Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp
Chương 200: Phiên ngoại 11 [Toàn văn hoàn]
Phó Đào nhịn không được cười ha ha, cô ta bày mưu tính kế nhiều như vậy, vòng đi vòng lại vận mệnh vẫn như cũ.
Cười xong, Phó Đào lại khóc lên như người mất trí.
Phó Lê có tất cả, còn cô ta cái gì cũng không có, ý nghĩ duy nhất chống đỡ cô ta sống sót cũng không còn.
Mấy người nhặt mót bên cạnh thấy Phó Đào hết khóc lại cười, bọn họ thấy riết thành quen, tiếp tục tranh giành rác, nhặt chai cho mình.
Người như này là sắp không xong rồi, bọn họ đã thấy nhiêu. Những người mất đi lòng dạ con người, rất nhanh sẽ chết đi. Chờ đến lúc người này chết rồi, bọn họ có thể chia nhau quần áo, chăn đệm,... của cô ta.
Quả nhiên, không đến mấy ngày, Phó Đào đã chết vào một ngày đông ở đầu đường.
Nhiều năm trôi qua, Lăng Nghị và Phó Lê đều đã già.
Già đến mức không thể làm việc, không thể đọc sách viết chữ, không dẫn quân đánh giặc được nữa. Thời gian đã lưu lại dấu vết của năm tháng trên mặt bọn họ, gương mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc trắng. Hai người đều không thích có quá nhiều người trong nhà, nên con cái tản đi khắp nơi, chỉ có một người giúp việc và một bác sĩ chăm lo cuộc sống hằng ngày cho bọn họ.
Hôm nay, buổi sớm đầu thu. Hoa nguyệt quý nở rộ trong sân, hoa tú cầu như những viên hình tròn đầy đặn, dẫn tới ong mật vờn quanh.
Phó Lê chỉnh tốt ống kính trên ban công, nhắm ngay Lăng Nghị đang ngồi ngay ngắn trên ghế:
"Đúng đúng, nghiêng qua trái một chút."
"Qua phải một chút, cằm hạ xuống..."
Đầu tóc trắng xóa, nhưng vẫn không làm giảm vẻ tuấn tú của Lăng Nghị, anh làm theo lời cô.
Sau khi điều chỉnh góc độ tốt rồi, Phó Lê thở dốc mấy cái, cô chống gậy đi đến bên cạnh Lăng Nghị ngồi xuống.
Lăng Nghị kéo tay cô, hai người ngồi nói chuyện trước ống kính, lúc đầu hai người nói chuyện trồng hoa nuôi chó mèo thường ngày, sau đó dặn dò đôi lời tới con cháu, cuối cùng... Giọng nói Phó Lê nhỏ dần, cô dựa vào vai Lăng Nghị, mí mắt rũ xuống, hơi thở yếu ớt... Lăng Nghị dừng một chút, hai ngày trước bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ nói các cơ quan của cô suy nhược trầm trọng, sắp không chống đỡ được nữa. Khi đó cô khóc lóc một hai phải xuất viện cho bằng được, anh liền chiều theo ý cô.
Hôm nay, tinh thần cô bỗng nhiên tốt lên, muốn anh quay video với cô để gửi cho bọn nhỏ ở nơi xa, anh cũng chiều theo ý cô... Không nghĩ tới, cô đang nói nói thì...
Lăng Nghị hôn lên mi mắt cô, anh nói tiếp lời cô cho xong hết.
Cuối cùng, anh kéo tay cô rồi đan mười ngón tay vào nhau, để đầu anh dựa vào đầu cô, sau đó anh nhắm mắt lại. Trước đây, bác sĩ nói cô không qua khỏi mùa thu, anh lập tức dừng dùng thuốc duy trì mạng sống. Theo như dự định thì thời gian cũng không khác lắm.
Như thế này, bọn họ sẽ chết cùng một lúc, có lẽ đến kiếp sau, bọn họ sẽ yêu nhau sớm hơn chút.
Lăng Nghị nghĩ thầm, hơi thở anh yếu dần, mãi đến khi không còn nghe thấy nhịp tim đập nữa....
Hoa nở rộ trong vườn, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi.
Có lẽ, ngọn gió mát mang đi hai người yêu nhau, để họ sẽ lại tương phùng ở một cuộc đời khác.
(Toàn văn hoàn!)
Cười xong, Phó Đào lại khóc lên như người mất trí.
Phó Lê có tất cả, còn cô ta cái gì cũng không có, ý nghĩ duy nhất chống đỡ cô ta sống sót cũng không còn.
Mấy người nhặt mót bên cạnh thấy Phó Đào hết khóc lại cười, bọn họ thấy riết thành quen, tiếp tục tranh giành rác, nhặt chai cho mình.
Người như này là sắp không xong rồi, bọn họ đã thấy nhiêu. Những người mất đi lòng dạ con người, rất nhanh sẽ chết đi. Chờ đến lúc người này chết rồi, bọn họ có thể chia nhau quần áo, chăn đệm,... của cô ta.
Quả nhiên, không đến mấy ngày, Phó Đào đã chết vào một ngày đông ở đầu đường.
Nhiều năm trôi qua, Lăng Nghị và Phó Lê đều đã già.
Già đến mức không thể làm việc, không thể đọc sách viết chữ, không dẫn quân đánh giặc được nữa. Thời gian đã lưu lại dấu vết của năm tháng trên mặt bọn họ, gương mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc trắng. Hai người đều không thích có quá nhiều người trong nhà, nên con cái tản đi khắp nơi, chỉ có một người giúp việc và một bác sĩ chăm lo cuộc sống hằng ngày cho bọn họ.
Hôm nay, buổi sớm đầu thu. Hoa nguyệt quý nở rộ trong sân, hoa tú cầu như những viên hình tròn đầy đặn, dẫn tới ong mật vờn quanh.
Phó Lê chỉnh tốt ống kính trên ban công, nhắm ngay Lăng Nghị đang ngồi ngay ngắn trên ghế:
"Đúng đúng, nghiêng qua trái một chút."
"Qua phải một chút, cằm hạ xuống..."
Đầu tóc trắng xóa, nhưng vẫn không làm giảm vẻ tuấn tú của Lăng Nghị, anh làm theo lời cô.
Sau khi điều chỉnh góc độ tốt rồi, Phó Lê thở dốc mấy cái, cô chống gậy đi đến bên cạnh Lăng Nghị ngồi xuống.
Lăng Nghị kéo tay cô, hai người ngồi nói chuyện trước ống kính, lúc đầu hai người nói chuyện trồng hoa nuôi chó mèo thường ngày, sau đó dặn dò đôi lời tới con cháu, cuối cùng... Giọng nói Phó Lê nhỏ dần, cô dựa vào vai Lăng Nghị, mí mắt rũ xuống, hơi thở yếu ớt... Lăng Nghị dừng một chút, hai ngày trước bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ nói các cơ quan của cô suy nhược trầm trọng, sắp không chống đỡ được nữa. Khi đó cô khóc lóc một hai phải xuất viện cho bằng được, anh liền chiều theo ý cô.
Hôm nay, tinh thần cô bỗng nhiên tốt lên, muốn anh quay video với cô để gửi cho bọn nhỏ ở nơi xa, anh cũng chiều theo ý cô... Không nghĩ tới, cô đang nói nói thì...
Lăng Nghị hôn lên mi mắt cô, anh nói tiếp lời cô cho xong hết.
Cuối cùng, anh kéo tay cô rồi đan mười ngón tay vào nhau, để đầu anh dựa vào đầu cô, sau đó anh nhắm mắt lại. Trước đây, bác sĩ nói cô không qua khỏi mùa thu, anh lập tức dừng dùng thuốc duy trì mạng sống. Theo như dự định thì thời gian cũng không khác lắm.
Như thế này, bọn họ sẽ chết cùng một lúc, có lẽ đến kiếp sau, bọn họ sẽ yêu nhau sớm hơn chút.
Lăng Nghị nghĩ thầm, hơi thở anh yếu dần, mãi đến khi không còn nghe thấy nhịp tim đập nữa....
Hoa nở rộ trong vườn, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi.
Có lẽ, ngọn gió mát mang đi hai người yêu nhau, để họ sẽ lại tương phùng ở một cuộc đời khác.
(Toàn văn hoàn!)