Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -

Chương 148



Ngụy Hồng vừa mới rửa chén đũa xong, tạp de bên hông còn chưa cởi ra, cô lau nước trên tay mình rồi nói: "Em làm gì đó cho anh ăn nha?"
Trình Gia Thuật ừ một tiếng: "Nấu tô mì là được, đừng phiền toái quá."
Lúc nói lời này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu, anh đưa tay cởi hai nút cổ áo ra, yết hầu gợi cảm trượt lên xuống.
Nếu như không phải có Ngụy Hồng ở đây, Trình Gia Thuật đã tiến đến ôm vợ mình, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể kiêm chế bản thân đi tới trước mặt Lâm Nghiên Thu, bàn tay nhịn không được chạm vào mặt cô: "Anh về rồi đây, sao lại mất hứng như vậy? Hửm?"
Vừa rồi Lâm Nghiên Thu còn trưng ra khuôn mặt kiên quyết không để ý tới anh, không biết vì cái gì mà khi nghe thấy anh hỏi như vậy, cô liền muốn khóc nhè, xoay mặt chỗ khác không cho Trình Gia Thuật chạm vào: "Không cần anh quan tâm”
Sau đó còn lẩm bẩm một câu: "Anh bận rộn quá mài”
Nếu như Trình Gia Thuật không nghe ra cô đang tức giận, giống như uổng phí nhiều năm làm trinh sát, anh ho một tiếng nói với cô: "Sao anh có thể không bận, hai ngày hai đêm không chợp mắt, ăn cơm bữa có bữa không, còn suýt chút nữa trúng mai phục ăn súng."
Lâm Nghiên Thu đúng là loại người dễ bị hù dọa, vành tai cô mềm nhũn, trong đầu thoáng cái hiện ra hình ảnh mưa bom bão đạn, sau đó so sánh với hình ảnh cô ở nhà ăn ngon ngủ kĩ, liền thấy hơi xấu hổ...
"Vậy anh có đói bụng không?" Lâm Nghiên Thu cúi đầu nắm lấy tay anh hỏi han.
"Đói, Hồng Hồng đang nấu cơm."
"Ừm."
"Mẹ Đại Bảo, em ngẩng đầu nhìn anh một chút."
"Nhìn cái gì.
." Cô vừa ngẩng đầu, liền chú ý tới khóe mắt người đàn ông bên cạnh một vết máu thật dài, giờ khắc này, cái gì làm bộ cái gì tức giận đều ném ra sau đầu, cô vội vàng ấn người anh ngồi xuống.
Một bên bận rộn tìm thuốc, vừa tìm bông gòn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lải nhải: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải trầy xước chính là gãy tay chân, anh có đau không?”
Trình Gia Thuật thỏa mãn nhìn bóng lưng vợ ra ra vào vào trong phòng lấy đồ cho mình, còn hỏi anh có đau không, Trình Gia Thuật bình tĩnh trả lời: "Không đau." Anh không có nói cho cô biết là viên đạn xoẹt qua khóe mắt mình.
"Còn không đau, miệng vết thương sâu quá nè, nếu xui xẻo chút nữa thì mắt đã mù." Lâm Nghiên Thu đứng giữa hai chân Trình Gia Thuật, dáng người anh cao lớn nên cho dù đang ngồi cũng sắp đến cằm Lâm Nghiên Thu, khoảng cách này vừa vặn để cô bôi thuốc cho anh.
Lúc này Trình Gia Thuật cũng không nói cô làm không ra dáng, khóe miệng nhếch lên giống như một đứa trẻ to xác đắc ý.
Đang lúc hai người nồng đậm tình cảm, mấy đầu củ cải từ bên ngoài trở về, bọn nhỏ xông thẳng vào nhà, vừa vào cửa đã gọi ba, rồi chạy lại xem ba mẹ bọn chúng đang làm gì.
Lâm Nghiên Thu không cảm thấy có gì xấu hổ, da mặt cô dày nên không ngại bị vây xem.
Nhưng Trình Gia Thuật mất mặt a, anh ho một tiếng rồi đỡ eo cô đẩy cô ra khỏi hai chân mình.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Giả vờ cái gì a?
Trong lòng Lâm Nghiên Thu thầm nghĩ, cô mất hứng đứng ở một bên giữ góc bàn, liếc nhìn anh đang giống như thầy chủ nhiệm hỏi Tiểu Bảo có thừa dịp anh không ở nhà rồi đánh nhau với Nhị Bảo Tam Bảo hay không? Sau đó hỏi Đại Bảo có học đếm số không, mãy đầu củ cải trong nháy mắt liền im lặng, cúi đầu giống như một con gà con không lên tiếng.
Đến lúc ngủ, Trình liên đội trưởng cũng không phải như vậy, anh không biết xấu hổ chui vào trong chăn Lâm Nghiên Thu, khàn giọng tán tỉnh cô.
Tuy rằng lái xe lửa nhỏ rất thú vị, nhưng Lâm Nghiên Thu còn nhớ rõ lúc nảy anh nói đã hai ngày hai đêm không ngủ, liền hồ nghi nhìn người đàn ông đang có tỉnh thần phấn chấn này, cô hỏi anh: "Anh không mệt hả?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...