Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 78
Có chuyện thì nói, không thì nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này là quân sự trọng địa, cho dù tôi không đuổi cô thì lát nữa cũng sẽ có cảnh vệ tới đuổi."
Kiếp trước cô giết cả nhà Dư Tĩnh Tĩnh sao? Đời này âm hồn bất tán như vậy!
Cô nào ngờ được, Dư Tĩnh Tĩnh không cam lòng.
Cô ta có thể cam lòng được sao?
Mục đích của cô ta khi viết quyển sách này chính là mang theo tâm lý trả thù, cô ta đem chính mình trở thành nữ chính, cảm nhận từng chút một lấy đi tất cả mọi thứ của nữ phụ.
Nhưng bây giờ thì sao, tất cả mọi thứ đều đảo ngược lại, từ thời điểm Lâm Nghiên Thu xuất hiện, địa vị nữ chính thuộc về Dư Tĩnh Tĩnh bắt đầu không giữ được, không có hào quang của nhân vật chính, cô ta chỉ là một người bình thường, không ngừng làm việc nhà nông...
Cô ta sắp phát điên rồi!
Dư Tĩnh Tĩnh cẩn thận nhớ lại những biến cố đã xuất hiện, cô càng nghĩ càng chắc chắn chuyện nữ phụ trong sách nhất định là đổi người!
Nhưng lúc này, cô ta cũng không biết đây là Lâm Nghiên Thu chân chính xuyên qua, cô ta dùng ánh mắt nham hiểm uy hiếp: "Cô nói xem nếu như Trình Gia Thuật biết cô không phải vợ của anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Anh ta nghĩ thế nào thì cô làm sao mà biết, bây giờ cô chỉ biết mình và Dư Tĩnh Tĩnh có nói nhiều chuyện hơn nữa thì ngoại trừ việc gây thêm phiền thức cho cô, cũng không có tác dụng øì khác.
Cách vả mặt tốt nhất chính là để cho Dư Tĩnh Tĩnh vĩnh viễn không chiếm được nam chính!
Bỗng dưng Lâm Nghiên Thu nổi lên tâm tư ác độc, cô đạp gót chân nhỏ hiên ngang đi qua Dư Tĩnh Tĩnh, cố ý nói: "Lát nữa trở về tôi phải ngủ với Trình Gia Thuật, đầu tiên phải đóng cái dấu đã, nếu anh ta dám bỏ tôi đi tìm cô, tôi liền tố cáo anh ta đùa giỡn lưu manh!"
Dư Tĩnh Tĩnh tức muốn phát điên: "Không biết xấu hổi"
Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?
Lâm Nghiên Thu nâng cằm, lắc cái eo nhỏ rời đi.
Thật ra cô vẫn lén lút lau mồ hôi, dù sao cũng đã từng làm bạn cùng phòng với Dư Tĩnh Tĩnh một thời gian.
Cô biết cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu không cũng sẽ không đuổi theo đến đây, nói không chừng cô ta sẽ nghĩ đến biện pháp đem bí mật này nói cho nam chính nghe.
Cô vừa đi vừa lo lắng vào nhà, vốn dĩ cô tưởng rằng Trình Gia Thuật đang ở sân huấn luyện, không nghĩ tới hôm nay anh lại ngồi trên ghế đọc báo, mới hơn mười giờ, sao anh về sớm như vậy? Thấy vợ trở vê, Trình Gia Thuật bỏ tờ báo xuống hỏi: "Có người tìm em?"
Người này là Thiên Lý Nhãn à? Sao biết hay vậy?
Sau đó cô đoán chắc là do Lưu Tố Mai nói, giấu cũng không giấu được liền nói: "Là Dư Tĩnh Tĩnh, cô ta không chịu ở Nam Hoài mà chạy tới đây tìm anh."
Nói xong liền tức giận, lúc đem túi lớn túi nhỏ đặt trên bàn cơm, cô còn trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm: "Họa thủy."
"Cái gì?" Trình Gia Thuật nhíu mày, anh muốn hỏi rõ nên ngăn cản cô đang muốn vào phòng thay quần áo.
Cái cô Dư Tĩnh Tĩnh gì đó, anh còn chưa nói chuyện được vài câu, dáng vẻ như thế nào anh còn không nhớ nổi, sao lại có quan hệ với anh được.
"Em nói cho rõ ràng, cái gì mà họa thủy!"
Lâm Nghiên Thu bất thình lình bị cánh tay cường tráng của anh ngăn cản đường đi, cô đứng không vững, ngã ngồi trên đùi của anh.
Cô cũng không thấy xấu hổ, cái mông nhỏ hung hăng ngồi mạnh xuống.
Trình Gia Thuật: "..."
Lâm Nghiên Thu nhìn anh mặc một thân quân phục, tư thế hiên ngang, mặt mũi và thậm chí là dáng người khí chất, tất cả đều được trang bị cấp khảm kim cương.
Trong tiểu thuyết mô tả nhan sắc nam chính lên tận mây xanh, vì vậy Dư Tĩnh Tĩnh mới hao phí tâm cơ muốn cướp người cho bằng được.
Hiện tại người này đang ở trước mặt cô hay là nhân vật do Cẩu Tử của cô sinh ra, tại sao cô không chủ động tiến tới, còn bó tay chờ Dư Tĩnh Tĩnh đánh đòn phủ đầu hay sao?
Kiếp trước cô giết cả nhà Dư Tĩnh Tĩnh sao? Đời này âm hồn bất tán như vậy!
Cô nào ngờ được, Dư Tĩnh Tĩnh không cam lòng.
Cô ta có thể cam lòng được sao?
Mục đích của cô ta khi viết quyển sách này chính là mang theo tâm lý trả thù, cô ta đem chính mình trở thành nữ chính, cảm nhận từng chút một lấy đi tất cả mọi thứ của nữ phụ.
Nhưng bây giờ thì sao, tất cả mọi thứ đều đảo ngược lại, từ thời điểm Lâm Nghiên Thu xuất hiện, địa vị nữ chính thuộc về Dư Tĩnh Tĩnh bắt đầu không giữ được, không có hào quang của nhân vật chính, cô ta chỉ là một người bình thường, không ngừng làm việc nhà nông...
Cô ta sắp phát điên rồi!
Dư Tĩnh Tĩnh cẩn thận nhớ lại những biến cố đã xuất hiện, cô càng nghĩ càng chắc chắn chuyện nữ phụ trong sách nhất định là đổi người!
Nhưng lúc này, cô ta cũng không biết đây là Lâm Nghiên Thu chân chính xuyên qua, cô ta dùng ánh mắt nham hiểm uy hiếp: "Cô nói xem nếu như Trình Gia Thuật biết cô không phải vợ của anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Anh ta nghĩ thế nào thì cô làm sao mà biết, bây giờ cô chỉ biết mình và Dư Tĩnh Tĩnh có nói nhiều chuyện hơn nữa thì ngoại trừ việc gây thêm phiền thức cho cô, cũng không có tác dụng øì khác.
Cách vả mặt tốt nhất chính là để cho Dư Tĩnh Tĩnh vĩnh viễn không chiếm được nam chính!
Bỗng dưng Lâm Nghiên Thu nổi lên tâm tư ác độc, cô đạp gót chân nhỏ hiên ngang đi qua Dư Tĩnh Tĩnh, cố ý nói: "Lát nữa trở về tôi phải ngủ với Trình Gia Thuật, đầu tiên phải đóng cái dấu đã, nếu anh ta dám bỏ tôi đi tìm cô, tôi liền tố cáo anh ta đùa giỡn lưu manh!"
Dư Tĩnh Tĩnh tức muốn phát điên: "Không biết xấu hổi"
Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?
Lâm Nghiên Thu nâng cằm, lắc cái eo nhỏ rời đi.
Thật ra cô vẫn lén lút lau mồ hôi, dù sao cũng đã từng làm bạn cùng phòng với Dư Tĩnh Tĩnh một thời gian.
Cô biết cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu không cũng sẽ không đuổi theo đến đây, nói không chừng cô ta sẽ nghĩ đến biện pháp đem bí mật này nói cho nam chính nghe.
Cô vừa đi vừa lo lắng vào nhà, vốn dĩ cô tưởng rằng Trình Gia Thuật đang ở sân huấn luyện, không nghĩ tới hôm nay anh lại ngồi trên ghế đọc báo, mới hơn mười giờ, sao anh về sớm như vậy? Thấy vợ trở vê, Trình Gia Thuật bỏ tờ báo xuống hỏi: "Có người tìm em?"
Người này là Thiên Lý Nhãn à? Sao biết hay vậy?
Sau đó cô đoán chắc là do Lưu Tố Mai nói, giấu cũng không giấu được liền nói: "Là Dư Tĩnh Tĩnh, cô ta không chịu ở Nam Hoài mà chạy tới đây tìm anh."
Nói xong liền tức giận, lúc đem túi lớn túi nhỏ đặt trên bàn cơm, cô còn trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm: "Họa thủy."
"Cái gì?" Trình Gia Thuật nhíu mày, anh muốn hỏi rõ nên ngăn cản cô đang muốn vào phòng thay quần áo.
Cái cô Dư Tĩnh Tĩnh gì đó, anh còn chưa nói chuyện được vài câu, dáng vẻ như thế nào anh còn không nhớ nổi, sao lại có quan hệ với anh được.
"Em nói cho rõ ràng, cái gì mà họa thủy!"
Lâm Nghiên Thu bất thình lình bị cánh tay cường tráng của anh ngăn cản đường đi, cô đứng không vững, ngã ngồi trên đùi của anh.
Cô cũng không thấy xấu hổ, cái mông nhỏ hung hăng ngồi mạnh xuống.
Trình Gia Thuật: "..."
Lâm Nghiên Thu nhìn anh mặc một thân quân phục, tư thế hiên ngang, mặt mũi và thậm chí là dáng người khí chất, tất cả đều được trang bị cấp khảm kim cương.
Trong tiểu thuyết mô tả nhan sắc nam chính lên tận mây xanh, vì vậy Dư Tĩnh Tĩnh mới hao phí tâm cơ muốn cướp người cho bằng được.
Hiện tại người này đang ở trước mặt cô hay là nhân vật do Cẩu Tử của cô sinh ra, tại sao cô không chủ động tiến tới, còn bó tay chờ Dư Tĩnh Tĩnh đánh đòn phủ đầu hay sao?