Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp
Chương 165
Lăng Nghị rất vừa lòng nơi này, anh lập tức mang theo nhóm công nhân đến làm, mua ngói, gỗ, cát đá và vật liệu xây dựng.
Cũng may là kiến trúc của hai nhà máy cũng không phức tạp, trong những công nhân có người trước khi tham gia quân ngũ thì đi theo trưởng bối trong gia đình đi xây nhà, nên làm rất quen thuộc, nhà máy cứ như vậy mà được xây lên.
Một bên Lăng Nghị nhìn chằm chằm nhà máy, một bên anh chạy khắp nơi mua nguyên liệu làm thức ăn chăn nuôi. Giữa lúc này, Nam Thừa Chí đặc biệt tới nhìn một chuyến, còn dặn dò Lăng Nghị làm cho tốt, sau đó còn nói: "Thức ăn chăn nuôi này nếu thật sự tốt như con nói, chú sẽ giúp con liên lạc nguồn tiêu thụ. Lão thủ trưởng của chú đang công tác ở sa mạc, nơi đó không có một ngọn cỏ, ăn được thịt cũng khó khăn, có thức ăn chăn nuôi này, nói không chừng bọn họ có thể nuôi động vật."
Lăng Nghi: ˆ....
Tuy nhà máy thức ăn gia súc còn chưa được xây, vậy mà đã có người mua. Nhưng bây giờ anh bận đến nỗi chân không chạm đất, còn thiếu mỗi phân thân ra, đã mấy ngày liên tiếp anh chưa nói được mấy câu với Phó Lê, nghe được tin tức này, Lăng Nghị cũng cao hứng không nổi.
Anh chỉ có thể nói với chú: "Cảm ơn chú."
Nam Thừa Chí không nhận ra anh uể oải ỉu xìu, sau khi ông an ủi cháu trai thì liền rời đi.
Nửa tháng trôi qua, hầu như hai cái nhà máy đều sắp hoàn thành, trong đó nhà máy thức ăn gia súc thì chỉ cần thêm máy móc đúng chỗ là có thể trực tiếp sử dụng.
Lăng Nghị mệt đến thở hổn hển, mãi đến lúc trở lại quán thịt kho—anh rốt cuộc có thể nói chuyện với vợ rồi.
*
Quán thịt kho, Phó Lê đang tiếp đãi khách.
Khâu Thanh ăn một phần bánh kẹp thịt, một mâm thịt kho mà vẫn chưa đã thèm, hắn lại gọi thêm một phần đậu hũ khô rồi từng chút từng chút mà ăn, xét thấy hắn là bạn của anh họ Lăng Nghị, Phó Lê ngồi đối diện bồi hắn ăn, câu được câu không mà nói chuyện.
Mấy tháng nay, cô sẽ ở trong quán giúp đỡ lấy tiền và quét dọn vệ sinh, hoặc là hỏi khách muốn ăn cái gì, chắc là vì vậy mà lá gan cũng được rèn luyện, cô không còn dễ dàng thẹn thùng như lúc vừa mới trọng sinh vê.
Lúc này đây, một mình cô đối mặt với một người đàn ông xa lạ, cô cố gắng làm cho thái độ mình thật tự nhiên phóng khoáng.
Khâu Thanh hỏi: "Tôi nghe Nam Vinh nói, bên cạnh bến xe có hai cái nhà máy là do cô và vị hôn phu xây?”
Phó Lê gật đầu: "Đúng vậy, gần đây Lăng Nghị đều bận rộn chuyện này."
Nói tới Lăng Nghị, hai mắt Phó Lê sáng rực. Lăng Nghị quá bận, có khi anh trở về ăn một bữa cơm rồi lại vội vàng rời đi, buổi tối anh cũng ở trong lều ngay tại công trường với nhóm công nhân, mắt thường đều có thể thấy mặt anh tiều tụy đi.
Cô đau lòng anh, muốn anh nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng anh không chịu, làm thế nào cũng phải xây hai cái nhà máy xong trước đầu xuân.
Hôm trước, anh nói nhà máy rất nhanh sẽ xong, lúc đó anh có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Nghĩ vậy, trong lòng Phó Lê sinh ra một tia chờ mong khó nói. Với lại, không biết có phải do thời gian gặp mặt của cô và Lăng Nghị ngắn quá hay không, mà hệ thống nhân duyên đã một thời gian dài rồi chưa có động tĩnh.
Không có những nhiệm vụ khiến người ta bực bội lại xấu hổ đó, Phó Lê có chút không thích ứng được.
Khâu Thanh gật đầu, hắn tới đây là vì chuyện này, xây nhà máy là một chuyện lớn, không thể thiếu việc đăng báo, với lại... Để tiêu đề gì thì bắt mắt nhỉ?
Đôi mắt Khâu Thanh chuyển động, ánh mắt hắn dừng trên người Phó Lê.
Dáng ngồi của cô thẳng tắp, đầu tóc đen nhánh được tết thành bím thả trước ngực, đuôi tóc cong cong, có hơi rối, nhưng nhìn vào sẽ cảm thấy một loại ý vị lười biếng của người phụ nữ. Đây là... Kiểu tóc mới à?
Cũng may là kiến trúc của hai nhà máy cũng không phức tạp, trong những công nhân có người trước khi tham gia quân ngũ thì đi theo trưởng bối trong gia đình đi xây nhà, nên làm rất quen thuộc, nhà máy cứ như vậy mà được xây lên.
Một bên Lăng Nghị nhìn chằm chằm nhà máy, một bên anh chạy khắp nơi mua nguyên liệu làm thức ăn chăn nuôi. Giữa lúc này, Nam Thừa Chí đặc biệt tới nhìn một chuyến, còn dặn dò Lăng Nghị làm cho tốt, sau đó còn nói: "Thức ăn chăn nuôi này nếu thật sự tốt như con nói, chú sẽ giúp con liên lạc nguồn tiêu thụ. Lão thủ trưởng của chú đang công tác ở sa mạc, nơi đó không có một ngọn cỏ, ăn được thịt cũng khó khăn, có thức ăn chăn nuôi này, nói không chừng bọn họ có thể nuôi động vật."
Lăng Nghi: ˆ....
Tuy nhà máy thức ăn gia súc còn chưa được xây, vậy mà đã có người mua. Nhưng bây giờ anh bận đến nỗi chân không chạm đất, còn thiếu mỗi phân thân ra, đã mấy ngày liên tiếp anh chưa nói được mấy câu với Phó Lê, nghe được tin tức này, Lăng Nghị cũng cao hứng không nổi.
Anh chỉ có thể nói với chú: "Cảm ơn chú."
Nam Thừa Chí không nhận ra anh uể oải ỉu xìu, sau khi ông an ủi cháu trai thì liền rời đi.
Nửa tháng trôi qua, hầu như hai cái nhà máy đều sắp hoàn thành, trong đó nhà máy thức ăn gia súc thì chỉ cần thêm máy móc đúng chỗ là có thể trực tiếp sử dụng.
Lăng Nghị mệt đến thở hổn hển, mãi đến lúc trở lại quán thịt kho—anh rốt cuộc có thể nói chuyện với vợ rồi.
*
Quán thịt kho, Phó Lê đang tiếp đãi khách.
Khâu Thanh ăn một phần bánh kẹp thịt, một mâm thịt kho mà vẫn chưa đã thèm, hắn lại gọi thêm một phần đậu hũ khô rồi từng chút từng chút mà ăn, xét thấy hắn là bạn của anh họ Lăng Nghị, Phó Lê ngồi đối diện bồi hắn ăn, câu được câu không mà nói chuyện.
Mấy tháng nay, cô sẽ ở trong quán giúp đỡ lấy tiền và quét dọn vệ sinh, hoặc là hỏi khách muốn ăn cái gì, chắc là vì vậy mà lá gan cũng được rèn luyện, cô không còn dễ dàng thẹn thùng như lúc vừa mới trọng sinh vê.
Lúc này đây, một mình cô đối mặt với một người đàn ông xa lạ, cô cố gắng làm cho thái độ mình thật tự nhiên phóng khoáng.
Khâu Thanh hỏi: "Tôi nghe Nam Vinh nói, bên cạnh bến xe có hai cái nhà máy là do cô và vị hôn phu xây?”
Phó Lê gật đầu: "Đúng vậy, gần đây Lăng Nghị đều bận rộn chuyện này."
Nói tới Lăng Nghị, hai mắt Phó Lê sáng rực. Lăng Nghị quá bận, có khi anh trở về ăn một bữa cơm rồi lại vội vàng rời đi, buổi tối anh cũng ở trong lều ngay tại công trường với nhóm công nhân, mắt thường đều có thể thấy mặt anh tiều tụy đi.
Cô đau lòng anh, muốn anh nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng anh không chịu, làm thế nào cũng phải xây hai cái nhà máy xong trước đầu xuân.
Hôm trước, anh nói nhà máy rất nhanh sẽ xong, lúc đó anh có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Nghĩ vậy, trong lòng Phó Lê sinh ra một tia chờ mong khó nói. Với lại, không biết có phải do thời gian gặp mặt của cô và Lăng Nghị ngắn quá hay không, mà hệ thống nhân duyên đã một thời gian dài rồi chưa có động tĩnh.
Không có những nhiệm vụ khiến người ta bực bội lại xấu hổ đó, Phó Lê có chút không thích ứng được.
Khâu Thanh gật đầu, hắn tới đây là vì chuyện này, xây nhà máy là một chuyện lớn, không thể thiếu việc đăng báo, với lại... Để tiêu đề gì thì bắt mắt nhỉ?
Đôi mắt Khâu Thanh chuyển động, ánh mắt hắn dừng trên người Phó Lê.
Dáng ngồi của cô thẳng tắp, đầu tóc đen nhánh được tết thành bím thả trước ngực, đuôi tóc cong cong, có hơi rối, nhưng nhìn vào sẽ cảm thấy một loại ý vị lười biếng của người phụ nữ. Đây là... Kiểu tóc mới à?