Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 83
Cái miệng nhỏ nhắn như anh đào mở ra rồi đóng lại, giọng nói cũng mềm mại dễ nghe, quả nhiên Trình Gia Thuật ăn mềm không ăn cứng, anh ho một tiếng, thật sự không nói gì thêm nữa.
Ngoài miệng anh không nói gì nhưng thực ra trong lòng có chút lo lắng về hình ảnh mà vợ mình diễn tả.
Lâm Nghiên Thu thấy sắc mặt của anh thả lỏng nên yên tâm xuống giường đi ra ngoài, cô phơi áo ngực trên ghế trong phòng khách.
Bây giờ thời tiết khá nóng, vì vậy chỉ cần phơi một đêm tới sáng lấy vào là được, ai cũng không nhìn thấy.
Trong phòng, Trình Gia Thuật đang dựa vào đầu giường đọc sách, vẻ mặt anh chuyên chú, đôi vai thẳng tắp như một cây thước đo.
Lâm Nghiên Thu mò mẫm bên phía giường còn lại, cô kéo chăn che kín cổ.
Bởi vì không có gì để làm với lại không ngủ được nên cô lén nhìn sườn mặt như dao gọt của anh, bỗng dưng trong đầu cô hiện ra lời nói của mình nói với Dư Tĩnh Tĩnh lúc tức giận.
Cô có nên ngủ với nam chính, triệt để chặt đứt tâm tư của Dư Tĩnh Tĩnh hay không?
Cho dù anh có phát hiện ra cái gì thì cũng đã ngủ với nhau rồi, lấy tính cách của anh nhất định sẽ không bạc tình bạc nghĩa với cô.
Hơn nữa, điêu quan trọng nhất đó là nếu có anh che chở thì cô có thể an tâm dùng thân phận nữ phụ này tiếp tục sinh sống, nếu không chỉ nói đến vấn đề thân phận cũng đã đủ để cô uống một bình rồi.
Theo hướng xấu, nếu làm không tốt còn có thể bị xem thành kẻ thù hoặc là phần tử đặc biệt.
Đầu óc Lâm Nghiên Thu nhanh chóng xoay chuyển, trái tim trở nên trống rỗng, cô dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm anh rồi nhẹ giọng nói: "Ba Đại Bảo, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Trình Gia Thuật đáp một tiếng, sau đó xoay mặt về phía cô hỏi: "Nói cái gì?"
Lâm Nghiên Thu giơ tay ra, ý bảo anh tới gần mình một chút.
Chờ anh tới gần, hai tay cô liền nhân cơ hội vuốt ve bả vai anh, sau đó áp sát vào mặt hôn lên môi anh...
Một mùi hương ngọt ngào ngay lập tức lan rộng trong hai người.
Trình Gia Thuật trong nháy mắt sửng sốt nhưng ngay lập tức chuyển bị động thành chủ động, anh dùng sức ôm chặt eo của vợ vào trong ngực mình.
Tiếp theo là một màn dây dưa triền miên.
Vốn dĩ Lâm Nghiên Thu nghĩ rằng mình đã thành công thu thập nam chính, nhưng nào ngờ vào thời điểm quan trọng thì cô bị anh cự tuyệt... Rõ ràng khi hôn nhau anh đã có phản ứng, bàn tay đặt ở eo cô nóng bỏng dọa người.
Vậy mà lúc môi lưỡi quấn quýt lại bị anh cứng rắn tách ra, sau đó nói thầm vào tai cô: "Không được, bây giờ chưa được." Anh muốn xác định một chuyện trước.
Lâm Nghiên Thu bị hôn đến mơ màng, cô ngơ ngác nhìn anh hỏi: "Tại sao không được?"
Không đợi anh trả lời, cô tự lẩm bẩm nói: "Là... chỗ đó không được à?"
Trình Gia Thuật đen mặt vì nghi ngờ năng lực, anh hung hắng liếc cô một cái rồi kéo cánh tay cô từ trên cổ mình xuống, tức giận nói: "Ngủ đi!"
Dứt lời, anh ấn Lâm Nghiên Thu nằm xuống rồi kéo chăn che kín người cô chỉ để lại một đôi mắt to lấp lánh lộ ra bên ngoài.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi, thật ra ý định của anh dẫn cô đến đây thật sự chỉ để làm bảo mẫu cho mấy đứa nhỏ à? Còn việc muốn ngủ cùng cô trên một cái giường chỉ là muốn ổn định hậu phương, phòng ngựa quấy nhiều quân tâm?
Nhưng cô rõ ràng có thể cảm giác được, anh ta thật sự thích cô, nếu không lúc trước cũng sẽ không năm lần bảy lượt muốn làm cô.
Ai nói chỉ có lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển? Nếu người đàn ông đó là người phức tạp thì cũng chẳng kém bao nhiêu đâu.
Lâm Nghiên Thu mất hứng hu một tiếng, dùng chân đá văng chăn ra xa, sau đó xoay người, thẳng đến khi cơn buồn ngủ tập kích, cũng không nghĩ được rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Ngoài miệng anh không nói gì nhưng thực ra trong lòng có chút lo lắng về hình ảnh mà vợ mình diễn tả.
Lâm Nghiên Thu thấy sắc mặt của anh thả lỏng nên yên tâm xuống giường đi ra ngoài, cô phơi áo ngực trên ghế trong phòng khách.
Bây giờ thời tiết khá nóng, vì vậy chỉ cần phơi một đêm tới sáng lấy vào là được, ai cũng không nhìn thấy.
Trong phòng, Trình Gia Thuật đang dựa vào đầu giường đọc sách, vẻ mặt anh chuyên chú, đôi vai thẳng tắp như một cây thước đo.
Lâm Nghiên Thu mò mẫm bên phía giường còn lại, cô kéo chăn che kín cổ.
Bởi vì không có gì để làm với lại không ngủ được nên cô lén nhìn sườn mặt như dao gọt của anh, bỗng dưng trong đầu cô hiện ra lời nói của mình nói với Dư Tĩnh Tĩnh lúc tức giận.
Cô có nên ngủ với nam chính, triệt để chặt đứt tâm tư của Dư Tĩnh Tĩnh hay không?
Cho dù anh có phát hiện ra cái gì thì cũng đã ngủ với nhau rồi, lấy tính cách của anh nhất định sẽ không bạc tình bạc nghĩa với cô.
Hơn nữa, điêu quan trọng nhất đó là nếu có anh che chở thì cô có thể an tâm dùng thân phận nữ phụ này tiếp tục sinh sống, nếu không chỉ nói đến vấn đề thân phận cũng đã đủ để cô uống một bình rồi.
Theo hướng xấu, nếu làm không tốt còn có thể bị xem thành kẻ thù hoặc là phần tử đặc biệt.
Đầu óc Lâm Nghiên Thu nhanh chóng xoay chuyển, trái tim trở nên trống rỗng, cô dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm anh rồi nhẹ giọng nói: "Ba Đại Bảo, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Trình Gia Thuật đáp một tiếng, sau đó xoay mặt về phía cô hỏi: "Nói cái gì?"
Lâm Nghiên Thu giơ tay ra, ý bảo anh tới gần mình một chút.
Chờ anh tới gần, hai tay cô liền nhân cơ hội vuốt ve bả vai anh, sau đó áp sát vào mặt hôn lên môi anh...
Một mùi hương ngọt ngào ngay lập tức lan rộng trong hai người.
Trình Gia Thuật trong nháy mắt sửng sốt nhưng ngay lập tức chuyển bị động thành chủ động, anh dùng sức ôm chặt eo của vợ vào trong ngực mình.
Tiếp theo là một màn dây dưa triền miên.
Vốn dĩ Lâm Nghiên Thu nghĩ rằng mình đã thành công thu thập nam chính, nhưng nào ngờ vào thời điểm quan trọng thì cô bị anh cự tuyệt... Rõ ràng khi hôn nhau anh đã có phản ứng, bàn tay đặt ở eo cô nóng bỏng dọa người.
Vậy mà lúc môi lưỡi quấn quýt lại bị anh cứng rắn tách ra, sau đó nói thầm vào tai cô: "Không được, bây giờ chưa được." Anh muốn xác định một chuyện trước.
Lâm Nghiên Thu bị hôn đến mơ màng, cô ngơ ngác nhìn anh hỏi: "Tại sao không được?"
Không đợi anh trả lời, cô tự lẩm bẩm nói: "Là... chỗ đó không được à?"
Trình Gia Thuật đen mặt vì nghi ngờ năng lực, anh hung hắng liếc cô một cái rồi kéo cánh tay cô từ trên cổ mình xuống, tức giận nói: "Ngủ đi!"
Dứt lời, anh ấn Lâm Nghiên Thu nằm xuống rồi kéo chăn che kín người cô chỉ để lại một đôi mắt to lấp lánh lộ ra bên ngoài.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi, thật ra ý định của anh dẫn cô đến đây thật sự chỉ để làm bảo mẫu cho mấy đứa nhỏ à? Còn việc muốn ngủ cùng cô trên một cái giường chỉ là muốn ổn định hậu phương, phòng ngựa quấy nhiều quân tâm?
Nhưng cô rõ ràng có thể cảm giác được, anh ta thật sự thích cô, nếu không lúc trước cũng sẽ không năm lần bảy lượt muốn làm cô.
Ai nói chỉ có lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển? Nếu người đàn ông đó là người phức tạp thì cũng chẳng kém bao nhiêu đâu.
Lâm Nghiên Thu mất hứng hu một tiếng, dùng chân đá văng chăn ra xa, sau đó xoay người, thẳng đến khi cơn buồn ngủ tập kích, cũng không nghĩ được rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.