Quý Đạc, "Tiểu Trạch thật sự muốn mua dây chuyền sản xuất?"
"Đúng là có chuyện đó." Quý Đạc không giấu diếm, "Anh và bố không đồng ý vì thấy vay vốn quá rủi ro."
"Vậy là không làm được." Lâm Kiều nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô không thể diễn tả ra được.
"Đúng là không làm được." Quý Đạc nhìn cô một cái rồi chuyển sang chuyện lúc nãy, "Anh xuống xe vì thấy Canh Nhị."
"Canh Nhị? Người mà trước đây anh từng hạ bẫy?" Lâm Kiều nhớ ông cụ Cố đã từng kể cô nghe về chuyện này.
"Không, đó là Canh Tam, em trai của hắn." Khi xe đến rạp chiếu phim, Quý Đạc xuống xe, tiếp tục giải thích, "Canh Nhị trước đây từng dụ dỗ Tiểu Trạch."
"Dụ dỗ Tiểu Trạch?" Lâm Kiều ngạc nhiên.
Quý Đạc gật đầu, vừa bước đi vừa hạ giọng nói: "Dẫn Tiểu Trạch đi hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, còn gọi thêm mấy cô gái trẻ đến bầu bạn."
Anh cau mày khi nhắc đến chi tiết này. Lâm Kiều hiểu ngay, chắc chắn việc đánh bạc và phụ nữ này không đơn giản, "Đánh bạc ăn tiền?"
"Đánh lớn." Quý Đạc đứng lại trước rạp chiếu phim, quay sang quầy bán khoai nướng gần đó, "Tiểu Trạch khi đó mới mười sáu."
Lôi kéo trẻ vị thành niên hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, còn liên quan đến phụ nữ, thật khó tin là người đó có ý tốt. "Chuyện sau đó xử lý thế nào?"
"Hắn bị bắt cùng với một trong những cô gái đó. Cô gái kia lại đã có chồng." Quý Đạc nói ngắn gọn, nhưng ẩn ý trong câu nói rất sâu sắc.
Tiểu Trạch lúc ấy mới mười sáu tuổi, mà đó lại là thời kỳ nhạy cảm. Nếu chuyện này bị phát giác, chẳng khác nào bị bôi nhọ danh dự, thậm chí là bị bêu riếu ngoài đường. Mọi danh tiếng, sự nghiệp chính trị của anh ta sẽ bị hủy hoại. Lâm Kiều không tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Chẳng trách tên đó lại tức giận như vậy, cuối cùng bỏ đi, có lẽ là vì sợ bị trừng phạt.
Chỉ là tự nhiên vô cớ, Quý Đạc không phải kiểu người sẽ nhắc đến chuyện này với cô. Lâm Kiều suy nghĩ một chút, "Anh nghi ngờ hắn có liên quan đến chuyện khi xưa sao?"
"Nhà họ Canh, nhà họ Vu, nhà họ Đái..." Quý Đạc một hơi kể ra mấy gia tộc có tiếng tăm ở Yến Đô, "Đều có thể liên quan."
Những gia tộc này khi xưa đều ở cùng một nơi, và đều có con cái từ mười mấy đến hai mươi tuổi. Sau khi sự việc kết thúc, họ đều được giải oan trở lại.
Còn Canh Nhị vì muốn dụ dỗ Quý Trạch vào con đường lệch lạc, rõ ràng không có thiện ý với nhà họ Quý, thực sự rất đáng nghi ngờ.
Đang mải suy nghĩ, tay của Lâm Kiều bất ngờ bị nhét vào một thứ gì đó ấm áp, là khoai lang nướng mà Quý Đạc vừa mới mua.
"Đi thôi." Người đàn ông không cầm gì khác, chỉ lấy từ trong túi ra hai tấm vé rồi kiểm vé vào rạp, bộ phim họ xem là "Tình Yêu Lư Sơn" chiếu vào mùa hè năm nay.
Nghe tên đã biết là phim tình cảm, mà nội dung quả đúng như vậy. Phim kể về câu chuyện tình yêu giữa nữ chính gốc Hoa quốc tịch M và nam chính trong nước, được quay để hưởng ứng quan hệ ngoại giao với nước M.
Lâm Kiều càng xem càng thấy quen thuộc, cho đến khi ở đoạn cuối, nữ chính hôn lên má nam chính, cô mới nhớ ra đây chẳng phải là cảnh "nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh" nổi tiếng trong lịch sử điện ảnh sao?
Cô vốn đến từ thế kỷ 21, đã quá quen với những cảnh quay thân mật như thế. Vậy mà ở những năm 80, chỉ một cái hôn má cũng khiến không ít người mua vé để xem đi xem lại.
Không ngờ nhé, người đàn ông nghiêm chỉnh thường ngày đến phim truyền hình cũng chẳng xem, hóa ra cũng thích kiểu này.
Lâm Kiều không nhịn được quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện Quý Đạc ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt, trông giống như đang đi duyệt phim hơn là xem phim.
Mãi cho đến khi phim kết thúc, rời khỏi rạp chiếu, anh mới hạ giọng nói: "Tô Chính giới thiệu phim này không hay lắm, lần sau anh dẫn em xem phim khác."
"Thôi anh đừng dẫn em đi xem nữa." Lâm Kiều không tin tưởng vào gu thẩm mỹ của lão cán bộ, thấy anh còn định nói gì đó, cô liền nhét miếng khoai lang cuối cùng vào miệng anh.
******
Thứ hai, trong phòng làm việc của bộ trưởng Bộ Giáo Dục, mấy thư ký mở hòm thư công khai của Bộ như thường lệ.
Mỗi dịp cuối năm, đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của các bộ phận này, thông tin từ khắp nơi trên cả nước đổ về, những lá thư góp ý chất đầy hòm thư.
Mấy thư ký vừa nhìn thấy độ dày của xấp thư đã thấy nhức đầu, "Đống này phải xem đến bao giờ? Còn phải lọc ra cái nào có giá trị nữa."
Có người tinh mắt nhận ra cái tên quen thuộc trên một phong thư, "Lâm Kiều? Có phải là người từng viết thư cho chúng ta và văn phòng lãnh đạo lần trước không?"
"Chắc là cô ấy rồi." Một người khác nhìn địa chỉ người gửi, "Tôi nhớ trường của cô ấy."
"Mới vài tháng thôi, cô ấy đã lại có ý kiến rồi à?" Thư ký kia sờ vào độ dày của lá thư, cảm thấy như đang thêm việc cho họ, "Cô ấy không nghĩ rằng vì một lần được lãnh đạo nhắc tên khen ngợi, nên mỗi lời cô ấy nói ra đều là lời vàng ngọc đấy chứ?"
Không thể trách anh ta bực mình, lần trước lá thư của Lâm Kiều bị anh ta loại bỏ, sau đó bộ trưởng biết chuyện, còn bảo thư ký trưởng nhắc nhở họ.
Vừa nghĩ đến thư ký trưởng, thì đã thấy thư ký trưởng xuất hiện để giám sát công việc của họ. Nhìn thấy cái tên trên phong thư, anh ta cũng sững người, "Lâm Kiều? Đưa tôi xem."