Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 74
Một lúc lâu sau, anh mới phát hiện cô đang nhìn mình, gương mặt lập tức trở về dáng vẻ nghiêm nghị, anh đứng thẳng người, nắm chặt tay che môi ho một cái nói: "Em dọn xong rồi? Đi rửa tay rồi ăn cơm."
nÀ m
Bánh bao do Lưu Tố Mai đưa tới, Lâm Nghiên Thu chỉ ăn nửa cái, không phải do nó không ngon mà là hương vị quá tuyệt.
Chỉ riêng bốn đứa nhỏ cũng không đủ phần ăn nên cô cũng ngại ngùng giành ăn với chúng, còn Trình Gia Thuật thì một miếng cũng không ăn được.
Đại Bảo đang trong độ tuổi phát triển nên ăn cái øì cũng thấy ngon miệng, cậu bé như hổ đói ăn liên tục hai cái bánh, sau đó than thở nói với Lâm Nghiên Thu: "Mẹ, phải chi mẹ cũng có thể làm bánh bao ngon như vậy thì tốt quá."
Kết quả còn chưa đợi Lâm Nghiên Thu mở miệng, Trình Gia Thuật đã tiếp lời: "Con mau ăn cơm của mình đi, đừng có suy nghĩ quá nhiều."
Lâm Nghiên Thu: "...
Cô muốn phản bác nhưng vô lực mở miệng.
Đồng thời Lâm Nghiên Thu cũng nghĩ ra một vấn đề quan trọng: "Ngày mai mấy người bạn của anh đến, tôi phải làm sao bây giờ?"
Cô vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm hỏi anh: "Hay là... tôi đi mua mấy món ăn ở căng tin về rồi giả bộ xào được không?"
Trình Gia Thuật đang ăn cháo liền bị sặc, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh của anh xuất hiện một vết nứt, anh trừng mắt nhìn cô nói: "Em cho rằng bọn họ không biết vị đồ ăn của căng tin à?"
"Vậy thì phải làm sao bây giờ..."
Trình Gia Thuật đau đầu tức giận nói: "Còn làm sao nữa, tôi nấu thức ăn còn em thì giả bộ làm nó."
Lâm Nghiên Thu ngạc nhiên: "Anh cũng biết nấu cơm à?”"
Trình Gia Thuật: "Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất." Ngoại trừ việc sinh con, còn lại cái gì anh cũng biết.
Anh còn tưởng sau khi vợ mình nghe xong sẽ thấy xấu hổ, nào ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn phát sầu lập tức nở nụ cười vui vẻ: "Tốt quá, vậy sau này anh cũng nấu ăn đi, tôi sẽ đi rửa chén cho." Ngày mai cô sẽ ra ngoài xem có chỗ nào bán găng tay cao su hay không, nhất định phải mua một đôi mới được.
Gương mặt Trình Gia Thuật đen thui: "Mẹ Đại Bảo, tôi phát hiện tư tưởng của em có vấn đề."
Cô thì có vấn đề gì chứ, anh mới có vấn đề, cái đồ gia trưởng!
Lâm Nghiên Thu tức giận phồng má, cô không muốn tranh cãi với anh nữa.
Cô thấy anh là người thích mêm không thích cứng, nếu cô cứng rắn cãi lại thì thế nào cũng bị anh nói một đáp mười cho mà xem.
Dù sao cô cũng không học nấu cơm, xem ai có thể chịu đựng được.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Gia Thuật để chén đũa xuống muốn đi nghỉ ngơi, nhưng Lâm Nghiên Thu không có, cô không thể thấy anh rảnh rỗi được, vì vậy lập tức chỉ huy anh bổ củi, đốt lò sưởi,.
đây là mấy việc mà cô không làm được.
Hơn nữa, Lâm Nghiên Thu phát hiện Trình Gia Thuật làm việc rất nhanh và lưu loát.
Không quan tâm đó là việc gì, anh ta đều có thể dựa theo tiêu chuẩn nội vụ tiêu binh hoàn thành tốt, chỉ riêng điểm này thì quả thật cô chẳng thể so sánh với anh.
Cô phụ trách tắm rửa sạch sẽ cho Nhị Bảo là được.
Hiện tại có phòng vệ sinh riêng, không gian cũng đủ lớn để hai mẹ con có thể thoái tắm gội, mặc dù không có vòi hoa sen nhưng cô cũng đã rất thỏa mãn.
Bận bịu cả một ngày, trên người khó tránh khỏi việc có mồ hôi, tóc cũng phải gội.
Lâm Nghiên Thu thoải mái tắm rửa từ đầu đến chân, trước tiên cô ôm Nhị Bảo về phòng rồi dỗ cho cô bé ngủ, sau đó mới cởi khăn quấn trên đầu, vừa lau tóc vừa vào phòng, ai ngờ lại bị cảnh tượng trước mặt làm giật mình.
Trong phòng, khi cô dỗ Nhị Bảo ngủ thì Trình Gia Thuật đang tắm, lúc này anh nghiêng người về phía cửa thay quần áo, thân trên sau khi cởi bỏ áo sơ mi liền lộ ra đường cong lưu loát không có một chút thịt thừa nào, cơ bắp của thân thể cũng phồng lên vừa vặn.
nÀ m
Bánh bao do Lưu Tố Mai đưa tới, Lâm Nghiên Thu chỉ ăn nửa cái, không phải do nó không ngon mà là hương vị quá tuyệt.
Chỉ riêng bốn đứa nhỏ cũng không đủ phần ăn nên cô cũng ngại ngùng giành ăn với chúng, còn Trình Gia Thuật thì một miếng cũng không ăn được.
Đại Bảo đang trong độ tuổi phát triển nên ăn cái øì cũng thấy ngon miệng, cậu bé như hổ đói ăn liên tục hai cái bánh, sau đó than thở nói với Lâm Nghiên Thu: "Mẹ, phải chi mẹ cũng có thể làm bánh bao ngon như vậy thì tốt quá."
Kết quả còn chưa đợi Lâm Nghiên Thu mở miệng, Trình Gia Thuật đã tiếp lời: "Con mau ăn cơm của mình đi, đừng có suy nghĩ quá nhiều."
Lâm Nghiên Thu: "...
Cô muốn phản bác nhưng vô lực mở miệng.
Đồng thời Lâm Nghiên Thu cũng nghĩ ra một vấn đề quan trọng: "Ngày mai mấy người bạn của anh đến, tôi phải làm sao bây giờ?"
Cô vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm hỏi anh: "Hay là... tôi đi mua mấy món ăn ở căng tin về rồi giả bộ xào được không?"
Trình Gia Thuật đang ăn cháo liền bị sặc, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh của anh xuất hiện một vết nứt, anh trừng mắt nhìn cô nói: "Em cho rằng bọn họ không biết vị đồ ăn của căng tin à?"
"Vậy thì phải làm sao bây giờ..."
Trình Gia Thuật đau đầu tức giận nói: "Còn làm sao nữa, tôi nấu thức ăn còn em thì giả bộ làm nó."
Lâm Nghiên Thu ngạc nhiên: "Anh cũng biết nấu cơm à?”"
Trình Gia Thuật: "Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất." Ngoại trừ việc sinh con, còn lại cái gì anh cũng biết.
Anh còn tưởng sau khi vợ mình nghe xong sẽ thấy xấu hổ, nào ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn phát sầu lập tức nở nụ cười vui vẻ: "Tốt quá, vậy sau này anh cũng nấu ăn đi, tôi sẽ đi rửa chén cho." Ngày mai cô sẽ ra ngoài xem có chỗ nào bán găng tay cao su hay không, nhất định phải mua một đôi mới được.
Gương mặt Trình Gia Thuật đen thui: "Mẹ Đại Bảo, tôi phát hiện tư tưởng của em có vấn đề."
Cô thì có vấn đề gì chứ, anh mới có vấn đề, cái đồ gia trưởng!
Lâm Nghiên Thu tức giận phồng má, cô không muốn tranh cãi với anh nữa.
Cô thấy anh là người thích mêm không thích cứng, nếu cô cứng rắn cãi lại thì thế nào cũng bị anh nói một đáp mười cho mà xem.
Dù sao cô cũng không học nấu cơm, xem ai có thể chịu đựng được.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Gia Thuật để chén đũa xuống muốn đi nghỉ ngơi, nhưng Lâm Nghiên Thu không có, cô không thể thấy anh rảnh rỗi được, vì vậy lập tức chỉ huy anh bổ củi, đốt lò sưởi,.
đây là mấy việc mà cô không làm được.
Hơn nữa, Lâm Nghiên Thu phát hiện Trình Gia Thuật làm việc rất nhanh và lưu loát.
Không quan tâm đó là việc gì, anh ta đều có thể dựa theo tiêu chuẩn nội vụ tiêu binh hoàn thành tốt, chỉ riêng điểm này thì quả thật cô chẳng thể so sánh với anh.
Cô phụ trách tắm rửa sạch sẽ cho Nhị Bảo là được.
Hiện tại có phòng vệ sinh riêng, không gian cũng đủ lớn để hai mẹ con có thể thoái tắm gội, mặc dù không có vòi hoa sen nhưng cô cũng đã rất thỏa mãn.
Bận bịu cả một ngày, trên người khó tránh khỏi việc có mồ hôi, tóc cũng phải gội.
Lâm Nghiên Thu thoải mái tắm rửa từ đầu đến chân, trước tiên cô ôm Nhị Bảo về phòng rồi dỗ cho cô bé ngủ, sau đó mới cởi khăn quấn trên đầu, vừa lau tóc vừa vào phòng, ai ngờ lại bị cảnh tượng trước mặt làm giật mình.
Trong phòng, khi cô dỗ Nhị Bảo ngủ thì Trình Gia Thuật đang tắm, lúc này anh nghiêng người về phía cửa thay quần áo, thân trên sau khi cởi bỏ áo sơ mi liền lộ ra đường cong lưu loát không có một chút thịt thừa nào, cơ bắp của thân thể cũng phồng lên vừa vặn.