Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 55
Bạch Linh Lung vừa ăn vừa nói: “Chúng tôi cũng không sợ ông ta tạo áp lực, ông ta có chiêu gì thì cứ dùng ra hết đi, tóm lại ở giai đoạn quan trọng này, ông ta cũng không dám chơi chiêu hại c.h.ế.t chúng tôi.”
Thấy cô đã tính trước mọi chuyện, trong lòng rõ ràng đã có kế hoạch, Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn cô: “Mấy ngày nay anh không có chuyện gì làm, sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hai mẹ con em.”
“Phó đoàn trưởng đích thân ra mặt, đây là vinh hạnh của hai mẹ con tôi.”
Bạch Linh Lung nhe răng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh ngay ngắn, trông cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.
Tống Thao gian manh nhìn anh họ của mình, cực kỳ hiểu rõ ý đồ của anh, anh đang dự định tấn công từ cả hai mẹ con luôn.
“Đi bưng mì đi.”
Lục Tĩnh Xuyên dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào người cậu ấy.
Tống Thao âm thầm trợn trắng mắt, nhét phần bánh bao cuộn ăn chưa hết vào miệng, đứng dậy đi đến cửa sổ bưng mì sợi nóng hổi vào.
Thời buổi này đồ ăn không có các loại gia vị chất phụ gia, mì cũng đều là làm bằng tay, vừa dai vừa thơm, lại còn cực kỳ nhiều, ăn xong một chén mì sợi vào bụng, Bạch Linh Lung chỉ cảm thấy no đến mức thức ăn đã tràn đến miệng.
Lục Tĩnh Xuyên ăn xong nhanh nhất, hút vài cái đã ăn sạch một chén mì to vào bụng, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô ăn.
Chờ cô ăn xong buông đũa xuống, anh mới lên tiếng hỏi: “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi, bữa cơm này cũng bằng lượng cơm ăn cả ngày của tôi rồi đó.” Bạch Linh Lung nói xong còn vô cùng bất nhã sờ bụng.
“Cả ngày chỉ ăn nhiêu đây thôi sao, sao em ăn ít thế?” Lục Tĩnh Xuyên nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-55.html.]
“Tôi ăn ít hồi nào chứ, là trong nhà không có đồ ăn thì có. Cả gia đình cặn bã nhà họ Bạch đều ham ăn biếng làm, đi ra ruộng làm việc thì lề mề lười biếng, một thằng đàn ông còn kiếm công điểm thua một đứa con nít là tôi. Bọn họ kiếm công điểm còn chưa đủ nuôi sống chính mình, cả ngày đều tính toán lấy lương thực do tôi và mẹ kiếm được, hai mẹ con chúng tôi mệt c.h.ế.t mệt sống, quanh năm suốt tháng cũng chưa từng ăn được một bữa cơm no.”
Nói đến cuộc sống trước kia của nguyên chủ, Bạch Linh Lung cũng nhịn không được thương hại cho “cô”, “cô” ở trong nhà làm việc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ được ăn no, cho dù là ăn tết cũng chưa từng được ăn no lần nào.
Từ nhỏ nguyên chủ đã có tính cách đanh đá, thật ra ở trong nhà cũng chẳng thiệt thòi gì, chẳng qua gia cảnh bọn họ như thế, cho dù có nhiều lương thực hơn nữa thì cũng không đủ cho đám quỷ hút m.á.u kia phân chia.
Tống Thao cũng nghe nói qua không ít chuyện dưới quê, bĩu môi nói: “Thật sự nên để Tần Mộng Lan đi về nhà họ Bạch trải nghiệm sinh hoạt.”
Bạch Linh Lung nhướng mày: “Ồ, ý kiến này hay đó.”
“Ý kiến hay cũng không có tác dụng gì, Triệu Ngọc Thục cưng bà ta lắm, sẽ không cho bà ta xuống nông thôn chịu khổ đâu.” Tống Thao cười.
“Có làm được hay không là do người quyết định, con người sẽ chiến thắng ý trời.”
Đây là câu nói mà Bạch Linh Lung thích nhất, cô cảm thấy chỉ cần cố gắng hết sức thì ở thời đại này, muốn làm chuyện này cũng rất dễ dàng.
Thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô đảo tròn, vừa linh động lại nghịch ngợm, rõ ràng là đã lên kế hoạch hết rồi, Lục Tĩnh Xuyên cười nhẹ, có chút chờ mong hành động tiếp theo đó của cô.
Ánh mắt của anh nóng rực, Bạch Linh Lung đương nhiên không thể bỏ qua được rồi, hiếm khi mà cảm thấy có chút xấu hổ, cười đứng dậy nói: “Ăn uống no đủ rồi, đi thôi, trưa nay chúng ta lại đến.”
Sau khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên lên tiếng nói trước: “Linh Lung, em về bệnh viện trước đi, anh có chút việc phải làm, lát nữa sẽ đến sau.”
“Ồ, được rồi, anh đi làm việc của mình đi.”
Bạch Linh Lung cũng không chậm trễ công việc của bọn họ, vô cùng tiêu sái vẫy tay với bọn họ, cắm tay vào túi, bước ra từng bước chân nghênh ngang ngông cuồng.
Thấy cô đã tính trước mọi chuyện, trong lòng rõ ràng đã có kế hoạch, Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn cô: “Mấy ngày nay anh không có chuyện gì làm, sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hai mẹ con em.”
“Phó đoàn trưởng đích thân ra mặt, đây là vinh hạnh của hai mẹ con tôi.”
Bạch Linh Lung nhe răng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh ngay ngắn, trông cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.
Tống Thao gian manh nhìn anh họ của mình, cực kỳ hiểu rõ ý đồ của anh, anh đang dự định tấn công từ cả hai mẹ con luôn.
“Đi bưng mì đi.”
Lục Tĩnh Xuyên dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào người cậu ấy.
Tống Thao âm thầm trợn trắng mắt, nhét phần bánh bao cuộn ăn chưa hết vào miệng, đứng dậy đi đến cửa sổ bưng mì sợi nóng hổi vào.
Thời buổi này đồ ăn không có các loại gia vị chất phụ gia, mì cũng đều là làm bằng tay, vừa dai vừa thơm, lại còn cực kỳ nhiều, ăn xong một chén mì sợi vào bụng, Bạch Linh Lung chỉ cảm thấy no đến mức thức ăn đã tràn đến miệng.
Lục Tĩnh Xuyên ăn xong nhanh nhất, hút vài cái đã ăn sạch một chén mì to vào bụng, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô ăn.
Chờ cô ăn xong buông đũa xuống, anh mới lên tiếng hỏi: “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi, bữa cơm này cũng bằng lượng cơm ăn cả ngày của tôi rồi đó.” Bạch Linh Lung nói xong còn vô cùng bất nhã sờ bụng.
“Cả ngày chỉ ăn nhiêu đây thôi sao, sao em ăn ít thế?” Lục Tĩnh Xuyên nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-55.html.]
“Tôi ăn ít hồi nào chứ, là trong nhà không có đồ ăn thì có. Cả gia đình cặn bã nhà họ Bạch đều ham ăn biếng làm, đi ra ruộng làm việc thì lề mề lười biếng, một thằng đàn ông còn kiếm công điểm thua một đứa con nít là tôi. Bọn họ kiếm công điểm còn chưa đủ nuôi sống chính mình, cả ngày đều tính toán lấy lương thực do tôi và mẹ kiếm được, hai mẹ con chúng tôi mệt c.h.ế.t mệt sống, quanh năm suốt tháng cũng chưa từng ăn được một bữa cơm no.”
Nói đến cuộc sống trước kia của nguyên chủ, Bạch Linh Lung cũng nhịn không được thương hại cho “cô”, “cô” ở trong nhà làm việc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ được ăn no, cho dù là ăn tết cũng chưa từng được ăn no lần nào.
Từ nhỏ nguyên chủ đã có tính cách đanh đá, thật ra ở trong nhà cũng chẳng thiệt thòi gì, chẳng qua gia cảnh bọn họ như thế, cho dù có nhiều lương thực hơn nữa thì cũng không đủ cho đám quỷ hút m.á.u kia phân chia.
Tống Thao cũng nghe nói qua không ít chuyện dưới quê, bĩu môi nói: “Thật sự nên để Tần Mộng Lan đi về nhà họ Bạch trải nghiệm sinh hoạt.”
Bạch Linh Lung nhướng mày: “Ồ, ý kiến này hay đó.”
“Ý kiến hay cũng không có tác dụng gì, Triệu Ngọc Thục cưng bà ta lắm, sẽ không cho bà ta xuống nông thôn chịu khổ đâu.” Tống Thao cười.
“Có làm được hay không là do người quyết định, con người sẽ chiến thắng ý trời.”
Đây là câu nói mà Bạch Linh Lung thích nhất, cô cảm thấy chỉ cần cố gắng hết sức thì ở thời đại này, muốn làm chuyện này cũng rất dễ dàng.
Thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô đảo tròn, vừa linh động lại nghịch ngợm, rõ ràng là đã lên kế hoạch hết rồi, Lục Tĩnh Xuyên cười nhẹ, có chút chờ mong hành động tiếp theo đó của cô.
Ánh mắt của anh nóng rực, Bạch Linh Lung đương nhiên không thể bỏ qua được rồi, hiếm khi mà cảm thấy có chút xấu hổ, cười đứng dậy nói: “Ăn uống no đủ rồi, đi thôi, trưa nay chúng ta lại đến.”
Sau khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên lên tiếng nói trước: “Linh Lung, em về bệnh viện trước đi, anh có chút việc phải làm, lát nữa sẽ đến sau.”
“Ồ, được rồi, anh đi làm việc của mình đi.”
Bạch Linh Lung cũng không chậm trễ công việc của bọn họ, vô cùng tiêu sái vẫy tay với bọn họ, cắm tay vào túi, bước ra từng bước chân nghênh ngang ngông cuồng.