Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 121
Triệu Hàn sửng sốt một chút rồi lập tức đáp ứng, cậu nhìn dáng vẻ đội trưởng như vậy có lẽ là bị làm phiền, nếu không cũng sẽ không tìm cách đuổi người đi.
Cậu ta cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng đến nhà xe lẫy xe.
Lâm Nghiên Thu ngủ rất say, buổi sáng không có ai gọi cô dậy nên cô ngủ một giấc đến tám chín giờ sáng.
Sau khi bước xuống giường ra ngoài liền thấy trên mặt đất trong phòng khách có hai cái túi ga trải giường bị rách nát, bên cạnh là con trai hơn mười tuổi của Cao Tuyết Mai đang đứng khóc sướt mướt.
"Đứa nhỏ không hiểu chuyện, chị đã dạy dỗ nó rồi, bọn chị là người nhà quê không có kiến thức, chắc là do đứa nhỏ chết tiệt này thấy nhà cậu sống quá tốt nên mới muốn đem về nhà... Tam Đản, cậu đừng chấp nhặt với nó nha."
Bề ngoài Cao Tuyết Mai tươi cười làm lành nhưng bên trong thì xem thường, cô ta cũng đâu có lấy tiền nhà họ, không phải chỉ có một khối xà phòng, mấy cái chén tròn gạo thơm, một túi phở phú cường, hai cái ly thủy tỉnh trong suốt uống nước thôi à? Mấy cái này dưới quê làm sao mà mua được, nhất là cái ly thủy tỉnh kia cô ta chưa từng thấy qua, cái thứ lấp lánh này còn đẹp hơn cái bình tráng men.
Hơn nữa, cái khay trà bên trong có bảy tám cái, cô ta lấy có hai cái thì làm sao đâu... Lúc Cao Tuyết Mai ở nông thôn còn thường xuyên cùng mấy người phụ nữ ở đó đi tới đội sản xuất khác đào trộm khoai lang, mấy cái này đã là cái gì đâu cơ chứ, ai mà chẳng có lúc trộm vặt.
Nhưng nào ngờ lúc vào đại viện không ai lục soát, nhưng lúc sắp đi thì lần lượt lục soát các cô, ngay cả túi hành lý cũng không tha.
Cô ta rất chột dạ a, còn chưa hỏi tiếng nào đã nghe sĩ quan lục soát cô đen mặt nói: "Đây là quy định của bộ đội, cho dù có là thân thích của nhà đoàn trưởng thì cũng phải lục soát, ai biết các cô khi đi có mang cơ mật nào của bộ đội theo hay không."
Mắt thấy người ta đến kiểm tra thật, Cao Tuyết Mai phiền muốn chết, nửa đêm hôm qua thu gom đồ đạc nhà người ta, cô ta có thể khai thật sao? Vì vậy chỉ có thể đổ trách nhiệm lên người con trai mình.
Dì họ và Ngụy Hồng đứng bên cạnh ngại mất mặt nên không nhìn cô ta.
Trình Gia Thuật lười vạch trần lời nói dối này, anh chỉ lạnh lùng nói: "Còn nhỏ đã trộm cắp, lớn lên có thể giết người.
Chị dâu, nếu chị không quản được con mình thì đưa nó đến đội lao động cải tạo đi, để cho người khác quản lý thật tốt, đây không phải là chuyện có thể nói giỡn!"
Trình Gia Thuật nói một hơi thật dài, trong nháy mắt có thể nghiền ép mọi thứ, đây là thứ người bình thường không thể chịu đựng được.
Không đợi Cao Tuyết Mai lên tiếng, đứa trẻ đã bị dọa khóc òa lên, vừa khóc vừa nói: "Không liên quan tới cháu, chú, là mẹ... là mẹ cháu trộm, chú muốn đưa thì đưa mẹ cháu đi đi."
"Đứa nhỏ chết tiệt này, mày nói bậy bạ gì đó!" Cô ta tức giận đánh vào đầu con mình hai cái bạt tai.
"Con không có nói bậy! 0a..."
Tiếng khóc ầm ï trời đất này Lâm Nghiên Thu chưa từng thấy qua, cô vừa mới tỉnh dậy, mái tóc còn bù xù, cả người ngơ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Đồ đạc trong nhà cô... bị lấy cắp?
Cũng may Trình Gia Thuật không để cô quan tâm mấy điều này, anh vô cảm đem đồ vật ném mạnh xuống khiến mấy mẹ con Cao Tuyết Mai sợ hãi tới mức tè ra quần rồi hớt hãi bò lên xe tải.
Nào còn đám đòi cái gì lì xì, cái gì quần áo mới nữa, nói không chừng bọn họ còn có bóng ma tâm lý, sau này không dám bước vào bộ đội nửa bước.
Lâm Nghiên Thu đi theo mọi người ra ngoài nhìn xe tải rời đi, sau đó cô mới quay đầu lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình, toàn thân anh ta tản ra áp suất thấp, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức mở miệng hỏi anh: Tại sao họ hàng của anh lại trộm đồ.
Cậu ta cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng đến nhà xe lẫy xe.
Lâm Nghiên Thu ngủ rất say, buổi sáng không có ai gọi cô dậy nên cô ngủ một giấc đến tám chín giờ sáng.
Sau khi bước xuống giường ra ngoài liền thấy trên mặt đất trong phòng khách có hai cái túi ga trải giường bị rách nát, bên cạnh là con trai hơn mười tuổi của Cao Tuyết Mai đang đứng khóc sướt mướt.
"Đứa nhỏ không hiểu chuyện, chị đã dạy dỗ nó rồi, bọn chị là người nhà quê không có kiến thức, chắc là do đứa nhỏ chết tiệt này thấy nhà cậu sống quá tốt nên mới muốn đem về nhà... Tam Đản, cậu đừng chấp nhặt với nó nha."
Bề ngoài Cao Tuyết Mai tươi cười làm lành nhưng bên trong thì xem thường, cô ta cũng đâu có lấy tiền nhà họ, không phải chỉ có một khối xà phòng, mấy cái chén tròn gạo thơm, một túi phở phú cường, hai cái ly thủy tỉnh trong suốt uống nước thôi à? Mấy cái này dưới quê làm sao mà mua được, nhất là cái ly thủy tỉnh kia cô ta chưa từng thấy qua, cái thứ lấp lánh này còn đẹp hơn cái bình tráng men.
Hơn nữa, cái khay trà bên trong có bảy tám cái, cô ta lấy có hai cái thì làm sao đâu... Lúc Cao Tuyết Mai ở nông thôn còn thường xuyên cùng mấy người phụ nữ ở đó đi tới đội sản xuất khác đào trộm khoai lang, mấy cái này đã là cái gì đâu cơ chứ, ai mà chẳng có lúc trộm vặt.
Nhưng nào ngờ lúc vào đại viện không ai lục soát, nhưng lúc sắp đi thì lần lượt lục soát các cô, ngay cả túi hành lý cũng không tha.
Cô ta rất chột dạ a, còn chưa hỏi tiếng nào đã nghe sĩ quan lục soát cô đen mặt nói: "Đây là quy định của bộ đội, cho dù có là thân thích của nhà đoàn trưởng thì cũng phải lục soát, ai biết các cô khi đi có mang cơ mật nào của bộ đội theo hay không."
Mắt thấy người ta đến kiểm tra thật, Cao Tuyết Mai phiền muốn chết, nửa đêm hôm qua thu gom đồ đạc nhà người ta, cô ta có thể khai thật sao? Vì vậy chỉ có thể đổ trách nhiệm lên người con trai mình.
Dì họ và Ngụy Hồng đứng bên cạnh ngại mất mặt nên không nhìn cô ta.
Trình Gia Thuật lười vạch trần lời nói dối này, anh chỉ lạnh lùng nói: "Còn nhỏ đã trộm cắp, lớn lên có thể giết người.
Chị dâu, nếu chị không quản được con mình thì đưa nó đến đội lao động cải tạo đi, để cho người khác quản lý thật tốt, đây không phải là chuyện có thể nói giỡn!"
Trình Gia Thuật nói một hơi thật dài, trong nháy mắt có thể nghiền ép mọi thứ, đây là thứ người bình thường không thể chịu đựng được.
Không đợi Cao Tuyết Mai lên tiếng, đứa trẻ đã bị dọa khóc òa lên, vừa khóc vừa nói: "Không liên quan tới cháu, chú, là mẹ... là mẹ cháu trộm, chú muốn đưa thì đưa mẹ cháu đi đi."
"Đứa nhỏ chết tiệt này, mày nói bậy bạ gì đó!" Cô ta tức giận đánh vào đầu con mình hai cái bạt tai.
"Con không có nói bậy! 0a..."
Tiếng khóc ầm ï trời đất này Lâm Nghiên Thu chưa từng thấy qua, cô vừa mới tỉnh dậy, mái tóc còn bù xù, cả người ngơ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Đồ đạc trong nhà cô... bị lấy cắp?
Cũng may Trình Gia Thuật không để cô quan tâm mấy điều này, anh vô cảm đem đồ vật ném mạnh xuống khiến mấy mẹ con Cao Tuyết Mai sợ hãi tới mức tè ra quần rồi hớt hãi bò lên xe tải.
Nào còn đám đòi cái gì lì xì, cái gì quần áo mới nữa, nói không chừng bọn họ còn có bóng ma tâm lý, sau này không dám bước vào bộ đội nửa bước.
Lâm Nghiên Thu đi theo mọi người ra ngoài nhìn xe tải rời đi, sau đó cô mới quay đầu lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình, toàn thân anh ta tản ra áp suất thấp, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức mở miệng hỏi anh: Tại sao họ hàng của anh lại trộm đồ.