Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 121
Bạch Lão Đại sợ c.h.ế.t rút lui, mụ đĩ già lại muốn tiền không muốn mạng, liều mạng túm lấy túi xách Cung Linh Lung muốn cướp về.
“Mụ đĩ già này, nếu bà không sợ c.h.ế.t thì tôi chiều theo ý bà.”
Cung Linh Lung trực tiếp dùng d.a.o phay chặt về phía cánh tay của bà ta, Bạch Lão Đại sợ đến mức trái tim run lên; “Mẹ, mau tránh ra.”
“A!”
Mụ đĩ già thấy cô dám c.h.ặ.t t.a.y mình thật, sợ đến mức rụt tay lại, d.a.o phay vừa lúc xẹt qua mu bàn tay của bà ta.
Thấy bà ta sợ hãi, Cung Linh Lung giơ tay lên túm mụ đĩ già đến, gác d.a.o phay lên cổ của bà ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Lui ra ngoài hết cho tôi, ai dám cướp tiền của tôi, tôi sẽ dùng một đao kết liễu mụ già đê tiện này ngay.”
“Nhỏ đanh đá, con đừng có làm chuyện bậy bạ gì đó.” Đại đội trưởng vừa đến cửa đã hoảng sợ đến mức da mặt run lên.
“Con không muốn làm chuyện bậy bạ gì đó, hôm nay con chỉ quay về lấy những thứ thuộc về hai mẹ con của con thôi, tiền lương mẹ của con đi làm suốt mười bảy năm đều bị mụ đĩ già này lấy đi. Mấy năm nay hai mẹ con của con sống như thế nào, chắc là mọi người đều biết rất rõ, hiện tại con chỉ lấy tiền, mấy thứ khác tạm thời không thanh toán với bọn họ.”
“Tên súc sinh khốn nạn rác rưởi Bạch Kiến Nhân này dám lừa gạt mẹ của con, còn thừa dịp mẹ của con mất trí nhớ cướp đi hơn một nghìn đồng tiền của mẹ con, còn có mấy thứ khác có giá trị gần một nghìn đồng, con đã báo công an thành phố Đàm rồi, đồn công an sẽ tự đi bắt tên khốn nạn đó lại.”
“Có lẽ những người khác của nhà họ Bạch không biết lai lịch chân chính của mẹ con, nhưng mụ đĩ già này chắc chắn là biết, hôm nay con chỉ tìm bà ta tính sổ mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-121.html.]
Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa liếc nhìn nhau, bọn họ thật sự không biết gì về lai lịch của Bạch Thủy Tiên, nhưng mà lại biết bà bị mất trí nhớ, đến cả chuyện nhà mẹ đẻ ở đâu cũng nhớ không rõ, chẳng qua bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ rằng bà là bị thằng hai lừa gạt quay về.
“Tao không, không biết.”
Ngoài miệng mụ đĩ già vẫn cứ không thừa nhận, nhưng da mặt run rẩy lại đã bán đứng bà ta.
“Bà có biết hay không thì đã không quan trọng, hôm nay tôi về đây là để lấy lại tiền lương của mẹ tôi, mấy thứ khác tôi không tìm bà tính sổ, chúng tôi tự đi tìm thằng ch.ó rác rưởi Bạch Kiến Nhân thanh toán sau.”
Cung Linh Lung gác d.a.o phay lên cổ bà ta, đẩy bà ta đi ra ngoài, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Lão Đại: “Hai người suốt ngày đều ham ăn biếng làm, lương thực và tiền hai người kiếm được còn chưa đủ để mấy người ăn, tiền trong tay mụ đĩ già đều là do mẹ của tôi kiếm, mấy người lại đến ngăn cản, tôi sẽ làm cho mấy người đến kiếp sau toàn làm kẻ tàn phế.”
Bọn họ đã chứng kiến được vẻ điên khùng và tàn nhẫn của cô, đừng nói là cô của hiện tại, lúc cô còn nhỏ nổi điên đánh nhau thì bọn họ cũng không dám đến gần.
Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa đều là người sợ chết, hai người bọn họ đều có một chút ý đồ xấu xa, hiện tại thằng hai và thằng ba đều đã xác nhận là con riêng rồi, bọn họ không có tư cách ở lại nhà họ Bạch, nhà cửa và tất cả mọi thứ trong nhà đều thuộc về bọn họ, thật ra bọn họ còn có một chút vui vẻ.
Chẳng qua nghĩ đến chuyện toàn bộ tiền bạc trong tay đều bị cướp đi, bọn họ cũng có một chút không cam lòng, Lý Thúy Hoa mặt dày vô sỉ nói: “Bạch Linh Lung, đại đa số số tiền mà mẹ mày kiếm được đều bị thằng ba và Vương Tú Hồng lấy đi, tiền chỗ mẹ có một nửa là của thằng hai và tao để dành được, số còn lại thì mày đi tìm thằng ba lấy đi.”
“Đừng có giở trò xấu xa với tôi.”
Cung Linh Lung nhìn thoáng qua đã biết ngay bọn họ tính toán cái gì, uy h.i.ế.p bà ta một cách công khai: “Bà mà còn lảm nhảm với tôi nữa, tôi sẽ cho bà cởi truồng phơi m.ô.n.g chạy một vòng quanh Ngưu Giác Loan.”
“Mụ đĩ già này, nếu bà không sợ c.h.ế.t thì tôi chiều theo ý bà.”
Cung Linh Lung trực tiếp dùng d.a.o phay chặt về phía cánh tay của bà ta, Bạch Lão Đại sợ đến mức trái tim run lên; “Mẹ, mau tránh ra.”
“A!”
Mụ đĩ già thấy cô dám c.h.ặ.t t.a.y mình thật, sợ đến mức rụt tay lại, d.a.o phay vừa lúc xẹt qua mu bàn tay của bà ta.
Thấy bà ta sợ hãi, Cung Linh Lung giơ tay lên túm mụ đĩ già đến, gác d.a.o phay lên cổ của bà ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Lui ra ngoài hết cho tôi, ai dám cướp tiền của tôi, tôi sẽ dùng một đao kết liễu mụ già đê tiện này ngay.”
“Nhỏ đanh đá, con đừng có làm chuyện bậy bạ gì đó.” Đại đội trưởng vừa đến cửa đã hoảng sợ đến mức da mặt run lên.
“Con không muốn làm chuyện bậy bạ gì đó, hôm nay con chỉ quay về lấy những thứ thuộc về hai mẹ con của con thôi, tiền lương mẹ của con đi làm suốt mười bảy năm đều bị mụ đĩ già này lấy đi. Mấy năm nay hai mẹ con của con sống như thế nào, chắc là mọi người đều biết rất rõ, hiện tại con chỉ lấy tiền, mấy thứ khác tạm thời không thanh toán với bọn họ.”
“Tên súc sinh khốn nạn rác rưởi Bạch Kiến Nhân này dám lừa gạt mẹ của con, còn thừa dịp mẹ của con mất trí nhớ cướp đi hơn một nghìn đồng tiền của mẹ con, còn có mấy thứ khác có giá trị gần một nghìn đồng, con đã báo công an thành phố Đàm rồi, đồn công an sẽ tự đi bắt tên khốn nạn đó lại.”
“Có lẽ những người khác của nhà họ Bạch không biết lai lịch chân chính của mẹ con, nhưng mụ đĩ già này chắc chắn là biết, hôm nay con chỉ tìm bà ta tính sổ mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-121.html.]
Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa liếc nhìn nhau, bọn họ thật sự không biết gì về lai lịch của Bạch Thủy Tiên, nhưng mà lại biết bà bị mất trí nhớ, đến cả chuyện nhà mẹ đẻ ở đâu cũng nhớ không rõ, chẳng qua bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ rằng bà là bị thằng hai lừa gạt quay về.
“Tao không, không biết.”
Ngoài miệng mụ đĩ già vẫn cứ không thừa nhận, nhưng da mặt run rẩy lại đã bán đứng bà ta.
“Bà có biết hay không thì đã không quan trọng, hôm nay tôi về đây là để lấy lại tiền lương của mẹ tôi, mấy thứ khác tôi không tìm bà tính sổ, chúng tôi tự đi tìm thằng ch.ó rác rưởi Bạch Kiến Nhân thanh toán sau.”
Cung Linh Lung gác d.a.o phay lên cổ bà ta, đẩy bà ta đi ra ngoài, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Lão Đại: “Hai người suốt ngày đều ham ăn biếng làm, lương thực và tiền hai người kiếm được còn chưa đủ để mấy người ăn, tiền trong tay mụ đĩ già đều là do mẹ của tôi kiếm, mấy người lại đến ngăn cản, tôi sẽ làm cho mấy người đến kiếp sau toàn làm kẻ tàn phế.”
Bọn họ đã chứng kiến được vẻ điên khùng và tàn nhẫn của cô, đừng nói là cô của hiện tại, lúc cô còn nhỏ nổi điên đánh nhau thì bọn họ cũng không dám đến gần.
Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa đều là người sợ chết, hai người bọn họ đều có một chút ý đồ xấu xa, hiện tại thằng hai và thằng ba đều đã xác nhận là con riêng rồi, bọn họ không có tư cách ở lại nhà họ Bạch, nhà cửa và tất cả mọi thứ trong nhà đều thuộc về bọn họ, thật ra bọn họ còn có một chút vui vẻ.
Chẳng qua nghĩ đến chuyện toàn bộ tiền bạc trong tay đều bị cướp đi, bọn họ cũng có một chút không cam lòng, Lý Thúy Hoa mặt dày vô sỉ nói: “Bạch Linh Lung, đại đa số số tiền mà mẹ mày kiếm được đều bị thằng ba và Vương Tú Hồng lấy đi, tiền chỗ mẹ có một nửa là của thằng hai và tao để dành được, số còn lại thì mày đi tìm thằng ba lấy đi.”
“Đừng có giở trò xấu xa với tôi.”
Cung Linh Lung nhìn thoáng qua đã biết ngay bọn họ tính toán cái gì, uy h.i.ế.p bà ta một cách công khai: “Bà mà còn lảm nhảm với tôi nữa, tôi sẽ cho bà cởi truồng phơi m.ô.n.g chạy một vòng quanh Ngưu Giác Loan.”