Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 40: 40: Ý Định Nghiên Cứu
“Lão Tề, ông muốn gì sao? Có phải muốn uống nước không?”“Khụ khụ......!Lão Hứa, nếu lần này tôi thật sự không được, ông....!ông nhớ rõ phải đem cuốn sổ của tôi cất kỹ.....!Trong đó có thành quả 20 năm nghiên cứu của tối...!Nếu....!Nếu có cơ hội....!Tôi hy vọng ông có thể đem theo nó về....!Mặc kệ là đưa cho ai....”Hứa Thanh Viễn bật khóc, nắm chặt tay bạn tốt: “Lão Tề, ông đừng nói như vậy, thời điểm chúng ta khó khăn nhất chúng ta còn có thể vượt qua, hiện tại mọi thứ đã càng ngày càng tốt hơn, ông không thể bỏ cuộc sớm như vậy được...Lão Ngô và những người khác cũng đã kiếm đủ tiền, chờ hôm nay bọn họ trở về, chúng ta liền đưa ông lên trấn trên khám bệnh.”“Yên tâm đi.....!thân phận này của tôi sao có thể khám bệnh......” Tề Tư Tuấn đã sớm chuẩn bị tâm lý, ông cũng chỉ còn một hơi tàn.Vào lúc hai người bọn họ sinh ly tử biệt.
Lục Thừa đã đem nước nóng bước vào.Đáng tiếc, Lục Thừa không phải bác sĩ, anh không biết khám bệnh, nhưng lúc trước anh từng nghe Diệp Kiều nói qua, Tề Tư Tuấn suy yếu như vậy có thể là do tụt huyết áp, nếu có thể ăn bổ sung gì đó có đường nói không chừng sẽ giúp ông ấy cảm thấy dễ chịu hơn.Mặc kệ như thế nào, nếu ông ấy có thể vượt qua được thời khắc này, anh sẽ dùng tiền mời bác sĩ đến đây.Lục Thừa đã lăn lộn tại thôn Hạ Hà hơn hai mươi năm, luận về các mối quan hệ không ai có thể so với anh.Phải biết rằng anh nhìn có vẻ phong khoáng nhưng lại là người bảo hộ rất tốt cho nhóm thanh niên trẻ của thôn Hạ Hà, ở thập niên 70, nông thôn tụ đoàn rất nghiêm trọng, Hạ Hà thôn giàu có vẫn luôn bị những thôn khác bài xích, trước kia khi Lục Thừa chưa lộ diện, những người cùng thế hệ với anh không biết đã bị người dân thôn khác vây quanh đánh bao nhiêu lần, mỗi lần đều thật sự rất thảm, cho đến khi Lục Thừa mang theo Đại Ngưu đấu đá lung tung, lúc này mới tạo ra uy danh khiến người ta sợ hãi.Lục Thừa cầm lên cái ly bị vỡ một góc trên bàn, pha một cóc sữa mạch nha, nhanh chóng đưa đến bên cạnh giường.“Hứa lão tiên sinh, tôi có thể cho ông ấy uống sữa mạch nha không?”Hứa Thanh Viễn đã bị hành động của anh làm cho ngây ngốc, miệng giật giật: “Sữa mạch nha sao?”Đồ vật quý giá như vậy, tên tiểu tử này nói cho liền cho sao?Lục Thừa nhìn thấy ông ấy không phản đối, liền đến bên cạnh giường lớn, tay trái hơi dùng sức liền đem Tề Tư Tuấn từ trên giường đỡ lên, sau đó đưa cái ly đến bên môi đang khô nứt của ông.“Tề lão tiên sinh, ngài uống một chút đi, uống xong ngài sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
ووVừa rồi anh nghe thấy Hứa Thanh Viễn gọi ông ấy là “Lão Tề”, cũng liền gọi theo.Tề Tư Tuấn không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi ông không nếm được vị ngọt như vậy nữa, năm đó ông được quốc gia cấp học bổng đi học tại một quốc gia xinh đẹp.Ông học kinh tế học, lúc ấy ở quốc gia xinh đẹp phồn vinh, tại thị trường đầu cơ tài chính (thị trường chứng khoán) ông cũng kiếm được không ít tiền lời, ông đã từng hưởng thụ qua rất nhiều thứ, nếu không phải nghĩ về quê hương, ông sẽ không dứt khoát mà kiên quyết trở về, chỉ là không nghĩ đến, thứ chờ đợi ông trở về không phải là cái mà ông mong đợi mà là một con đường không có lối thoát.Bên môi cảm nhận được vị ngọt, Tề Tư Tuấn theo bản năng uống nó.Thân thể ông suy yếu chủ yếu là do trong lòng không vui, hơn nữa là do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.Bây giờ, khi ông ấy uống sữa mạch nha ngọt ngào, tâm trạng liền trở nên tốt hơn (hầu hết mọi người đều cảm thấy vui vẻ khi được ăn đồ ngọt), tuột huyết áp, dẫn đến choáng váng đầu óc cũng đã tốt hơn rất nhiều.Tâm trạng của ông ấy đã trở nên dễ chịu hơn không ít.Hứa Thanh Viễn ở một bên thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau trán mình.Lục Thừa không ngẩng đầu lên nói: “Hứa lão tiên sinh, tôi cũng pha cho ngài một ly sữa mạch nha, nó ở trên bàn, ngài uống thử xem.”“Tôi sao?” Hứa Thanh Viễn có chút sửng sốt, “Tôi không cần đâu, cứ để cho lão Tề uống đi”“Tôi có mang đến đây hai hộp sữa.” Lục Thừa đặt Lão Tề xuống, cười nói.
“Hôm qua tôi mua ở thành phố, ngài đừng khách sáo, đợi lát nữa tôi còn muốn nhờ ngài giúp tôi một việc.”Nếu vừa mới vào cửa Lục Thừa đã nhờ Hứa Thanh Viễn giúp đỡ, nhất định Hứa Thanh Viễn sẽ không để ý đến anh, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Hứa Thanh Viễn cảm thấy tên tiểu tử Lục Thừa này nhân phẩm thật sự không tôi.Anh không những không ghét bỏ ông già sắp chết mà còn nhiệt tình giúp đỡ.Thấy Hứa Thanh Viễn không có động tĩnh gì, Lục Thừa dứt khoát đem ly sữa mạch nha bưng tới, trực tiếp nhét vào trong tay Hứa Thanh Viễn.Sau đó, Lục Thừa kéo cho mình một cái ghế dài rồi ngồixuống, sống lưng thẳng tắp, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Hứa lão tiên sinh, vừa nãy tôi đã nói qua, tôi mới trở về từ Thâm Thành.
Ở Thậm Thành tôi làm công việc bán máy ghi âm và sữa chữa nó.”“Ừ, vừa rồi cậu đã nói rồi.” Hứa Thanh Viễn không cách nào từ chối, đành phải bưng lấy cái ly bắt đầu uống.Sữa mạch nha ngọt ngào mang theo mùi sữa thoang thoảng, là sản phẩm dinh dưỡng quý hiếm hiện nay, Hứa Thanh Viễn cảm thấy cơ thể của mình tốt hơn rất nhiều, không biết có phải tác dụng của tâm lý hay không.“Sau một thời gian dài bán máy ghi âm, tôi phát hiện quốc gia chúng ta không có năng lực chế tạo các linh kiện máy móc, mỗi lần sữa chữa một cái máy ghi âm, tôi phải đi mua linh kiện từ nước ngoài.
Tôi thật sự không cam long."Hứa Thanh Viễn nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.Lục Thừa tiếp tục nói: “Tôi liền nghĩ, liệu mình có thể tự xây dựng một cái nhà máy sản xuất linh kiện hay không? Nhưng thật sự tôi đọc không nhiều sách, không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên muốn đến đây hỏi xem một chút, không biết chỗ ngài có chuyên gia nào thuộc lĩnh vực này không.”Lục Thừa mong đợi mà nhìn về phía Hứa Thanh Viễn.“Cậu muốn tự mình làm máy ghi âm sao?Hứa Thanh Viễn nghe anh nói xong, chính xác nắm bắt được vấn đề.“Vâng!” Gương mặt của Lục Thừa có chút đỏ, sợ Lão Hứa sẽ cảm thấy anh quá mức vọng tưởng.
“Nếu có thể nghiên cứu ra được linh kiện, tôi xác thật muốn sản xuất ra máy ghi âm.
Kỳ thật máy ghi âm rất đơn giản, những thứ khác tôi đều có thể giải quyết được, chỉ là tôi không có biện pháp lấy được một số bộ phận.
ووHứa Thanh Viễn lại hỏi một ít về mạch điện và máy móc liên quan, sau đó mới xác nhận là Lục Thừa không lừa ông.Lục Thừa cũng từ những lời nói của đối phương biết được Hứa Thanh Viễn cực kỳ quen thuộc đối với lĩnh vực này.Vì thế Lục Thừa thử thăm dò: “Hẳn là ngài rất am hiểu đối với những thứ như máy ghi âm đúng không? Không biết lúc trước ngài có từng nghiên cứu qua hay chưa?”Hứa Thanh Viễn chưa kịp trả lời, Tề Tư Tuấn đã khoẻ iu hơn một chút liền ngồi dậy, dựa vào đầu giường nói:“Đừng nói là máy ghi âm, nếu không phải lúc trước...!Quốc gia chúng ta đã có thể tự mình chế tạo ra ti vi rồi.”Hứa Thanh Viễn ngắt lời của Lão Tề nói: “Haiz, nhắc lại những cái đó để làm gì, bây giờ tôi cũng rất tốt rồi, mỗi ngày nung đúc tình cảm.”“Ông...!Khụ khụ khụ......”Lời nói của Tề Tư Tuấn còn chưa nói ra, liền trực tiếp họ khan một trận.Hứa Thanh Viễn vội vàng giúp ông ấy thuận khí.Lục Thừa nhìn thấy trạng thái của ông ấy tốt hơn, hẳn là chịu được việc di chuyển, liền hỏi: “Hay là chúng ta đi trung tâm y tế ở trấn trên đi, tôi ra ngoài mượn xe.”Tề Tư Tuấn ngăn cản anh: “Tiểu đồng chí, cậu xem tình trạng của chúng tôi bây giờ, làm sao có tiền mà đến trung tâm y tế chứ.” УLục Thừa ngay lập tức hiểu rõ đối phương đang lo lắng chuyện gì” Không sao, tôi có thể trả tiền”Hứa Thanh Viễn vừa định từ chối, liền nghe thấy Lục Thừa nói: “Số tiền này cũng không phải tôi tuỳ tiện bỏ ra, nếu hai vị có thể tạo ra máy ghi âm có cộng nghệ tương tự, tôi sẽ chia hoa hồng cho các vị, xem như cổ phiếu kỹ thuật.
Nếu hai vị cảm thấy trực tiếp lấy tiền bất tiện, tôi có thể đổi thành vật tư cho các vị, rồi chia thành từng phần gửi đến đây.”“Hai vị yên tâm, tôi là người thôn Hạ Hà, cùng thôn Thượng Hà giao dịch hơn mười năm, ở đây cũng có bạn bè của tôi.
Đồ vật khẳng định có thể đưa đến đây một cách an toàn, cuộc sống của các vị cũng có thể tốt hơn rất nhiều.Hứa Thanh Viễn cùng Tề Tư Tuấn nhìn nhau.Sau khi suy xét một lúc lâu, thật sự không muốn để mọi người cứ như vậy ở đây chờ chết, rốt cuộc Hứa Thanh Viễn cũng gật đầu đồng ý.“Lúc học ở trường, tôi học về nghiên cứu điện tử và máy móc, tôi có thể giúp cậu.
Chỉ là, chúng tôi ở đây không chỉ có hai người.”.