Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 155
Sau đó trên đường trở về, Ngụy Hồng nhỏ giọng nói thầm với Lâm Nghiên Thu: "Chị dâu, anh ấy giống như một kẻ ngốc vậy á, không biết cách nói chuyện lại còn vụng về, rót cho em một ly nước thôi mà còn làm bể cái ấm làm nước bắn tung tóe lên người em, chị nhìn xem, cái váy mới chị may cho em bị anh ấy hủy hoại như này đây..."
Lâm Nghiên Thu mới không tin cô thật sự oán trách đâu, trực tiếp hỏi: "Vậy em có coi trọng cái kẻ ngốc đó không?"
Ngụy Hồng dừng bước, thẹn thùng túm lấy bím tóc không lên tiếng.
Chuyện hôn sự tốt như vậy mà tự mình làm hỏng, Cao Thành cầm cái mũ ủ rũ đi về bộ đội.
Thật ra lúc trước ở đại hội khen thưởng, cậu đã gặp qua Ngụy Hồng, chẳng qua lúc đó cậu không biết cô ấy là ai, chỉ nhìn thấy cô có dáng vẻ xinh đẹp, hai mắt to tròn, làn da ngăm đen khỏe mạnh.
Mặc dù ai cũng nói da chị dâu nhỏ trắng hơn tuyết, tóc đen đôi mỏ mọng giống tiên nữ hạ phàm, nhưng mỗi người mỗi khác, Cao Thành càng thích cô gái có làn da ngăm đen khi cười lộ ra hàm răng trắng kia.
Về sau cậu mới biết cô gái đó là em họ của Trình liên trưởng, vì vậy cậu liền thu lại tâm tư không đám suy nghĩ lung tung nữa, nào ngờ cậu giẫm phải vận phân chó gì, cư nhiên có thể cùng em họ Trình liên trưởng xem mắt! Đây là lần đầu tiên cậu đi xem mắt, gặp lại cô gái mình thích, cậu có thể không khẩn trương sao? Rõ ràng bị nghẹn lại, không nói ra được một chữ, muốn rót cho người ta một ly nước để làm dịu bầu không khí, kết quả...
Cao Thành buồn bực thở dài, chỉ biết cúi đầu mà đi, sắp đến kí túc xá liền đụng phải một bức tường bằng người.
Vừa ngẩng đầu lên, thấy đó là Trình đại đội trưởng, cậu vội vàng đứng thẳng nhìn anh chào một cái: "Đại đội trưởng khỏe!"
Đừng nhìn trên mặt Cao Thành hùng dũng hiên ngang, thật ra trong lòng cậu ta đang không ngừng kêu khổ, buổi xem mắt bị làm hỏng, còn tướng đi đường không ra hình dạng của bản thân bị Trình liên trưởng bắt gặp, thôi xong rồi, xem như cậu cưới vợ trong vô vọng.
Trong bộ đội ai không biết Trình đại đội trưởng yêu cầu nghiêm khắc thế nào, thứ anh ta ghét nhất đó là người đi đứng không đúng tiêu chuẩn.
Cậu ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị mắng, ngoài ý muốn chính là Trình liên trưởng chỉ gật đầu một cái rồi rời đi, không biết có phải do ảo giác hay không, mà cậu luôn có cảm giác bóng lưng của Trình liên trưởng không có sức sống.
Cao Thành gãi gãi đầu, mơ hồ trở về ký túc xá.
...
"Sơ là em ấy thấy chướng mắt kẻ ngốc kia, thôi để hôm khác vợ Ngưu chính ủy hỏi thì em sẽ từ chối giúp Hồng Hồng, để cho chị ay tìm xem còn người nào thích hợp thì giới thiệu tiếp."
Lúc hai chị em dâu đi ngang qua lang đình, nhìn thấy Lưu Tố Mai đang ngồi làm đế giày, hai người vào ngồi một chút, đúng lúc Lưu Tố Mai hỏi chuyện xem mắt, Lâm Nghiên Thu liền cố ý nói như vậy.
"Ai chị dâu..." Ngụy Hồng vội vàng gọi một tiếng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em cũng không có nói chướng mắt..."
Lâm Nghiên Thu kéo dài giọng nói: "Ô, vậy là coi trọng người ta."
Lưu Tố Mai ngồi một bên cười ra tiếng: "Em dâu thôi đi, da mặt Hồng Hồng mỏng, em trêu chọc em ấy làm gì, ngược lại chị muốn nhìn xem cái người tên Cao Thành đó trông như thế nào mà có thể làm cho Hồng Hồng vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Chắc không đến hai tháng nữa, chúng ta có thể uống rượu mừng của em ấy quá, chờ thêm sang năm, liền đón bé con chào đời."
Lưu Tố Mai người phụ nữ này, nếu cô không nói øì thôi, một khi đã lên tiếng nói liền khiến Ngụy Hồng lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy mất tiêu.
Nhìn dáng vẻ Ngụy Hồng giống như cô gái nhỏ mới biết yêu, Lâm Nghiên Thu còn ngồi cảm khái, may mắn dì họ sáng suốt.
Lâm Nghiên Thu mới không tin cô thật sự oán trách đâu, trực tiếp hỏi: "Vậy em có coi trọng cái kẻ ngốc đó không?"
Ngụy Hồng dừng bước, thẹn thùng túm lấy bím tóc không lên tiếng.
Chuyện hôn sự tốt như vậy mà tự mình làm hỏng, Cao Thành cầm cái mũ ủ rũ đi về bộ đội.
Thật ra lúc trước ở đại hội khen thưởng, cậu đã gặp qua Ngụy Hồng, chẳng qua lúc đó cậu không biết cô ấy là ai, chỉ nhìn thấy cô có dáng vẻ xinh đẹp, hai mắt to tròn, làn da ngăm đen khỏe mạnh.
Mặc dù ai cũng nói da chị dâu nhỏ trắng hơn tuyết, tóc đen đôi mỏ mọng giống tiên nữ hạ phàm, nhưng mỗi người mỗi khác, Cao Thành càng thích cô gái có làn da ngăm đen khi cười lộ ra hàm răng trắng kia.
Về sau cậu mới biết cô gái đó là em họ của Trình liên trưởng, vì vậy cậu liền thu lại tâm tư không đám suy nghĩ lung tung nữa, nào ngờ cậu giẫm phải vận phân chó gì, cư nhiên có thể cùng em họ Trình liên trưởng xem mắt! Đây là lần đầu tiên cậu đi xem mắt, gặp lại cô gái mình thích, cậu có thể không khẩn trương sao? Rõ ràng bị nghẹn lại, không nói ra được một chữ, muốn rót cho người ta một ly nước để làm dịu bầu không khí, kết quả...
Cao Thành buồn bực thở dài, chỉ biết cúi đầu mà đi, sắp đến kí túc xá liền đụng phải một bức tường bằng người.
Vừa ngẩng đầu lên, thấy đó là Trình đại đội trưởng, cậu vội vàng đứng thẳng nhìn anh chào một cái: "Đại đội trưởng khỏe!"
Đừng nhìn trên mặt Cao Thành hùng dũng hiên ngang, thật ra trong lòng cậu ta đang không ngừng kêu khổ, buổi xem mắt bị làm hỏng, còn tướng đi đường không ra hình dạng của bản thân bị Trình liên trưởng bắt gặp, thôi xong rồi, xem như cậu cưới vợ trong vô vọng.
Trong bộ đội ai không biết Trình đại đội trưởng yêu cầu nghiêm khắc thế nào, thứ anh ta ghét nhất đó là người đi đứng không đúng tiêu chuẩn.
Cậu ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị mắng, ngoài ý muốn chính là Trình liên trưởng chỉ gật đầu một cái rồi rời đi, không biết có phải do ảo giác hay không, mà cậu luôn có cảm giác bóng lưng của Trình liên trưởng không có sức sống.
Cao Thành gãi gãi đầu, mơ hồ trở về ký túc xá.
...
"Sơ là em ấy thấy chướng mắt kẻ ngốc kia, thôi để hôm khác vợ Ngưu chính ủy hỏi thì em sẽ từ chối giúp Hồng Hồng, để cho chị ay tìm xem còn người nào thích hợp thì giới thiệu tiếp."
Lúc hai chị em dâu đi ngang qua lang đình, nhìn thấy Lưu Tố Mai đang ngồi làm đế giày, hai người vào ngồi một chút, đúng lúc Lưu Tố Mai hỏi chuyện xem mắt, Lâm Nghiên Thu liền cố ý nói như vậy.
"Ai chị dâu..." Ngụy Hồng vội vàng gọi một tiếng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em cũng không có nói chướng mắt..."
Lâm Nghiên Thu kéo dài giọng nói: "Ô, vậy là coi trọng người ta."
Lưu Tố Mai ngồi một bên cười ra tiếng: "Em dâu thôi đi, da mặt Hồng Hồng mỏng, em trêu chọc em ấy làm gì, ngược lại chị muốn nhìn xem cái người tên Cao Thành đó trông như thế nào mà có thể làm cho Hồng Hồng vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Chắc không đến hai tháng nữa, chúng ta có thể uống rượu mừng của em ấy quá, chờ thêm sang năm, liền đón bé con chào đời."
Lưu Tố Mai người phụ nữ này, nếu cô không nói øì thôi, một khi đã lên tiếng nói liền khiến Ngụy Hồng lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy mất tiêu.
Nhìn dáng vẻ Ngụy Hồng giống như cô gái nhỏ mới biết yêu, Lâm Nghiên Thu còn ngồi cảm khái, may mắn dì họ sáng suốt.