Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 108
Cách cô nói chuyện có vẻ hơi giống như đang dỗ dành đứa trẻ.
Trình Gia Thuật: "...."
Mặc dù ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng lại nảy sinh ra một loại cảm giác có vợ thật tốt.
Nét mặt thối vừa rồi bắt đầu thay đổi, anh ho khan một tiếng nói: "Mau đem lại đây cho tôi thay."
Lâm Nghiên Thu cũng không suy nghĩ nhiều, cô rất tri kỷ hỏi: "Anh có muối tôi thay giúp không?" Nhìn anh bây giờ có lẽ rất khó tự mình làm a.
Trình Gia Thuật: "..."
Anh im lặng nửa ngày, sau đó coi như không có chuyện gì ừ một tiếng.
Khi anh được đưa tới bệnh viện, quân phục trên người đã bị cắt bỏ, bao gồm cả quần lót che chắn nơi tôn nghiêm nhất của bản thân.
Cái loại cảm giác trần trụi này giày vò người khác thật không dễ chịu, cũng may cô vợ của anh đã chu đáo nghĩ đến vấn đề này.
Trình Gia Thuật nằm trên giường, đưa đôi mắt thâm thúy của mình dõi theo Lâm Nghiên Thu, nhìn cô bận rộn đi tới đi lui trong phòng bệnh thì cảm thấy hơi hối hận vì khi nảy anh đã nóng nảy với cô.
Nhưng Trình Gia Thuật không thể nói ra được lời xin lỗi gì, anh chỉ có thể dùng cách ngoan ngoãn cố gắng phối hợp nhấc tay nhấc chân mình lên cho cô mặc đồ vào để biểu đạt nỗi ay náy của mình.
Trước hết, Lâm Nghiên Thu lau người cho anh sạch sẽ rồi mới mặc quần lót vào, trong lúc đó tất nhiên không tránh khỏi việc đụng chạm phải chỗ tôn nghiêm của anh, cho dù da mặt cô có dày thế nào thì vẫn đỏ bừng mặt.
Là một người đến từ hiện đại, coi như cô đã gặp qua rất nhiều chuyện như thế, lúc còn ở ký túc xá, cô và các bạn cùng phòng đã xem qua tất cả dáng người mập ốm đều có, nhưng chuyện đó không giống nhau.
Cái cô xem là cách một tấm màn hình, còn bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được nhiệt độ và khí tức nơi tôn nghiêm của anh, cái loại hóc mồn nam mãnh liệt đập vào mặt cô.
Lâm Nghiên Thu chạm phải vật thể liền thấy choáng váng giống như uống phải mấy bình rượu.
Trình Gia Thuật xoay mặt sang một bên, toàn bộ quá trình anh đều cố gắng giữ bình tĩnh.
Thân thể Trình Gia Thuật cường tráng, bình thường Lâm Nghiên Thu không cảm giác được cái øì, nhưng đột nhiên anh ngã xuống thì cô mới biết anh nặng thế nào, chỉ riêng một cái chân đã nặng muốn chết.
Lâm Nghiên Thu dùng hết sức lực của mình ra chiến đấu, cô mệt tới nỗi mồ hôi liên tiếp chảy ra mới mặc xong quần lót cho anh.
Tay cô còn chưa kịp rút ra khỏi chăn, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Phùng Kiến Quốc đang đứng ở cửa vốn muốn tiến vào, nhìn thấy hiện trạng bên trong liền "Yo" một tiếng, anh ta vội vàng lui về phía sau hai bước rồi đóng cửa lại, sau đó làm bộ gõ hai cái, cách một cánh cửa hỏi: "Xin hỏi, bây giờ tôi có thể vào được không?"
Lâm Nghiên Thu đang cảm thấy vô cùng xấu hổ thì bị lời nói của anh ta làm cho bật cười, Phùng Kiến Quốc này thật thú vị, thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh anh ta và vợ Lưu Tố Mai rập khuôn mộc mạc ấy ở chung như thế nào.
Trình Gia Thuật đen mặt, khó chịu nói: "Không tiện!"
Nhưng Phùng Kiến Quốc vẫn đi vào, trong tay anh ta xách một cái túi lưới, bên trong có một ít hoa quả và một lon sữa lúa mạch, trên cổ còn đeo cái máy ảnh.
Anh ta nói muốn phỏng vấn Trình Gia Thuật, Phùng Kiến Quốc là người bên bộ phận tuyên truyền, lần này Kinh huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta phải làm một tờ báo về vấn đề này.
Trình Gia Thuật nhìn thấy Phùng Kiến Quốc liền phiền, anh dứt khoát nhắm mắt không muốn phản ứng nữa.
Lâm Nghiên Thu mời Phùng Kiến Quốc ngồi xuống, sau đó đi gọt một quả táo.
Phùng Kiến Quốc cười hì hì nói: "Là vầy, lão Trình cậu cho tôi mặt mũi đi, sau đó tôi chụp cho cậu và em dâu một bức ảnh, người bình thường tôi không có chụp đâu, kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng rất tốt đó, xong việc tôi sẽ rửa ảnh ra cho cậu."
Trình Gia Thuật: "...."
Mặc dù ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng lại nảy sinh ra một loại cảm giác có vợ thật tốt.
Nét mặt thối vừa rồi bắt đầu thay đổi, anh ho khan một tiếng nói: "Mau đem lại đây cho tôi thay."
Lâm Nghiên Thu cũng không suy nghĩ nhiều, cô rất tri kỷ hỏi: "Anh có muối tôi thay giúp không?" Nhìn anh bây giờ có lẽ rất khó tự mình làm a.
Trình Gia Thuật: "..."
Anh im lặng nửa ngày, sau đó coi như không có chuyện gì ừ một tiếng.
Khi anh được đưa tới bệnh viện, quân phục trên người đã bị cắt bỏ, bao gồm cả quần lót che chắn nơi tôn nghiêm nhất của bản thân.
Cái loại cảm giác trần trụi này giày vò người khác thật không dễ chịu, cũng may cô vợ của anh đã chu đáo nghĩ đến vấn đề này.
Trình Gia Thuật nằm trên giường, đưa đôi mắt thâm thúy của mình dõi theo Lâm Nghiên Thu, nhìn cô bận rộn đi tới đi lui trong phòng bệnh thì cảm thấy hơi hối hận vì khi nảy anh đã nóng nảy với cô.
Nhưng Trình Gia Thuật không thể nói ra được lời xin lỗi gì, anh chỉ có thể dùng cách ngoan ngoãn cố gắng phối hợp nhấc tay nhấc chân mình lên cho cô mặc đồ vào để biểu đạt nỗi ay náy của mình.
Trước hết, Lâm Nghiên Thu lau người cho anh sạch sẽ rồi mới mặc quần lót vào, trong lúc đó tất nhiên không tránh khỏi việc đụng chạm phải chỗ tôn nghiêm của anh, cho dù da mặt cô có dày thế nào thì vẫn đỏ bừng mặt.
Là một người đến từ hiện đại, coi như cô đã gặp qua rất nhiều chuyện như thế, lúc còn ở ký túc xá, cô và các bạn cùng phòng đã xem qua tất cả dáng người mập ốm đều có, nhưng chuyện đó không giống nhau.
Cái cô xem là cách một tấm màn hình, còn bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được nhiệt độ và khí tức nơi tôn nghiêm của anh, cái loại hóc mồn nam mãnh liệt đập vào mặt cô.
Lâm Nghiên Thu chạm phải vật thể liền thấy choáng váng giống như uống phải mấy bình rượu.
Trình Gia Thuật xoay mặt sang một bên, toàn bộ quá trình anh đều cố gắng giữ bình tĩnh.
Thân thể Trình Gia Thuật cường tráng, bình thường Lâm Nghiên Thu không cảm giác được cái øì, nhưng đột nhiên anh ngã xuống thì cô mới biết anh nặng thế nào, chỉ riêng một cái chân đã nặng muốn chết.
Lâm Nghiên Thu dùng hết sức lực của mình ra chiến đấu, cô mệt tới nỗi mồ hôi liên tiếp chảy ra mới mặc xong quần lót cho anh.
Tay cô còn chưa kịp rút ra khỏi chăn, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Phùng Kiến Quốc đang đứng ở cửa vốn muốn tiến vào, nhìn thấy hiện trạng bên trong liền "Yo" một tiếng, anh ta vội vàng lui về phía sau hai bước rồi đóng cửa lại, sau đó làm bộ gõ hai cái, cách một cánh cửa hỏi: "Xin hỏi, bây giờ tôi có thể vào được không?"
Lâm Nghiên Thu đang cảm thấy vô cùng xấu hổ thì bị lời nói của anh ta làm cho bật cười, Phùng Kiến Quốc này thật thú vị, thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh anh ta và vợ Lưu Tố Mai rập khuôn mộc mạc ấy ở chung như thế nào.
Trình Gia Thuật đen mặt, khó chịu nói: "Không tiện!"
Nhưng Phùng Kiến Quốc vẫn đi vào, trong tay anh ta xách một cái túi lưới, bên trong có một ít hoa quả và một lon sữa lúa mạch, trên cổ còn đeo cái máy ảnh.
Anh ta nói muốn phỏng vấn Trình Gia Thuật, Phùng Kiến Quốc là người bên bộ phận tuyên truyền, lần này Kinh huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta phải làm một tờ báo về vấn đề này.
Trình Gia Thuật nhìn thấy Phùng Kiến Quốc liền phiền, anh dứt khoát nhắm mắt không muốn phản ứng nữa.
Lâm Nghiên Thu mời Phùng Kiến Quốc ngồi xuống, sau đó đi gọt một quả táo.
Phùng Kiến Quốc cười hì hì nói: "Là vầy, lão Trình cậu cho tôi mặt mũi đi, sau đó tôi chụp cho cậu và em dâu một bức ảnh, người bình thường tôi không có chụp đâu, kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng rất tốt đó, xong việc tôi sẽ rửa ảnh ra cho cậu."