Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp
Chương 114
Bà lão Lý bị hắn dọa cho điên điên khùng khùng, con trai và con dâu chăm sóc cho bà cũng sợ hãi, bọn họ lập tức đưa bà lão Lý rời khỏi Lý Gia Áo, đến ở nhờ nhà anh cả.
Bây giờ vết tích của gia đình đó vẫn còn ở đằng kia, mỗi người đều nói đám lửa đó là do Lăng Nghị làm, hắn cố tình đến trả thù.
Tên đó là kẻ có thù tất báo, nếu như hắn biết Phó Lê không thể sinh con... Phó Quý rùng mình một cái, hỏi Phó Lê: "Mày, mày nhất định phải ga cho nó ư?"
Phó Lê rũ mắt nhìn cha cô, trong lòng buồn cười.
Cô nói: "Nhất định phải gả."
Phó Quý vỗ đùi, vừa tức lại vừa sợ... Một bên là đứa con gái có sức lực quỷ dị không để hắn vào mắt, một bên là sát tinh phóng hỏa giết người gì cũng làm được, bên nào cũng không dễ chọc.
Một lúc lâu sau, Phó Quý run ray nói: "Tao hiểu rồi, mày muốn gả thì gả đi.
Phó Lê hài lòng gật đầu, nếu Phó Quý không chịu, có lẽ cô sẽ uy hiếp ông để ông nghĩ thông suốt.
Bị những người đó náo loạn một hồi, tuy Phó Lê chưa ăn cơm nhưng cũng cảm thấy no rồi, cô không muốn ở trong nhà nữa, Phó Lê xoay người đi tìm Lăng Nghị, không biết anh lên huyện bán thịt đã trở về hay chưa?
*
Nhà Phó Lê không xa, ở đây có cái sân đập lúa nhỏ, có mấy hộ gia đình gần đây đang đập lúa. Lăng Nghị vừa đi đến đó, anh liền nhìn thấy Hạ Lan dẫn hai người lạ mặt vào nhà họ Phó.
Trong nhà cô có khách?
Lăng Nghị dừng lại, buông đồ vật trong tay xuống, dựa vào đống cỏ khô bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nhà Phó Lê, trong lòng nghĩ rằng không biết cô gái nhỏ mam mại kia đang làm gì... Hai ngày nay có nhớ anh không?
Nghĩ đến chút nữa là có thể nhìn thấy cô, có thể nghe cô mềm mại mà kêu anh một tiếng "anh Nghị”, Lăng Nghị liền cảm thấy hơi thở của mình nhẹ đi vài phần....
Diêu quả phụ ở cửa nhà mình nhìn nửa ngày liền thấy người đàn ông kia đang nhìn về phía nhà Phó Lê đến thất thần, gương mặt lạnh lùng khó có được một tia dịu dàng.
Trong lòng cô ta nghĩ ra một chủ ý, lắc mông đi đến chỗ Lăng Nghị: "Đang đợi người sao?"
Lăng Nghị nhả ra một ngụm khói, quay đầu nhìn người vừa bước tới, anh không có cảm xúc quay mặt đi.
Nụ cười của cô ta liền cứng lại, trong lòng thâm mắng một câu, sau đó nói: "Cậu đừng chờ nữal"
Lăng Nghị quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng.
Diêu quả phụ sợ tới mức rụt mình lại, nhưng trong lòng lại càng thêm nóng bỏng, người đàn ông như vậy... Nhìn một cái thôi, trong lòng đã thấy ngứa ngáy: "Cậu biết Hạ Lan đến làm gì không?”
Lăng Nghị không nói chuyện, anh dùng ngón cái dập tắt tàn thuốc.
Cô ta đành phải nói tiếp: "Bà ta mai mối cho con gái lớn nhà họ Phó với người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi, người trẻ tuổi đó là người Lưu gia, làm nghề thợ mộc... Đã có bản lĩnh kiếm tiền, lớn lên lại còn không xấu."
Vẻ mặt Lăng Nghị càng lạnh hơn, ánh mắt sắc bén như dao.
Diêu quả phụ ép mình nói tiếp: "Tôi thấy chắc cậu cũng không còn hy vọng gì, nhất định Phó Lê sẽ chọn người đàn ông kia, trải qua những ngày tháng tốt đẹp..."
Ai cũng biết Lăng Nghị vừa nghèo vừa có thêm hai đứa em, bà con thân thích của cha mẹ cũng không giúp đỡ, Lăng Nghị lại không giỏi làm nông, còn vùng núi được anh trồng cây ăn quả, năm trước cũng không thấy kết một trái nào.
Theo anh, nhất định sẽ chịu khổ.
Lòng Diêu quả phụ rạo rực không yên, cô ta cười nói: "Không bằng cậu theo chị đây..." Cô ta lẳng lơ lắc lắc bộ ngực như mời gọi: "Ít nhất cậu còn có thể vui vẻ..."
Còn chưa dứt lời, Lăng Nghị đã ghê tởm nhắm mắt, anh hung ác nói: "Lăn ra chỗ khác."
"Cút ngay, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không thì đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn!" Lăng Nghị không thể nhịn được nữa mà nói.
Bây giờ vết tích của gia đình đó vẫn còn ở đằng kia, mỗi người đều nói đám lửa đó là do Lăng Nghị làm, hắn cố tình đến trả thù.
Tên đó là kẻ có thù tất báo, nếu như hắn biết Phó Lê không thể sinh con... Phó Quý rùng mình một cái, hỏi Phó Lê: "Mày, mày nhất định phải ga cho nó ư?"
Phó Lê rũ mắt nhìn cha cô, trong lòng buồn cười.
Cô nói: "Nhất định phải gả."
Phó Quý vỗ đùi, vừa tức lại vừa sợ... Một bên là đứa con gái có sức lực quỷ dị không để hắn vào mắt, một bên là sát tinh phóng hỏa giết người gì cũng làm được, bên nào cũng không dễ chọc.
Một lúc lâu sau, Phó Quý run ray nói: "Tao hiểu rồi, mày muốn gả thì gả đi.
Phó Lê hài lòng gật đầu, nếu Phó Quý không chịu, có lẽ cô sẽ uy hiếp ông để ông nghĩ thông suốt.
Bị những người đó náo loạn một hồi, tuy Phó Lê chưa ăn cơm nhưng cũng cảm thấy no rồi, cô không muốn ở trong nhà nữa, Phó Lê xoay người đi tìm Lăng Nghị, không biết anh lên huyện bán thịt đã trở về hay chưa?
*
Nhà Phó Lê không xa, ở đây có cái sân đập lúa nhỏ, có mấy hộ gia đình gần đây đang đập lúa. Lăng Nghị vừa đi đến đó, anh liền nhìn thấy Hạ Lan dẫn hai người lạ mặt vào nhà họ Phó.
Trong nhà cô có khách?
Lăng Nghị dừng lại, buông đồ vật trong tay xuống, dựa vào đống cỏ khô bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nhà Phó Lê, trong lòng nghĩ rằng không biết cô gái nhỏ mam mại kia đang làm gì... Hai ngày nay có nhớ anh không?
Nghĩ đến chút nữa là có thể nhìn thấy cô, có thể nghe cô mềm mại mà kêu anh một tiếng "anh Nghị”, Lăng Nghị liền cảm thấy hơi thở của mình nhẹ đi vài phần....
Diêu quả phụ ở cửa nhà mình nhìn nửa ngày liền thấy người đàn ông kia đang nhìn về phía nhà Phó Lê đến thất thần, gương mặt lạnh lùng khó có được một tia dịu dàng.
Trong lòng cô ta nghĩ ra một chủ ý, lắc mông đi đến chỗ Lăng Nghị: "Đang đợi người sao?"
Lăng Nghị nhả ra một ngụm khói, quay đầu nhìn người vừa bước tới, anh không có cảm xúc quay mặt đi.
Nụ cười của cô ta liền cứng lại, trong lòng thâm mắng một câu, sau đó nói: "Cậu đừng chờ nữal"
Lăng Nghị quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng.
Diêu quả phụ sợ tới mức rụt mình lại, nhưng trong lòng lại càng thêm nóng bỏng, người đàn ông như vậy... Nhìn một cái thôi, trong lòng đã thấy ngứa ngáy: "Cậu biết Hạ Lan đến làm gì không?”
Lăng Nghị không nói chuyện, anh dùng ngón cái dập tắt tàn thuốc.
Cô ta đành phải nói tiếp: "Bà ta mai mối cho con gái lớn nhà họ Phó với người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi, người trẻ tuổi đó là người Lưu gia, làm nghề thợ mộc... Đã có bản lĩnh kiếm tiền, lớn lên lại còn không xấu."
Vẻ mặt Lăng Nghị càng lạnh hơn, ánh mắt sắc bén như dao.
Diêu quả phụ ép mình nói tiếp: "Tôi thấy chắc cậu cũng không còn hy vọng gì, nhất định Phó Lê sẽ chọn người đàn ông kia, trải qua những ngày tháng tốt đẹp..."
Ai cũng biết Lăng Nghị vừa nghèo vừa có thêm hai đứa em, bà con thân thích của cha mẹ cũng không giúp đỡ, Lăng Nghị lại không giỏi làm nông, còn vùng núi được anh trồng cây ăn quả, năm trước cũng không thấy kết một trái nào.
Theo anh, nhất định sẽ chịu khổ.
Lòng Diêu quả phụ rạo rực không yên, cô ta cười nói: "Không bằng cậu theo chị đây..." Cô ta lẳng lơ lắc lắc bộ ngực như mời gọi: "Ít nhất cậu còn có thể vui vẻ..."
Còn chưa dứt lời, Lăng Nghị đã ghê tởm nhắm mắt, anh hung ác nói: "Lăn ra chỗ khác."
"Cút ngay, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không thì đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn!" Lăng Nghị không thể nhịn được nữa mà nói.