Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 139
Lâm Nghiên Thu ồ một tiếng, sau đó hơi tò mò hỏi: "Vậy bây giờ ai là người có nhân khí cao nhất trong đoàn mấy cô vậy?"
Tiết Hiểu Âu không được tự nhiên cười gượng: "Cái gì mà nhân khí hay không nhân khí, tất cả mọi người đều sinh hoạt trong một đoàn, giống như người một nhà, đều là chị em thân thiết mà thôi."
Lâm Nghiên Thu cũng cười, cô không định nói nhiều với cô gái này, cái gì đều là chị em thân thiết, đều là nhân tỉnh không khác gì mấy.
Buổi tối Trình Gia Thuật về nhà, Lâm Nghiên Thu liền lôi kéo anh nói về phát hiện trọng đại của mình: "Anh nói mấy nữ binh đoàn văn công đó, có phải các cô ấy cố ý làm cho Vương Phương Phương rời đi, sau đó những người khác sẽ thế chỗ hay không."
Có lẽ Vương Phương Phương vì quá ghen tị mà khiến cho đầu óc choáng váng, nhưng không có khả năng tất cả mọi người đều giống cô ấy.
Lâm Nghiên Thu càng nghĩ càng thấy đúng, thật sự cô không muốn đi học với mấy nữ binh đó nữa, cô hỏi Trình Gia Thuật có thể điều cô tới lớp của nam binh hay không.
Trình Gia Thuật không cần suy nghĩ liền từ chối, người bá đạo chiếm hữu như anh sao có thể để vợ mình rơi vào trong hang ổ đàn ông, trừ phi anh chết.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Em đi theo mấy nữ binh đoàn văn công đó luyện tập đầu óc không phải vừa vặn sao?"
Ý anh ta là sao?
Lâm Nghiên Thu mất hứng hỏi: "Ý anh là em không có đầu óc á hả?"
Trình Gia Thuật khụ một tiếng, anh đang suy nghĩ cách cứu vãn tình thế, chợt nghe Đại Bảo đang ngậm đầy cơm trong miệng nói: "Ý của ba là vậy đó, mẹ ngốc hay sao mà nghe không hiểu a."
Nhờ phúc của Đại Bảo, Trình Gia Thuật không hề ngoài ý muốn, anh nhớ kỹ bạch nhãn lang này.
Sau đó anh nhìn người phụ nữ mới vừa rồi còn nắm cánh tay mình, hứng trí bừng bừng kể cho anh nghe mấy chuyện của đoàn văn công, bây giờ cô lại hừ một tiếng rồi lắc cái eo nhỏ ngồi xuống bàn ăn, bộ dáng nuông chiều chưa từng bị bỏ đói chỉ tay đòi ăn rau củ không ăn thịt.
Hồi chiều binh lính hậu cần phụ trách thu mua đưa tới hai cân thịt lợn bị mấy đứa nhỏ nhìn thấy nên ồn ào đòi ăn thịt kho tàu.
Ngụy Hồng liền lấy một nửa đi nấu, miếng thịt được cắt vuông vắn để ngay ngắn trong chảo, không cho một giọt đầu nào mà chỉ cho nửa chén nước màu vào nấu, miếng thịt hầm xong có màu đỏ sậm bóng loáng.
Trình Gia Thuật rửa tay ngồi xuống, sau khi ăn thử thịt kho tàu thấy không ngấy, anh mới nói với Lâm Nghiên Thu: "Em đừng ăn đồ ăn không, mau ăn thịt đi."
Người ở niên đại này thiếu dầu mỡ nên thịt mỡ rất trân quý, ăn một bữa liền vui vẻ như đón năm mới.
Nhưng Lâm Nghiên Thu không có cảm giác đó, là một người phụ nữ xem dáng người xinh đẹp như mạng sống, sao cô có thể không có chút khống chế được chứ.
Huống chi thịt béo này cô cũng không thích, vậy mà hết lần này tới lần khác bên hậu cần thường đưa tới miếng thịt càng về sau càng béo, còn lấy lòng nói với cô đây là miếng thịt tốt nhất...
"Ăn cái này lại không thể bổ não, em không ăn." Lâm Nghiên Thu hờn dỗi, đừng tưởng đánh một cái rồi cho đường là cô sẽ nhanh chóng quên đi.
"Không bổ não cũng có thể bổ sung chút thịt, em nhìn em gầy thành dạng gì rồi." Trình Gia Thuật không nói nữa mà trực tiếp gắp một miếng thịt vào trong chén của cô, cũng chỉ có cô già mồm, chứ nếu để ở nhà khác đã sớm bị cướp sạch.
Lâm Nghiên Thu mới không nghe lời anh, cô gầy là gay thế nào a? Rõ ràng ngực ra ngực, mông ra mông, chân dài eo thon mới là gầy đúng chỗ được không?
Thừa dịp Trình Gia Thuật không chú ý, cô liền lén lút gắp thịt cho Đại Bảo.
Tiết Hiểu Âu không được tự nhiên cười gượng: "Cái gì mà nhân khí hay không nhân khí, tất cả mọi người đều sinh hoạt trong một đoàn, giống như người một nhà, đều là chị em thân thiết mà thôi."
Lâm Nghiên Thu cũng cười, cô không định nói nhiều với cô gái này, cái gì đều là chị em thân thiết, đều là nhân tỉnh không khác gì mấy.
Buổi tối Trình Gia Thuật về nhà, Lâm Nghiên Thu liền lôi kéo anh nói về phát hiện trọng đại của mình: "Anh nói mấy nữ binh đoàn văn công đó, có phải các cô ấy cố ý làm cho Vương Phương Phương rời đi, sau đó những người khác sẽ thế chỗ hay không."
Có lẽ Vương Phương Phương vì quá ghen tị mà khiến cho đầu óc choáng váng, nhưng không có khả năng tất cả mọi người đều giống cô ấy.
Lâm Nghiên Thu càng nghĩ càng thấy đúng, thật sự cô không muốn đi học với mấy nữ binh đó nữa, cô hỏi Trình Gia Thuật có thể điều cô tới lớp của nam binh hay không.
Trình Gia Thuật không cần suy nghĩ liền từ chối, người bá đạo chiếm hữu như anh sao có thể để vợ mình rơi vào trong hang ổ đàn ông, trừ phi anh chết.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Em đi theo mấy nữ binh đoàn văn công đó luyện tập đầu óc không phải vừa vặn sao?"
Ý anh ta là sao?
Lâm Nghiên Thu mất hứng hỏi: "Ý anh là em không có đầu óc á hả?"
Trình Gia Thuật khụ một tiếng, anh đang suy nghĩ cách cứu vãn tình thế, chợt nghe Đại Bảo đang ngậm đầy cơm trong miệng nói: "Ý của ba là vậy đó, mẹ ngốc hay sao mà nghe không hiểu a."
Nhờ phúc của Đại Bảo, Trình Gia Thuật không hề ngoài ý muốn, anh nhớ kỹ bạch nhãn lang này.
Sau đó anh nhìn người phụ nữ mới vừa rồi còn nắm cánh tay mình, hứng trí bừng bừng kể cho anh nghe mấy chuyện của đoàn văn công, bây giờ cô lại hừ một tiếng rồi lắc cái eo nhỏ ngồi xuống bàn ăn, bộ dáng nuông chiều chưa từng bị bỏ đói chỉ tay đòi ăn rau củ không ăn thịt.
Hồi chiều binh lính hậu cần phụ trách thu mua đưa tới hai cân thịt lợn bị mấy đứa nhỏ nhìn thấy nên ồn ào đòi ăn thịt kho tàu.
Ngụy Hồng liền lấy một nửa đi nấu, miếng thịt được cắt vuông vắn để ngay ngắn trong chảo, không cho một giọt đầu nào mà chỉ cho nửa chén nước màu vào nấu, miếng thịt hầm xong có màu đỏ sậm bóng loáng.
Trình Gia Thuật rửa tay ngồi xuống, sau khi ăn thử thịt kho tàu thấy không ngấy, anh mới nói với Lâm Nghiên Thu: "Em đừng ăn đồ ăn không, mau ăn thịt đi."
Người ở niên đại này thiếu dầu mỡ nên thịt mỡ rất trân quý, ăn một bữa liền vui vẻ như đón năm mới.
Nhưng Lâm Nghiên Thu không có cảm giác đó, là một người phụ nữ xem dáng người xinh đẹp như mạng sống, sao cô có thể không có chút khống chế được chứ.
Huống chi thịt béo này cô cũng không thích, vậy mà hết lần này tới lần khác bên hậu cần thường đưa tới miếng thịt càng về sau càng béo, còn lấy lòng nói với cô đây là miếng thịt tốt nhất...
"Ăn cái này lại không thể bổ não, em không ăn." Lâm Nghiên Thu hờn dỗi, đừng tưởng đánh một cái rồi cho đường là cô sẽ nhanh chóng quên đi.
"Không bổ não cũng có thể bổ sung chút thịt, em nhìn em gầy thành dạng gì rồi." Trình Gia Thuật không nói nữa mà trực tiếp gắp một miếng thịt vào trong chén của cô, cũng chỉ có cô già mồm, chứ nếu để ở nhà khác đã sớm bị cướp sạch.
Lâm Nghiên Thu mới không nghe lời anh, cô gầy là gay thế nào a? Rõ ràng ngực ra ngực, mông ra mông, chân dài eo thon mới là gầy đúng chỗ được không?
Thừa dịp Trình Gia Thuật không chú ý, cô liền lén lút gắp thịt cho Đại Bảo.