Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 57
Lúc nãy ông ta phải nhờ đồng nghiệp đạp xe đạp chở ông ta từ nhà đến bệnh viện, ông ta vốn còn định bình tĩnh hiền hòa dùng ích lợi để lừa dối Bạch Linh Lung, nhưng mà vừa đến nơi đã nghe được mấy lời nói kia của cô, lửa giận đè trong bụng lập tức phun trào bùng nổ.
Cho dù ông ta rất tức giận, rất muốn nhào lên bóp c.h.ế.t cô, nhưng cũng biết chính sự mới là chuyện quan trọng nhất, lại buộc bản thân mình phải đè nén lửa giận xuống.
“Linh Lung, con mở cửa ra, cha với con nói chuyện.”
Bạch Linh Lung thật sự mở cửa ra, cất cao tiếng nói hỏi: “Ông mang tiền đến đây chưa?”
Bạch Kiến Nhân thay đổi sắc mặt, ông ta đã quên béng đi chuyện này.
“Sao nào? Ông không mang tiền đến hả?”
Giọng của Bạch Linh Lung lại cất cao hơn, dùng ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn ông ta, giơ tay bóp chặt cổ họng ông ta, bạo lực xô đẩy ông ta đụng vào vách tường ở đối diện.
“Shh!”
Mông bị đập vào vách tường, Bạch Kiến Nhân đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Bạch Linh Lung tuyệt đối không thừa nhận là cô cố ý làm thế, thấy ông ta đau đến như thế, trong lòng cười muốn điên, nước miếng tiếp tục văng tung tóe: “Tôi đã đi tìm ông đòi tiền thuốc men hết lần này đến lần khác, ông lại cứ nhất quyết không chịu cho, lời nói của cô vào tai này ra tai kia, ông có tin là bây giờ tôi lập tức chạy đến đồn công an báo công an, bắt hết đám cặn bã nhà họ Bạch mấy người lại hay không hả?”
“Cha, cha có mang theo, con, buông ra trước.” Bạch Kiến Nhân sắp bị cô bóp c.h.ế.t rồi.
Vừa nghe nói ông ta có mang tiền theo, Bạch Linh Lung buông lỏng tay ra, còn ghét bỏ mà dùng quần áo lau tay, duỗi tay về phía ông ta: “Lấy ra đây.”
Bạch Kiến Nhân thấy thái độ của cô như thế, tức đến mức muốn cắn c.h.ế.t cô, nhưng hiện tại ông ta đi đứng còn không vững, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, chỉ đành cắn răng chịu đựng, lấy tiền từ trong túi ra.
Một đống tiền giấy màu sắc rực rỡ bị lôi ra, Bạch Kiến Nhân đếm tiền chẵn trước, sau đó lại đếm tiền lẻ, cũng đếm ra đủ hai trăm đồng.
Bạch Linh Lung giơ tay giật đi, cô cũng không chê mớ tiền lẻ này, chỉ cần đủ tiền là được.
Nhìn thấy dáng vẻ đanh đá ngang ngược của cô, Bạch Kiến Nhân chỉ cảm thấy n.g.ự.c giống như bị đ.â.m một đao, giận đến mức thở không nỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-57.html.]
Bạch Linh Lung bỏ tiền vào túi, khoanh tay trước ngực, hơi nâng cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo ngạo mạn, nói chuyện cũng rất khó nghe: “Có chuyện gì thì nói, muốn đánh rắm thì mau đánh rắm đi.”
“Con nhìn lại mình xem, còn ra thể thống gì nữa.” Bạch Kiến Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho dù tôi như thế nào thì cũng tốt hơn ông trăm nghìn lần. Tôi nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuận mắt vui vẻ, ngược lại nhìn ông lại cảm thấy buồn nôn giống như nuốt phải phân.” Miệng của Bạch Linh Lung không bao giờ chịu thua.
Bạch Kiến Nhân bực bội, lửa giận bị đè xuống lại bùng lên: “Bạch Linh Lung!”
“Tôi không điếc, không cần la to như thế.”
Bạch Linh Lung cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ, cũng không để ý đến mấy cái đầu lú ra từ các phòng bệnh khác, quay về chủ đề chính: “Muốn đánh rắm gì thì nhanh lên, tôi không có thời gian lải nhải với ông.”
Nghĩ đến chuyện quan trọng mình sắp nói, Bạch Kiến Nhân buộc bản thân bình tĩnh lại lần nữa: “Đi vào trong rồi nói.”
“Cứ đứng ở đây nói đi, tôi không có làm chuyện gì mất mặt, chuyện gì cũng có thể đứng ở bên ngoài nói chuyện công khai.” Bạch Linh Lung lại không chiều theo ý ông ta, cô cố ý muốn đứng ở bên ngoài nói chuyện đó, dù sao thì người mất mặt không phải là cô.
“Con không suy nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho mẹ của con sao?” Bạch Kiến Nhân lôi Bạch Thủy Tiên ra uy h.i.ế.p cô.
“Mẹ của tôi trong sạch sạch sẽ, chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm gì, bình thường cũng vô cùng tốt bụng, đến cả kiến cũng chưa đạp c.h.ế.t một con, mẹ tôi làm người ngay thẳng đoan chính, ông có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có lôi mẹ tôi ra uy h.i.ế.p tôi.”
Thấy cô dầu muối không ăn, Bạch Kiến Nhân giận đến mức chút nữa bộc phát bệnh tim, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại, chờ đến khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn và uy hiếp.
“Tao và mẹ mày nhất định phải ly hôn, hiện tại bà ta đang hôn mê bất tỉnh, mày quyết định thay bà ta, đưa ra một cái giá đi.”
“Ha.”
Nghe được lời này, Bạch Linh Lung bật cười, nụ cười không có bất cứ tình cảm nào.
Sau đó, cô thu ý cười lại, sải bước tiến lên, tát mặt một phát vào gương mặt xấu xí của ông ta.
“Bốp!”
Cho dù ông ta rất tức giận, rất muốn nhào lên bóp c.h.ế.t cô, nhưng cũng biết chính sự mới là chuyện quan trọng nhất, lại buộc bản thân mình phải đè nén lửa giận xuống.
“Linh Lung, con mở cửa ra, cha với con nói chuyện.”
Bạch Linh Lung thật sự mở cửa ra, cất cao tiếng nói hỏi: “Ông mang tiền đến đây chưa?”
Bạch Kiến Nhân thay đổi sắc mặt, ông ta đã quên béng đi chuyện này.
“Sao nào? Ông không mang tiền đến hả?”
Giọng của Bạch Linh Lung lại cất cao hơn, dùng ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn ông ta, giơ tay bóp chặt cổ họng ông ta, bạo lực xô đẩy ông ta đụng vào vách tường ở đối diện.
“Shh!”
Mông bị đập vào vách tường, Bạch Kiến Nhân đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Bạch Linh Lung tuyệt đối không thừa nhận là cô cố ý làm thế, thấy ông ta đau đến như thế, trong lòng cười muốn điên, nước miếng tiếp tục văng tung tóe: “Tôi đã đi tìm ông đòi tiền thuốc men hết lần này đến lần khác, ông lại cứ nhất quyết không chịu cho, lời nói của cô vào tai này ra tai kia, ông có tin là bây giờ tôi lập tức chạy đến đồn công an báo công an, bắt hết đám cặn bã nhà họ Bạch mấy người lại hay không hả?”
“Cha, cha có mang theo, con, buông ra trước.” Bạch Kiến Nhân sắp bị cô bóp c.h.ế.t rồi.
Vừa nghe nói ông ta có mang tiền theo, Bạch Linh Lung buông lỏng tay ra, còn ghét bỏ mà dùng quần áo lau tay, duỗi tay về phía ông ta: “Lấy ra đây.”
Bạch Kiến Nhân thấy thái độ của cô như thế, tức đến mức muốn cắn c.h.ế.t cô, nhưng hiện tại ông ta đi đứng còn không vững, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, chỉ đành cắn răng chịu đựng, lấy tiền từ trong túi ra.
Một đống tiền giấy màu sắc rực rỡ bị lôi ra, Bạch Kiến Nhân đếm tiền chẵn trước, sau đó lại đếm tiền lẻ, cũng đếm ra đủ hai trăm đồng.
Bạch Linh Lung giơ tay giật đi, cô cũng không chê mớ tiền lẻ này, chỉ cần đủ tiền là được.
Nhìn thấy dáng vẻ đanh đá ngang ngược của cô, Bạch Kiến Nhân chỉ cảm thấy n.g.ự.c giống như bị đ.â.m một đao, giận đến mức thở không nỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-57.html.]
Bạch Linh Lung bỏ tiền vào túi, khoanh tay trước ngực, hơi nâng cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo ngạo mạn, nói chuyện cũng rất khó nghe: “Có chuyện gì thì nói, muốn đánh rắm thì mau đánh rắm đi.”
“Con nhìn lại mình xem, còn ra thể thống gì nữa.” Bạch Kiến Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho dù tôi như thế nào thì cũng tốt hơn ông trăm nghìn lần. Tôi nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuận mắt vui vẻ, ngược lại nhìn ông lại cảm thấy buồn nôn giống như nuốt phải phân.” Miệng của Bạch Linh Lung không bao giờ chịu thua.
Bạch Kiến Nhân bực bội, lửa giận bị đè xuống lại bùng lên: “Bạch Linh Lung!”
“Tôi không điếc, không cần la to như thế.”
Bạch Linh Lung cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ, cũng không để ý đến mấy cái đầu lú ra từ các phòng bệnh khác, quay về chủ đề chính: “Muốn đánh rắm gì thì nhanh lên, tôi không có thời gian lải nhải với ông.”
Nghĩ đến chuyện quan trọng mình sắp nói, Bạch Kiến Nhân buộc bản thân bình tĩnh lại lần nữa: “Đi vào trong rồi nói.”
“Cứ đứng ở đây nói đi, tôi không có làm chuyện gì mất mặt, chuyện gì cũng có thể đứng ở bên ngoài nói chuyện công khai.” Bạch Linh Lung lại không chiều theo ý ông ta, cô cố ý muốn đứng ở bên ngoài nói chuyện đó, dù sao thì người mất mặt không phải là cô.
“Con không suy nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho mẹ của con sao?” Bạch Kiến Nhân lôi Bạch Thủy Tiên ra uy h.i.ế.p cô.
“Mẹ của tôi trong sạch sạch sẽ, chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm gì, bình thường cũng vô cùng tốt bụng, đến cả kiến cũng chưa đạp c.h.ế.t một con, mẹ tôi làm người ngay thẳng đoan chính, ông có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có lôi mẹ tôi ra uy h.i.ế.p tôi.”
Thấy cô dầu muối không ăn, Bạch Kiến Nhân giận đến mức chút nữa bộc phát bệnh tim, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại, chờ đến khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn và uy hiếp.
“Tao và mẹ mày nhất định phải ly hôn, hiện tại bà ta đang hôn mê bất tỉnh, mày quyết định thay bà ta, đưa ra một cái giá đi.”
“Ha.”
Nghe được lời này, Bạch Linh Lung bật cười, nụ cười không có bất cứ tình cảm nào.
Sau đó, cô thu ý cười lại, sải bước tiến lên, tát mặt một phát vào gương mặt xấu xí của ông ta.
“Bốp!”