Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 131
Lâm Nghiên Thu nhịn cười, từ sau lưng anh thò đầu ra trước nhỏ giọng nói: "Này đồ hẹp hòi, anh tức giận hả? Người khác mỗi ngày ở dưới kí túc xá của em chờ tặng hoa tặng đồ ăn mà còn bị em cự tuyệt, chẳng lẽ còn muốn biểu diễn tiết mục thăng thiên tại chỗ cho em xem sao?"
Trình Gia Thuật ngay lập tức bắt lấy trọng điểm, anh cảnh giác hỏi: "Ai? Ai tặng hoa với tặng đồ ăn cho em?”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia, Lâm Nghiên Thu rụt đầu e sợ, cô vội vàng giải thích trước khi anh tức giận thêm: "Đều là chuyện trước kia rồi, hơn nữa em cũng không thích bọn họ."
Lâm Nghiên Thu nói xong, quả nhiên thấy sắc mặt Trình Gia Thuật tốt hơn một chút, lập tức anh dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vậy em thích ai?"
"Thích ai?" Đôi mắt to của Lâm Nghiên Thu nhìn thẳng vào anh, cố ý dừng lại trong chốc lát, đợi tới khi Trình Gia Thuật thúc giục: "Nói đi!" Cô muốn làm anh gấp gáp chết sao?
"Có lẽ tạm thời em thích đồng chí Trình Gia Thuật, nhưng phải xem biểu hiện của anh ấy đã, nếu biểu hiện không tốt thì em sẽ đá anh ấy đi ngay.
Sau đó tiếp tục tìm một người khác cao lớn, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng phải tốt." Lâm Nghiên Thu hoàn toàn nói sự thật không khoác lác.
Trình Gia Thuật nghe Lâm Nghiên Thu nói thích mình, anh thật sự cao hứng, nhưng còn chưa cao hứng hai giây, nghe được lời nói phía sau liền tức giận muốn giáo huấn cô, tuy nhiên anh kịp thời nhịn xuống, một hồi lâu sau mới cố gắng bình tĩnh nói: "Em chính là muốn làm cho anh tức chết."
Thấy dáng vẻ kiềm chế của Trình Gia Thuật, Lâm Nghiên Thu bật cười thành tiếng, mặt mày cong cong, thoáng cái bầu không khí dần hòa hoãn lại, cô lắc lắc cánh tay anh rồi nhỏ nhẹ nói: "Sau này tính tình anh phải tốt hơn, đối với em ôn nhu một chút không phải là tốt rồi sao? Anh ở bộ đội nghiêm túc như thế nào em mặc kệ, nhưng về nhà không được làm mặt lạnh như Diêm Vương nha, anh coi em là binh sĩ thủ hạ, vậy em chỉ có thể coi anh là lãnh đạo.
Nếu ngày nào đó em không vui sẽ không muốn hầu hạ nữa, lúc đó chỉ có thể đá anh đi rồi tìm người khác."
Lâm Nghiên Thu làm bộ làm tịch thở dài, nhìn hai tay vốn đang chống nạnh của anh mất tự nhiên buông xuống, dùng khóe mắt liếc cô một cái, thấy cô nhìn chằm chằm mính anh liền vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, vành tai hiện lên vết đỏ khả nghỉ: "Được rồi, mẹ Đại Bảo, lời phê bình đề nghị anh đã nhận được, sau này anh sẽ cố gắng sửa sai!"
Lâm Nghiên Thu nhìn dáng vẻ tay chân bối rối không biết đặt đâu của anh đáng yêu vô cùng, cô nhịn không được tiến lên kéo cánh tay anh đi vào nhà, dọc đường đi bước chân nhẹ nhàng tươi cười rạng rỡ, Trình Gia Thuật cũng không căng da mặt giáo huấn cử chỉ hay tác phong của cô không tot …
Lúc Vương Phương Phương trở lại thính phòng, đoàn văn công đã biểu diễn xong đang nói lời cảm ơn, trong hậu trường lộn xộn đâu đâu cũng là người ra vào.
Cô ta tùy tiện tìm một chỗ trống, đạp chân lên tường cởi băng vải buộc ở dưới mắt cá chân chống bong gân kia ra.
Cô ta không nói tiếng nào, sắc mặt thì vô cùng kém, cho dù là người nào cũng có thể nhìn ra có chỗ gì đó không đúng.
Đội trưởng Tiết Hiểu Âu lại gần nhỏ giọng hỏi cô ta: "Phương Phương bị sao vậy? Cô cảm thấy không khỏe hả?"
"Không có gì" Vương Phương Phương cũng không ngẩng đầu lên, cô ta đem băng vải đã cởi ra lúc nảy vào túi áo, giống như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, hôm nay cô có thấy vợ của Trình liên trưởng đến không, cô ta cũng tới xem biểu diễn đó."
Tiết Hiểu Âu cười nói: "Tôi không thấy, bất quá nhìn thấy hay không không quan trọng, rất nhanh chúng ta đều có thể nhìn thấy cô ấy."
Vương Phương Phương sửng sốt, quay đầu nhìn cô hỏi: "Tại sao? Cô ta muốn đến đoàn văn công của chúng ta à?"
Trình Gia Thuật ngay lập tức bắt lấy trọng điểm, anh cảnh giác hỏi: "Ai? Ai tặng hoa với tặng đồ ăn cho em?”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia, Lâm Nghiên Thu rụt đầu e sợ, cô vội vàng giải thích trước khi anh tức giận thêm: "Đều là chuyện trước kia rồi, hơn nữa em cũng không thích bọn họ."
Lâm Nghiên Thu nói xong, quả nhiên thấy sắc mặt Trình Gia Thuật tốt hơn một chút, lập tức anh dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vậy em thích ai?"
"Thích ai?" Đôi mắt to của Lâm Nghiên Thu nhìn thẳng vào anh, cố ý dừng lại trong chốc lát, đợi tới khi Trình Gia Thuật thúc giục: "Nói đi!" Cô muốn làm anh gấp gáp chết sao?
"Có lẽ tạm thời em thích đồng chí Trình Gia Thuật, nhưng phải xem biểu hiện của anh ấy đã, nếu biểu hiện không tốt thì em sẽ đá anh ấy đi ngay.
Sau đó tiếp tục tìm một người khác cao lớn, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng phải tốt." Lâm Nghiên Thu hoàn toàn nói sự thật không khoác lác.
Trình Gia Thuật nghe Lâm Nghiên Thu nói thích mình, anh thật sự cao hứng, nhưng còn chưa cao hứng hai giây, nghe được lời nói phía sau liền tức giận muốn giáo huấn cô, tuy nhiên anh kịp thời nhịn xuống, một hồi lâu sau mới cố gắng bình tĩnh nói: "Em chính là muốn làm cho anh tức chết."
Thấy dáng vẻ kiềm chế của Trình Gia Thuật, Lâm Nghiên Thu bật cười thành tiếng, mặt mày cong cong, thoáng cái bầu không khí dần hòa hoãn lại, cô lắc lắc cánh tay anh rồi nhỏ nhẹ nói: "Sau này tính tình anh phải tốt hơn, đối với em ôn nhu một chút không phải là tốt rồi sao? Anh ở bộ đội nghiêm túc như thế nào em mặc kệ, nhưng về nhà không được làm mặt lạnh như Diêm Vương nha, anh coi em là binh sĩ thủ hạ, vậy em chỉ có thể coi anh là lãnh đạo.
Nếu ngày nào đó em không vui sẽ không muốn hầu hạ nữa, lúc đó chỉ có thể đá anh đi rồi tìm người khác."
Lâm Nghiên Thu làm bộ làm tịch thở dài, nhìn hai tay vốn đang chống nạnh của anh mất tự nhiên buông xuống, dùng khóe mắt liếc cô một cái, thấy cô nhìn chằm chằm mính anh liền vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, vành tai hiện lên vết đỏ khả nghỉ: "Được rồi, mẹ Đại Bảo, lời phê bình đề nghị anh đã nhận được, sau này anh sẽ cố gắng sửa sai!"
Lâm Nghiên Thu nhìn dáng vẻ tay chân bối rối không biết đặt đâu của anh đáng yêu vô cùng, cô nhịn không được tiến lên kéo cánh tay anh đi vào nhà, dọc đường đi bước chân nhẹ nhàng tươi cười rạng rỡ, Trình Gia Thuật cũng không căng da mặt giáo huấn cử chỉ hay tác phong của cô không tot …
Lúc Vương Phương Phương trở lại thính phòng, đoàn văn công đã biểu diễn xong đang nói lời cảm ơn, trong hậu trường lộn xộn đâu đâu cũng là người ra vào.
Cô ta tùy tiện tìm một chỗ trống, đạp chân lên tường cởi băng vải buộc ở dưới mắt cá chân chống bong gân kia ra.
Cô ta không nói tiếng nào, sắc mặt thì vô cùng kém, cho dù là người nào cũng có thể nhìn ra có chỗ gì đó không đúng.
Đội trưởng Tiết Hiểu Âu lại gần nhỏ giọng hỏi cô ta: "Phương Phương bị sao vậy? Cô cảm thấy không khỏe hả?"
"Không có gì" Vương Phương Phương cũng không ngẩng đầu lên, cô ta đem băng vải đã cởi ra lúc nảy vào túi áo, giống như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, hôm nay cô có thấy vợ của Trình liên trưởng đến không, cô ta cũng tới xem biểu diễn đó."
Tiết Hiểu Âu cười nói: "Tôi không thấy, bất quá nhìn thấy hay không không quan trọng, rất nhanh chúng ta đều có thể nhìn thấy cô ấy."
Vương Phương Phương sửng sốt, quay đầu nhìn cô hỏi: "Tại sao? Cô ta muốn đến đoàn văn công của chúng ta à?"