Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ
Chương 2
Họ ngồi trên giường, dù không chồng lên nhau, nhưng bộ dạng quần áo xộc xệch thế này, người mù cũng nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì.
"Nhìn đi, tôi đâu có lừa mọi người!"
"Cái đồ vô liêm sỉ! Trì Tuệ, cô quả thực dám lén lút với đàn ông khác, lại còn ngay tại nhà mẹ đẻ mình!"
"Trời ơi, không còn gì để nhìn nữa rồi. Nhìn cô ta kìa, chẳng mặc gì, chắc đã làm hết mọi chuyện rồi."
Ngay khi Trì Bảo Châu bước vào, Qúy Nguyên Sơ đã lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh liếc nhìn Trì Tuệ, thấy cô đang cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng, anh chợt cảm thấy lòng mình trùng xuống.
Anh đứng dậy, chắn trước mặt Trì Tuệ, quát lớn: "Ra ngoài!"
Quý Nguyên Sơ là người nổi tiếng cứng rắn trong làng. Năm ngoái khi mọi người cùng lên núi, gặp phải một con lợn rừng đi kiếm ăn, chính anh đã tay không vật ngã con lợn ấy. Nhớ lại cảnh người đàn ông này mình đầy máu, vác theo con lợn rừng từ trên núi xuống, Trì Bảo Châu nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh: "Đây là nhà tôi, anh nói tôi đi là tôi phải đi sao?"
Quý Nguyên Sơ trừng mắt nhìn cô ta, khiến cô rùng mình. Không sao, dù gì mọi người cũng đã thấy Trì Tuệ và anh ta nằm chung giường. Chắc chắn chồng sắp cưới của chị sẽ không bao giờ chấp nhận chị nữa.
Nghĩ đến đây, Trì Bảo Châu hưng phấn đến run rẩy. Cuối cùng cô ta cũng có thể cưới anh rể, trở thành phu nhân của quan chức rồi!
Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Trì Bảo Châu liếc nhìn Trì Tuệ, người đang ngồi sau lưng Quý Nguyên Sơ, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhếch môi.
Cô ra ngoài thì sao chứ? Đội dân quân đã tới rồi!
"Ai đấy, ai bảo có người làm loạn ở đây?!"
"Trời ơi, ai gọi cả đội dân quân đến, lần này Trì Tuệ tiêu rồi?!"
Lúc này phạm tội phá hoại thuần phong mỹ tục là trọng tội! Không cần biết là tự nguyện hay không, đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Ngay cả những người phụ nữ thường ngày không ưa Trì Tuệ cũng không khỏi cảm thấy lo thay cho cô.
Trì Bảo Châu nhìn thấy đội dân quân hùng hổ tiến vào, mắt cong lên vui vẻ, lùi lại một bước, tay nhỏ chỉ vào căn phòng:
"Đồng chí dân quân, chính là ở đó."
Cô ta không hề để tâm tới ánh mắt khác nhau từ mọi người đang đổ dồn về phía mình. Người không vì mình trời tru đất diệt. Ai mà chẳng muốn sống tốt, cô chẳng qua là làm những gì người khác muốn nhưng không dám làm mà thôi.
"Nhìn đi, tôi đâu có lừa mọi người!"
"Cái đồ vô liêm sỉ! Trì Tuệ, cô quả thực dám lén lút với đàn ông khác, lại còn ngay tại nhà mẹ đẻ mình!"
"Trời ơi, không còn gì để nhìn nữa rồi. Nhìn cô ta kìa, chẳng mặc gì, chắc đã làm hết mọi chuyện rồi."
Ngay khi Trì Bảo Châu bước vào, Qúy Nguyên Sơ đã lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh liếc nhìn Trì Tuệ, thấy cô đang cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng, anh chợt cảm thấy lòng mình trùng xuống.
Anh đứng dậy, chắn trước mặt Trì Tuệ, quát lớn: "Ra ngoài!"
Quý Nguyên Sơ là người nổi tiếng cứng rắn trong làng. Năm ngoái khi mọi người cùng lên núi, gặp phải một con lợn rừng đi kiếm ăn, chính anh đã tay không vật ngã con lợn ấy. Nhớ lại cảnh người đàn ông này mình đầy máu, vác theo con lợn rừng từ trên núi xuống, Trì Bảo Châu nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh: "Đây là nhà tôi, anh nói tôi đi là tôi phải đi sao?"
Quý Nguyên Sơ trừng mắt nhìn cô ta, khiến cô rùng mình. Không sao, dù gì mọi người cũng đã thấy Trì Tuệ và anh ta nằm chung giường. Chắc chắn chồng sắp cưới của chị sẽ không bao giờ chấp nhận chị nữa.
Nghĩ đến đây, Trì Bảo Châu hưng phấn đến run rẩy. Cuối cùng cô ta cũng có thể cưới anh rể, trở thành phu nhân của quan chức rồi!
Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Trì Bảo Châu liếc nhìn Trì Tuệ, người đang ngồi sau lưng Quý Nguyên Sơ, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhếch môi.
Cô ra ngoài thì sao chứ? Đội dân quân đã tới rồi!
"Ai đấy, ai bảo có người làm loạn ở đây?!"
"Trời ơi, ai gọi cả đội dân quân đến, lần này Trì Tuệ tiêu rồi?!"
Lúc này phạm tội phá hoại thuần phong mỹ tục là trọng tội! Không cần biết là tự nguyện hay không, đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Ngay cả những người phụ nữ thường ngày không ưa Trì Tuệ cũng không khỏi cảm thấy lo thay cho cô.
Trì Bảo Châu nhìn thấy đội dân quân hùng hổ tiến vào, mắt cong lên vui vẻ, lùi lại một bước, tay nhỏ chỉ vào căn phòng:
"Đồng chí dân quân, chính là ở đó."
Cô ta không hề để tâm tới ánh mắt khác nhau từ mọi người đang đổ dồn về phía mình. Người không vì mình trời tru đất diệt. Ai mà chẳng muốn sống tốt, cô chẳng qua là làm những gì người khác muốn nhưng không dám làm mà thôi.