Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 18: 18: Hạt Vàng Thôn Hạ Hà
Trưởng thôn còn chưa nói xong, Kỷ Liên Minh liền nói: “Đồng chí này là người làm ra tương ớt đậu nành phải không? Thật sự không tồi!”.Sau khi được lão trưởng thôn giải thích cặn kẻ, mọi người mới tin lãnh đạo thành phố đến đây.
Lần này, thành phố rất coi trọng tương ớt đậu nành do Diệp Kiều làm ra, thậm chí vì bọn họ mà trực tiếp cấp một mảnh đất cho họ xây dựng nhà xưởng.“Ai nha, tôi biết ngay Kiều Kiều nhà chúng ta có thể làm được mà! Không uổng phí công sức mấy ngày nay tôi cùng con bé lên trấn để đẩy mạnh việc tiêu thụ tương ớt.”Trương Thúy Thúy cuối cùng cũng trở nên phấn chấn, mấy ngày nay bà vừa bị người nhà hiểu nhầm vừa phải chịu sự tra hỏi, sự nghi ngờ của mọi người.Sau khi Lục Kiến Quốc biết được người đàn ông trung niên mặc sơ mi quần tây là lãnh đạo, ngay lập tức trở nên căng thẳng, ông sợ đối phương nghe được những lời trách móc của ông đối với Diệu Diệu trước đó, vì vậy ông ôm lấy tẩu thuốc đứng ở phía sau không lên tiếng.Diệp Kiều nhìn thấy cảm xúc của ba chồng có chút không đúng, Trương Thúy Thúy ghé sát vào tai cô nói ra chân tướng: “Ông ấy vẫn luôn như vậy, chỉ biết bắt nạt người nhà, đám người kia đi rồi sẽ bình thường lại thôi.”Diệp Kiều kinh ngạc nhướng mày, khó trách ở trong sách viết kết cục cuối cùng của ba chồng là bị hù mà chết, nhìn bộ dạng vừa rồi của ông ấy thật sự nhìn không ra trước mặt người ngoài ông ấy lại nhát gan như vậy.Kỷ Liên Minh biết được mẻ tương ớt mới nhất đã có thể ăn được, ngay lập tức tỏ vẻ muốn đem toàn bộ tương ớt đi.“Đầu bếp chính của chính phủ rất thích tương ớt của cô, ông ấy nói, lúc xào rau bỏ thêm ít tương ớt này vào, đồ ăn sẽ rất ngon và rất được mọi người hoan nghênh.
Ha ha ha, tôi cũng rất thích hương vị này.”“Vâng, lát nữa sau khi các ngài rời đi, tôi sẽ đem tương ớt bỏ vào hũ bảo quản, đảm bảo có thể thuận lợi vận chuyển về thành phố.” Diệp Kiều cười đồng ý.Đương nhiên, Diệp Kiều cũng không quên ước định giữa cô và thím áo hồng, cô vẫn sẽ đến hẻm nhỏ để bán hàng cho bà ấy.
Đến lúc vận chuyển sẽ để lại hai hũ cho bà ấy.Lô tương ớt này khoảng 400 cân, mỗi cân giá 5 hào tiền, chủ nhiệm Kỷ đã trả tổng cộng 200 đồng.Đột nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy, lão trưởng thôn có chút không kịp thích ứng.Ngày xưa, đậu nành thôn bọn họ luôn bị thôn khác cười nhạo, ai mà ngờ được, sau khi được Diệp Kiều chế biến qua liền trở nên đáng giá hơn cả những thực phẩm khác.Hai chân của lão trưởng thôn không còn đau, lưng cũng trở nên thẳng tắp, ngay cả chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.Chờ sau khi Kỷ Liên Minh rời đi, lão thôn trưởng khen Diệp Kiều một hồi trước mặt Lục gia, sau khi bàn bạc một số việc liên quan đến việc xây dựng nhà xưởng liền rời đi.Một lúc sau, người Lục gia sau một hồi im lặng, liền đi qua vây quanh lấy Diệp Lục.“Em dâu, em xem em đi, đi đẩy mạnh tiêu thụ tương ớt gì đó, chúng ta cũng không phải là người ngoài, nếu như em nói trước với chúng ta một tiếng, chúng ta cũng có thể đến giúp.” Thái độ của chị dâu thứ hai Viên Hiểu Quyên thay đổi trong nháy mắt.Vừa rồi cô ta nghe được trong thôn muốn tổ chức xây dựng nhà xưởng và để cho Diệp Kiều làm người phụ trách.
Nhà xưởng thực phẩm sẽ cần có công nhân, đó chính là bát cơm sắt, Viên Hiểu Quyên rất muốn được vào đó làm.Anh hai Lục Kiện đứng bên cạnh ánh mắt mong đợi mà nhìn, tính cách của anh ta rất giống với Lục Kiến Quốc, ở trong nhà thì độc đoán nhưng ra bên ngoài lại không dám nói câu nào.
Trước mắt gia đình bọn họ cũng chỉ có hai người là anh ta cùng vợ.Lục Kiến Quốc thấy người ngoài đã đi hết, liền khôi phục lại dáng vẻ là chủ gia đình của mình, nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, ông ta ho khan một tiếng: “Hóa ra mẹ con hai người thức khuya dậy sớm là vì làm việc cho tập thể, sau này phải cố gắng làm cho tốt, nếu thiếu người có thể nói một tiếng, Lục gia của chúng ta có rất nhiều người.”“Đúng vậy, đúng vậy.” Anh hai và chị dâu cũng nhanh chóng phụ họa.Trương Thúy Thúy ở bên cạnh tính toán một chút, nhịn không được kéo Diệp Kiều sang một bên nói nhỏ: “Kiều Kiều, tiền mấy ngày nay chúng ta bán tương ớt không phải là của chúng ta sao? Tại sao vừa nãy lão trưởng thôn lại đề cấp đến số tiền này?”Diệp Kiều vội vàng giải thích: “Mẹ, tương ớt này vốn là sản nghiệp của tập thể thôn Hạ Hà chúng ta, chúng ta ra ngoài buôn bán, tiền bán được đương nhiên sẽ phải sung vào quỹ công.
Con nhớ rất rõ từng khoản, bên trưởng thôn cũng có ghi chép lại.
Hơn nữa, trưởng thôn đã nói, cuối năm sẽ phát cho chúng ta một ít phí vất vả.Trương Thúy Thúy tức khắc liền nhụt chí: “Mẹ còn tưởng rằng tất cả những số tiền đó đều là của chúng ta”.Diệp Kiều bị bà chọc cười, an ủi: “Mẹ, số tiền đó thì đáng bao nhiêu.
Chúng ta bán nhiều ngày như vậy, đến nửa tấm đại đoàn kết cũng chưa gom đủ.
Mẹ yên tâm, chờ sau khi nhà xưởng thực phẩm trong thôn đi vào hoạt động, tiền hoa hồng từ việc trích phần trăm tiêu thụ sẽ không ít đâu.”Sau khi được Diệp Kiều an ủi một hồi, Trương Thúy Thúy liền suy nghĩ lại, dù sao tương ớt cũng là đồ của tập thể, bà không thể chiếm toàn bộ được, có thể lấy được phí vất vả cũng đã rất tốt rồi.Sau khi tiễn các vị lãnh đạo đi, Lưu Thiên Hà khí thế mười phần mở loa trong thôn thông báo.Phải biết rằng, loa trong thôn không phải muốn mở là mở được, mỗi lần mở loa đều phải liên quan đến việc đại sự của thôn.“Xin chào toàn thể nhân viên thôn Hạ Hà, mười phút sau đến tại cửa nhà ăn lớn tập hợp.”“Toàn bộ nhân viên thôn Hạ Hà, mười phút sau đến cửa nhà ăn tập hợp.”“Toàn thể nhân viên thôn Hạ Hà, mười phút sau đến cửa nhà ăn tập hợp.”Thông báo vang lên ba lần, toàn bộ người dân trong thôn bất luận trong tay đang làm việc gì cũng ngay lập tức buông xuống, chạy tới nhà ăn lớn.Nơi lớn nhất, bằng phẳng nhất trong thôn Hạ Hà chính là sân phới lúa của nhà ăn lớn.
Mỗi lần tổ chức đại hội cũng đều tổ chức ở đây.“Phát sinh chuyện lớn gì sao? Đáng để mọi người bỏ lại mọi việc trong vụ mùa để tham gia sao?”“Không biết, một chút tin tức cũng không có.”Người Lục gia ưỡn ngực, ngẩn đầu, tâm rạng vô cùng tốt.Một vài người trước đây có chút mâu thuẫn với Lục gia không nhìn nổi, đặc biệt là những người phụ nữ nói xấu sau lưng Diệp Kiều bị Diệp Kiều nhẹ nhàng xử lý lại lần nữa tụ tập với nhau nhỏ giọng châm chọc.Lần này bọn họ đã trở nên thông minh hơn, không dám nói quá lớn, sợ Diệp Kiều hoặc Trương Thúy Thúy nghe được.“Toàn thể nhân viên thôn Hạ Hà!”Giọng nói của trưởng thôn từ loa truyền đến, tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, nhất trí mà nhìn về phía Lưu Thiên Hà đang đúng ở trên bàn.Lưu Thiên Hà không giấu được nụ cười trên mặt.Những thôn dân lúc trước còn có chút bất an cũng biết hôm nay nhất định là có tin tức tốt, cho nên đều yên tĩnh chờ đợi.“Thông báo cho mọi người một tin vui!”“Thôn chúng ta sắp xây dựng nhà xưởng thực phẩm.”“Chúng ta sẽ bán tương ớt đâu nành do Diệp Kiều, đầu bếp chính của nhà ăn làm ra.
Từ bây giờ trở đi, đậu nành thôn chũng ta sẽ không phải là đồ rác rưởi nữa.
Trong tương lai, chúng là hạt đậu vàng của thôn chúng ta.”Rầm!Các thôn dân nháy mắt trở nên sôi trào, giống như đổ một chậu nước vào trong chảo dầu đang sôi.“Thật sao?! Thôn chúng ta thế những có thể xây dựng nhà xưởng sao?”“Kia kia kia! Chúng ta có phải có thể trở thành công nhân hay không?”“Về sau tôi chính là công nhân sao?! Ăn lương thực hàng hoá cái loại này?!”“……”Trưởng thôn trả lời từng câu hỏi cũng như giải thích một số vấn đề cho người dân.
Những người thận cận với ngươi Lục gia lập tức vây quanh, bắt đầu nhiệt tình đặt câu hỏi.Đặc biệt những người lúc trước tụ tập với Triệu thẩm vừa nghe trong thôn bọn họ có thể xây dựng nhà xưởng tất là nhờ công lao của Diệp Kiều, hơn nữa về sau Diệp Kiều còn là người phụ trách nhà xưởng thực phẩm, họ thật sự muốn quay lại thời gian để bóp chặt cái miệng nhiều chuyện của mình.Triệu thẩm vừa thấy, cũng hối hận đến đau ruột.Bà ghen ghét với ai mà chả được, tại sao lại cứ phải ghen ghét Lục gia cưới được con dâu thành phố chứ.Triệu thẩm nhìn thấy một đám người đang vây quanh Trương Thúy Thúy từ xa, bọn họ đang nói nói cười cười với nhau, lập tức cũng hướng bên kia đi đến.“Thúy Thúy, bà xem, chúng ta quen biết với nhau cũng vài chục năm rồi, trước đây vì chuyện thịt heo mà có chút hiểu nhầm, là tôi không đúng, bà tha lỗi cho tôi nhé.” Triệu thẩm cũng coi như là người co được dãn được, thậm chí còn ở tại chỗ này mà xin lỗi.Giờ phút này người Lục gia cực kỳ bận rộn, hầu như tất cả mọi người đều cùng bọ họ lôi kéo làm quen, tất cả mọi người đều hy vọng sau khi xây dựng nhà xưởng Diệp Kiều có thể suy xét đến gia đình của bọn họ, có thể để họ và người nhà họ đến làm tại nhà xưởng.Phải biết rằng công nhân hiện tại đã có biên chế, chính là công chức, là bát sắt.Nhìn thấy tình trạng của người Lục gia bên kia, Diệu Kiểu liền cảm thấy may mắn là mình vẫn luôn đi theo lão trưởng thôn.Thấy lão trưởng thôn đã nói xong, lúc này Diệp Kiều mới tiếp nhận loa tiếp tục nói: “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn mọi người vì đã đồng ý để cho tôi có cơ hội quản lý nhà xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà.
Nếu không có sự hỗ trợ của mọi người, tương ớt đậu nành của chúng tôi sẽ không thể thành công.
Cám ơn tất cả mọi người!.