Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - truyen full -
Chương 104
Kinh huyện cách nơi đóng quân của bộ đội hơn hai trăm cây số.
Một đường mệt mỏi chạy tới bệnh viện, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà một mình khi tới thời đại này.
Trên đường đi phải mua vé đổi xe các thứ, người vật hỗn tạp, trong lúc đó cô còn bị một tên lưu manh thừa dịp náo loạn sờ cái mông.
Đến bệnh viện, Lâm Nghiên Thu hỏi thăm phòng bệnh rồi đi tìm, kết quả khi đến nơi cô nhìn thấy có một nữ sĩ quan mặc quân phục hiên ngang đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh đút cơm cho Trình Gia Thuật, vừa đút vừa nói: "Chúng ta quen biết đã nhiều năm, giống như anh em vậy, em cho anh ăn thì ăn đi, tới lúc này rồi còn chú ý cái gì."
Nỗi lòng áy náy và lo lắng của Lâm Nghiên Thu ngay lập tức biến thành ủy khuất và tức giận.
Cô bực bội đứng ngoài cửa, cách cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm hai người một ngồi một nằm bên trong.
Bản thân cô từ xa chạy tới đây, trên đường còn bị tên lưu manh kia ăn đậu hũ nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cơn giận không gây ồn ào chỉ vì không muốn chậm trễ thời gian gặp anh.
Cô nghĩ nếu như vết thương của anh rất nặng không rõ sống chết, bên cạnh lại không có người thì...
Ai mà ngờ anh thì hay rồi, nằm trong phòng bệnh quét vôi trắng, được ăn uống đầy đủ, đầu giường còn có bó hoa tươi, bên cạnh còn có mỹ nữ cùng trò chuyện.
Tình huống nguy cấp gì chứ? Theo cô thấy anh còn có thể ăn uống được mà, rõ ràng rất là tốt!
Trong lòng Lâm Nghiên Thu chua xót, cô không muốn quan tâm anh ta nữa nên xoay người rời đi, đôi giày da nhỏ giẫm đạp mạnh xuống đất, cô chỉ lo tức giận nên không chú lúc re xuống cầu thang, suýt chút nữa đã đụng phải người khác.
"Chị dâu nhỏ?"
Từ Phong không xác định lắm gọi một tiếng, cậu chưa từng tiếp xúc với Lâm Nghiên Thu mà chỉ mới nghe bạn mình nói vợ của đại đội trưởng xinh đẹp giống như tiên nữ vậy.
Sau đó ở chỗ căng tin ăn cơm, cậu nhìn từ xa thấy qua một lần, quả thật nét đẹp của cô khiến cho người ta một khi đã nhìn rồi thì khó có thể quên được.
"Chị là chị dâu nhỏ đúng không?" Từ Phong cơ hồ đã xác định được, cậu nói: "Đội trưởng đang ở trong phòng bệnh phía Đông, chị không tìm được sao? Đi theo tôi, tôi sẽ đưa chị tới đó."
Lâm Nghiên Thu há miệng muốn từ chối, nhưng hai chữ "không đi" mãi vẫn không thể nói ra, cứ như vậy cô mất tự nhiên đi theo phía sau Từ Phong đến phòng bệnh.
Cái người tên Từ Phong này cô vẫn nhớ, bản thân cô còn cùng ba mẹ cậu ta đi chung một chuyến xe, biết cậu là nghiên cứu sinh ngành hàng hải được đưa tới đây để huấn luyện.
Nhân tài quân sự ưu tú như vậy mà trong mắt Trình Gia Thuật lại chỉ là một quả hồng mềm.
Lâm Nghiên Thu cũng không biết nên nói cái gì...
Ngược lại Từ Phong chủ động bắt chuyện: "Nếu không phải có đại đội trưởng cứu tôi thì bây giờ người đang nằm trên giường bệnh chính là tôi, à không, phải là nằm trong quan tài mới đúng." Trên mặt cậu ta hiện lên vẻ xấu hổ.
Vốn dĩ lúc đầu Từ Phong rất không phục Trình Gia Thuật, cậu cho rằng bản thân mình tốt xấu gì cũng cùng cấp với anh, không nói lễ đãi thì ít nhất cũng phải có sự tôn trọng.
Nào ngờ nửa điểm mặt mũi anh ta cũng không cho cậu, liên tục túm lấy cậu huấn luyện, lần nào không làm cho cậu xám xịt mặt mày thì nhất định không chịu bỏ qua.
Nếu nói trong lòng không tức giận thì nhất định là giả, lần cứu viện đợt này Trình Gia Thuật an bài cậu ở chỗ hậu cần, nói thẳng ra là làm việc lặt vặt.
Nhìn từng người đồng đội mặc một thân vũ trang hạng nặng trên người, Từ Phong cảm thấy khó chịu giống như bị người ta tát vào mặt mình, cậu thấy đây chính là trần trụi khinh miệt mình.
Sau đó, cậu chống lại mệnh lệnh, đợi sau khi chiến hữu hành động, tiếp theo đó cậu cũng tự ý một mình tham gia đi cứu viện.
Một đường mệt mỏi chạy tới bệnh viện, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà một mình khi tới thời đại này.
Trên đường đi phải mua vé đổi xe các thứ, người vật hỗn tạp, trong lúc đó cô còn bị một tên lưu manh thừa dịp náo loạn sờ cái mông.
Đến bệnh viện, Lâm Nghiên Thu hỏi thăm phòng bệnh rồi đi tìm, kết quả khi đến nơi cô nhìn thấy có một nữ sĩ quan mặc quân phục hiên ngang đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh đút cơm cho Trình Gia Thuật, vừa đút vừa nói: "Chúng ta quen biết đã nhiều năm, giống như anh em vậy, em cho anh ăn thì ăn đi, tới lúc này rồi còn chú ý cái gì."
Nỗi lòng áy náy và lo lắng của Lâm Nghiên Thu ngay lập tức biến thành ủy khuất và tức giận.
Cô bực bội đứng ngoài cửa, cách cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm hai người một ngồi một nằm bên trong.
Bản thân cô từ xa chạy tới đây, trên đường còn bị tên lưu manh kia ăn đậu hũ nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cơn giận không gây ồn ào chỉ vì không muốn chậm trễ thời gian gặp anh.
Cô nghĩ nếu như vết thương của anh rất nặng không rõ sống chết, bên cạnh lại không có người thì...
Ai mà ngờ anh thì hay rồi, nằm trong phòng bệnh quét vôi trắng, được ăn uống đầy đủ, đầu giường còn có bó hoa tươi, bên cạnh còn có mỹ nữ cùng trò chuyện.
Tình huống nguy cấp gì chứ? Theo cô thấy anh còn có thể ăn uống được mà, rõ ràng rất là tốt!
Trong lòng Lâm Nghiên Thu chua xót, cô không muốn quan tâm anh ta nữa nên xoay người rời đi, đôi giày da nhỏ giẫm đạp mạnh xuống đất, cô chỉ lo tức giận nên không chú lúc re xuống cầu thang, suýt chút nữa đã đụng phải người khác.
"Chị dâu nhỏ?"
Từ Phong không xác định lắm gọi một tiếng, cậu chưa từng tiếp xúc với Lâm Nghiên Thu mà chỉ mới nghe bạn mình nói vợ của đại đội trưởng xinh đẹp giống như tiên nữ vậy.
Sau đó ở chỗ căng tin ăn cơm, cậu nhìn từ xa thấy qua một lần, quả thật nét đẹp của cô khiến cho người ta một khi đã nhìn rồi thì khó có thể quên được.
"Chị là chị dâu nhỏ đúng không?" Từ Phong cơ hồ đã xác định được, cậu nói: "Đội trưởng đang ở trong phòng bệnh phía Đông, chị không tìm được sao? Đi theo tôi, tôi sẽ đưa chị tới đó."
Lâm Nghiên Thu há miệng muốn từ chối, nhưng hai chữ "không đi" mãi vẫn không thể nói ra, cứ như vậy cô mất tự nhiên đi theo phía sau Từ Phong đến phòng bệnh.
Cái người tên Từ Phong này cô vẫn nhớ, bản thân cô còn cùng ba mẹ cậu ta đi chung một chuyến xe, biết cậu là nghiên cứu sinh ngành hàng hải được đưa tới đây để huấn luyện.
Nhân tài quân sự ưu tú như vậy mà trong mắt Trình Gia Thuật lại chỉ là một quả hồng mềm.
Lâm Nghiên Thu cũng không biết nên nói cái gì...
Ngược lại Từ Phong chủ động bắt chuyện: "Nếu không phải có đại đội trưởng cứu tôi thì bây giờ người đang nằm trên giường bệnh chính là tôi, à không, phải là nằm trong quan tài mới đúng." Trên mặt cậu ta hiện lên vẻ xấu hổ.
Vốn dĩ lúc đầu Từ Phong rất không phục Trình Gia Thuật, cậu cho rằng bản thân mình tốt xấu gì cũng cùng cấp với anh, không nói lễ đãi thì ít nhất cũng phải có sự tôn trọng.
Nào ngờ nửa điểm mặt mũi anh ta cũng không cho cậu, liên tục túm lấy cậu huấn luyện, lần nào không làm cho cậu xám xịt mặt mày thì nhất định không chịu bỏ qua.
Nếu nói trong lòng không tức giận thì nhất định là giả, lần cứu viện đợt này Trình Gia Thuật an bài cậu ở chỗ hậu cần, nói thẳng ra là làm việc lặt vặt.
Nhìn từng người đồng đội mặc một thân vũ trang hạng nặng trên người, Từ Phong cảm thấy khó chịu giống như bị người ta tát vào mặt mình, cậu thấy đây chính là trần trụi khinh miệt mình.
Sau đó, cậu chống lại mệnh lệnh, đợi sau khi chiến hữu hành động, tiếp theo đó cậu cũng tự ý một mình tham gia đi cứu viện.