Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -

Chương 106



Trên người cô mặc một cái áo sơ mi trắng và cái váy vải dù, loại phương pháp phối đồ này khiến cả người vừa có tỉnh thần vừa có một loại khí chất không thể nói được.
Lâm Nghiên Thu hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Đặng Ly, cho dù cô ta xuất thân nhà quân nhân thế gia, từ nhỏ được nuông chiều nhưng cũng không dám nắm chắc lúc mặc đồ thường có thể thắng đối phương hay không, do đó trong lòng cô ta có thể thoải mái mới lạ.
Lúc Lâm Nghiên Thu còn học đại học, tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong một đống phụ nữ, hơn nữa, cô cũng có một người bạn cùng phòng là Dư Tĩnh Tĩnh thì những ánh mắt của những người phụ nữ khác quăng cho cô, vừa nhìn cô đã biết người đó có ý tứ gì rồi.
Cô cũng lười đáp trả lại.
Ngay cả một tiếng chị dâu cũng không gọi, cô phản ứng làm gì nữa, cứ trực tiếp xem như không thấy cô ta là được.
Từ Phong từ nảy tới giờ đang làm người vô hình bỗng dưng nói: "Đội trưởng, anh không có chuyện øì thì tốt rồi, tôi nhìn thấy cũng yên tâm hơn, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."
Sau đó cậu ta gọi Đặng Ly: "Cô có đi không?"
Người ta cũng đã hỏi như vậy, Đặng Ly có thể nói không đi sao? Cô ta trừng mắt nhìn Từ Phong, không tình nguyện đi theo cậu.
Cái trừng mắt này khiến Từ Phong im lặng, vị đại tiểu thư này cậu không nên đụng vào là tốt nhất.
Hai người bọn họ vừa đi, Trình Gia Thuật mất tự nhiên giải thích: "Người vừa rồi là Đặng Ly, cô ấy là con gái của Đặng sư trưởng, hiện tại đang làm ở chỗ hậu cần, trước kia bọn tôi có quen biết."

Lâm Nghiên Thu mơ hồ có chút ấn tượng, người phụ nữ tên Đặng Ly này hình như là một nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết, tác giả không viết rõ cô ta có tình cảm gì với nam chính.
Bất quá kết cục của cô ta rất ảm đảm, cô nhớ là cô ta gả cho một phượng hoàng nam đê tiện, một kẻ chỉ biết nịnh bợ, ở bên ngoài còn trêu hoa ghẹo nguyệt khiến cô ta tức giận cả đời cũng không sinh con.
Dù sao nữ chính không vừa mắt ai thì người đó sẽ không có kết cục tốt.
Nghĩ như vậy, Lâm Nghiên Thu cảm thấy hơi đồng cảm với cô ta.
"Em ngẩn người làm gì, còn không mau ngồi xuống." Trình Gia Thuật chỉ cần nhìn cô là lại muốn dạy dỗ: "Một mình em tới đây làm gì? Có biết ở đây nguy hiểm lắm không?"
Anh không nhắc thì thôi, nhắc tới càng khiến Lâm Nghiên Thu tức giận, cô hừ một tiếng nói: "Anh đúng là không biết phân biệt tốt xấu, anh tưởng tôi muốn đi một mình tới lắm hả? Tôi còn bị người ta sờ mông đây này, anh chẳng nói được một câu nào dễ nghe cả."
"Sờ... So mông?" Sắc mặt Trình Gia Thuật trong nháy mắt đen thui, cho dù nằm trên giường không nhúc nhích nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sát khí đang tỏa ra trên người mình: "Ai sờ?!"
"Làm sao mà tôi biết..."
Lâm Nghiên Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, cô đã từng chứng kiến tính cách anh lúc tức giận nên bây giờ khá sợ hãi, cô vội chuyển chủ đề: "Chắc là anh đói bụng rồi, để tôi lấy cơm cho anh ăn."
Thật ra cả người Trình Gia Thuật đang rất đau nên không muốn ăn cơm, lúc nảy Đặng Ly đút cơm cho anh, anh cũng không há miệng, nhưng bản thân anh không cho phép mình có thể nói ra mấy lời nói yếu ớt gì, vì vậy sắc mặt liền trở nên khó chịu.
Nhưng khi Lâm Nghiên Thu dùng muỗng đưa đồ ăn tới bên miệng thì anh vẫn mở miệng ăn.
Đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Lâm Nghiên Thu chưa từng thấy qua hình ảnh suy yếu này của anh, cô không khỏi đồng tình, tiếng nói chuyện bất giác trở nên ôn nhu hơn, giống như đang dỗ dành Tam Bảo và Tiểu Bảo, trong miệng thỉnh thoảng nói chữ dính liên nhau như cơm cơm, canh canh.
Cô cứ như vậy đút cơm cho anh ăn từng ngụm một.
Có thể là do ăn quá chuyên chú nên không nhận ra hai bên tai Trình Gia Thuật đang đỏ lên, tất nhiên cũng có thể là do làn da anh quá đen nên không thể thấy được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...