Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 80
Khi cô được an bài về nông thôn, cha mẹ của cô muốn cô chọn địa điểm phụ cận Lư Châu, nhưng không hiểu sao cô ấy lại muốn đi tới Nam Hoài cách Lô Châu ngàn dặm, ngay tại đội sản xuất ở quê nhà anh."
Nói tới đây, Tôn Học Binh do dự một chút, vẫn nói: "Đại đội trưởng... Dư Tĩnh Tĩnh này có phải là người quen của anh không? Tôi thấy trong nhật ký của cô ấy đều là chuyện liên quan về đại đội trưởng trước đây, cô ấy dường như rất quen thuộc với anh."
Trước bàn làm việc, Trình Gia Thuật đang nhíu mày lật xem hồ sơ và nội dung nhật ký trong tay.
Xem thời gian là hai năm trước, bên trong ghi chép tình huống của anh ở bộ đội còn có quê hương rất tỉ mỉ, hơn nữa không hề sai số, đâu chỉ là quen thuộc, quả thực cô đối với mọi chuyện của anh đều biết rõ như lòng bàn tay.
Mấu chốt hai năm trước anh căn bản không quen biết người tên Dư Tĩnh Tĩnh này.
Trình Gia Thuật nhíu mày, hỏi Tôn Học Binh: "Hiện tại cô ta đang ở đâu?"
Tôn Học Binh nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi Nam Hoài bên kia, chỉ đạo phụ trách an bài thanh niên trí thức nói Dư Tĩnh Tĩnh không nói một tiếng liền chạy trốn, bọn họ bên kia cũng đang tìm người.
Tôi đoán cô ấy trộm đi tới Lan Châu, đội trưởng anh cũng biết bây giờ nơi nào cũng được nới lỏng, trừ phi đi tới địa phương lớn như thủ đô, nếu không không đưa ra được thư giới thiệu, đều có thể bán được vé tàu hỏa."
"Cụ thể ở đâu tôi thật đúng là không tra được, bất quá cô ấy không có thư giới thiệu, nhà nghỉ cũng không có khả năng cho cô ấy ở."
"Được, tôi biết rồi, còn phải vất vả cho cậu tiếp tục điều tra tìm cô ta." Trình Gia Thuật khép lại hồ sơ, anh thuận tay ném lên bàn làm việc, nói với Tôn Học Binh,"Chị dâu của cậu tới, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm làm quen một chút."
Tôn Học Binh vừa nghe, liền vui vẻ hỏi: "Tay nghề của chị dâu thế nào?"
Cậu ta không để ý tới đôi vai cứng đờ của người đàn ông đang ngôi ở bàn làm việc, vô tư nói: "Không cần phải nói, nhất định tay nghề của chị dâu rất tốt!"
Sắp chạng vạng tối, Phùng Kiến Quốc, Ngưu chính ủy còn có mấy người hậu cần, thấy thời gian không sai biệt lắm liền thu dọn đồ đạc, giống như đã bàn bạc trước, bọn họ như ong vỡ tổ đi đến văn phòng Trình Gia Thuật, lôi kéo nhau về nhà anh.
Ở nhà, Lâm Nghiên Thu cũng đã bắt đầu "nấu" thức ăn.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, buổi trưa lúc Trình Gia Thuật nấu ăn thì cô đứng bên cạnh nhìn, dù sao bây giờ đồ ăn cũng đã chín, cô chỉ tùy tiện đảo vài cái cho nó nóng lên là được.
Đại Bảo đã bị cô kêu đến căng tin để mua bánh bao.
Nhị Bảo ngồi bên cạnh bếp lò đốt củi cho cô.
Tam Bảo và Tiểu Bảo đang chơi với mấy đứa nhỏ nhà Lưu Tố Mai.
Cửa sổ phòng bếp mở ra, mùi thơm tràn ngập, bên hông Lâm Nghiên Thu đeo tạp đề, lúc thì xào vài món ăn trong nồi, lúc thì vội vàng mở tủ lấy đĩa, dáng vẻ bận rộn vô cùng.
Thời điểm Trình Gia Thuật và mọi người trở về, anh thấy cô làm cũng ra dáng vợ hiền đảm đang nên mỉm cười.
Lâm Nghiên Thu nghe thấy Tiểu Bảo ở trong hành lang hô một tiếng: "Ba ơi!" Tiếp theo là mấy câu cười nói.
Đến sớm như vậy à?
Lâm Nghiên Thu vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc Đại Bảo cầm cái vạc cơm trở về, bánh bao trắng chất thành đống tràn ra khỏi vạc cơm, từ xa cậu bé đã ồn ào sợ người khác không nghe thấy: "Mẹ, bánh bao, bánh bao đây!”
Được rồi, tam quân hội sư.
Lâm Nghiên Thu cười gượng hai tiếng giải thích: "Tôi vội vàng xào rau, không kịp hấp bánh bao nên bảo Đại Bảo đi căng tin mua mấy cái."
Cô vừa dứt lời cũng tự thấy chột dạ, hơn nữa lúc ánh mắt của Trình Gia Thuật liếc tới, càng làm cô thêm chột dạ.
Nói như thể có thời gian thì cô sẽ hấp thật vậy.
Nói tới đây, Tôn Học Binh do dự một chút, vẫn nói: "Đại đội trưởng... Dư Tĩnh Tĩnh này có phải là người quen của anh không? Tôi thấy trong nhật ký của cô ấy đều là chuyện liên quan về đại đội trưởng trước đây, cô ấy dường như rất quen thuộc với anh."
Trước bàn làm việc, Trình Gia Thuật đang nhíu mày lật xem hồ sơ và nội dung nhật ký trong tay.
Xem thời gian là hai năm trước, bên trong ghi chép tình huống của anh ở bộ đội còn có quê hương rất tỉ mỉ, hơn nữa không hề sai số, đâu chỉ là quen thuộc, quả thực cô đối với mọi chuyện của anh đều biết rõ như lòng bàn tay.
Mấu chốt hai năm trước anh căn bản không quen biết người tên Dư Tĩnh Tĩnh này.
Trình Gia Thuật nhíu mày, hỏi Tôn Học Binh: "Hiện tại cô ta đang ở đâu?"
Tôn Học Binh nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi Nam Hoài bên kia, chỉ đạo phụ trách an bài thanh niên trí thức nói Dư Tĩnh Tĩnh không nói một tiếng liền chạy trốn, bọn họ bên kia cũng đang tìm người.
Tôi đoán cô ấy trộm đi tới Lan Châu, đội trưởng anh cũng biết bây giờ nơi nào cũng được nới lỏng, trừ phi đi tới địa phương lớn như thủ đô, nếu không không đưa ra được thư giới thiệu, đều có thể bán được vé tàu hỏa."
"Cụ thể ở đâu tôi thật đúng là không tra được, bất quá cô ấy không có thư giới thiệu, nhà nghỉ cũng không có khả năng cho cô ấy ở."
"Được, tôi biết rồi, còn phải vất vả cho cậu tiếp tục điều tra tìm cô ta." Trình Gia Thuật khép lại hồ sơ, anh thuận tay ném lên bàn làm việc, nói với Tôn Học Binh,"Chị dâu của cậu tới, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm làm quen một chút."
Tôn Học Binh vừa nghe, liền vui vẻ hỏi: "Tay nghề của chị dâu thế nào?"
Cậu ta không để ý tới đôi vai cứng đờ của người đàn ông đang ngôi ở bàn làm việc, vô tư nói: "Không cần phải nói, nhất định tay nghề của chị dâu rất tốt!"
Sắp chạng vạng tối, Phùng Kiến Quốc, Ngưu chính ủy còn có mấy người hậu cần, thấy thời gian không sai biệt lắm liền thu dọn đồ đạc, giống như đã bàn bạc trước, bọn họ như ong vỡ tổ đi đến văn phòng Trình Gia Thuật, lôi kéo nhau về nhà anh.
Ở nhà, Lâm Nghiên Thu cũng đã bắt đầu "nấu" thức ăn.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, buổi trưa lúc Trình Gia Thuật nấu ăn thì cô đứng bên cạnh nhìn, dù sao bây giờ đồ ăn cũng đã chín, cô chỉ tùy tiện đảo vài cái cho nó nóng lên là được.
Đại Bảo đã bị cô kêu đến căng tin để mua bánh bao.
Nhị Bảo ngồi bên cạnh bếp lò đốt củi cho cô.
Tam Bảo và Tiểu Bảo đang chơi với mấy đứa nhỏ nhà Lưu Tố Mai.
Cửa sổ phòng bếp mở ra, mùi thơm tràn ngập, bên hông Lâm Nghiên Thu đeo tạp đề, lúc thì xào vài món ăn trong nồi, lúc thì vội vàng mở tủ lấy đĩa, dáng vẻ bận rộn vô cùng.
Thời điểm Trình Gia Thuật và mọi người trở về, anh thấy cô làm cũng ra dáng vợ hiền đảm đang nên mỉm cười.
Lâm Nghiên Thu nghe thấy Tiểu Bảo ở trong hành lang hô một tiếng: "Ba ơi!" Tiếp theo là mấy câu cười nói.
Đến sớm như vậy à?
Lâm Nghiên Thu vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc Đại Bảo cầm cái vạc cơm trở về, bánh bao trắng chất thành đống tràn ra khỏi vạc cơm, từ xa cậu bé đã ồn ào sợ người khác không nghe thấy: "Mẹ, bánh bao, bánh bao đây!”
Được rồi, tam quân hội sư.
Lâm Nghiên Thu cười gượng hai tiếng giải thích: "Tôi vội vàng xào rau, không kịp hấp bánh bao nên bảo Đại Bảo đi căng tin mua mấy cái."
Cô vừa dứt lời cũng tự thấy chột dạ, hơn nữa lúc ánh mắt của Trình Gia Thuật liếc tới, càng làm cô thêm chột dạ.
Nói như thể có thời gian thì cô sẽ hấp thật vậy.