Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 108
Đừng nói là bọn họ, đến cả Tần Mộng Lan cũng sáng rực mắt lên, nghĩ đến mấy cây vàng này đều sẽ bị hai mẹ con Bạch Thủy Tiên cầm đi, tức giận đến mức trợn trừng to hai mắt, nhưng lại bị mẹ dùng ánh mắt lạnh như băng cảnh cảo, bà ta vẫn cứ ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Bạch Linh Lung đếm kỹ, đưa vàng đến bên cạnh mẹ hỏi: “Mẹ, có phải mấy cây vàng như thế này không?”
“Cũng khá giống.”
Bạch Thủy Tiên nhìn thoáng qua, lúc đó ông ta ăn trộm mất năm cây, hiện tại lấy về mười lăm cây, coi như là tiền lãi.
Thấy bọn họ đã xác nhận, Lục Tĩnh Xuyên tiếp tục nhắc nhở: “Đăng báo đoạn tuyệt quan hệ.”
Triệu Ngọc Thục mở miệng hứa hẹn: “Chuyện này tôi sẽ đốc xúc bọn họ đi làm, bảo đảm sáng sớm ngày mai sẽ đăng bài thanh minh trên tờ nhật báo của thành phố Đàm.”
Bạch Linh Lung không lo lắng bọn họ sẽ giở trò gì trong sự kiện này, tiếp tục nói: “Chuyện cuối cùng, tên chó đẻ và đồ đê tiện kia quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi, viết ra toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện và lời xin lỗi lên giấy, hai người cùng nhau ký tên ấn dấu tay.”
“Bạch Linh Lung, cô đừng có quá đáng.”
Giọng của Triệu Ngọc Thục rất trầm, bà ta không muốn con gái để lại điểm yếu trong tay hai người bọn họ.
“Tôi quá đáng chỗ nào chứ?”
Ánh mắt Bạch Linh Lung vô cùng sắc bén đối diện với bà ta, khí thế rất nghiêm túc: “Hai mẹ con chúng tôi không có cái gì, nhưng lại có chí khí cốt khí, mặt mũi của hai mẹ con chúng tôi không phải thứ mà hai thứ chó đẻ khốn nạn kia có thể đánh, tôn nghiêm của chúng tôi cũng không đến lượt bọn họ giẫm đạp.”
Nói xong, cô lại quyết đoán bật chế độ chiến đấu lên: “Không quỳ xuống xin lỗi, không có văn bản xin lỗi, vậy cuộc hôn nhân này không ly nữa. Cho dù chúng tôi có buồn nôn thì cũng muốn làm c.h.ế.t bọn họ, chúng tôi có liều mạng cũng muốn đưa bọn họ đi chịu phê đấu, đi lao động cải tạo, tôi cũng muốn xem thử ai chơi lại ai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-108.html.]
Giọng nói trong trẻo lại quả quyết lọt vào lỗ tai của tất cả mọi người, tiếng nói tàn nhẫn làm cho tất cả mọi người ở đây đều run sợ, tim gan đều run rẩy.
Cô không phải là vật trong ao!
Lúc này, trong đầu Triệu Ngọc Thục xuất hiện ra những lời này, khi đối diện với ánh mắt cứng cỏi lại tàn nhẫn của cô, bà ta đã sống đến từng tuổi này, vậy mà lại cảm thấy có chút luống cuống.
Hai bên giằng co, trong phòng chìm vào trong yên tĩnh, không ai dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Đến cả Tần Mộng Lan lúc nãy còn đang ấm ức khóc sướt mướt cũng đã nín, hiện tại đang tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thủy Tiên, hai người bọn họ lại dám bắt bà ta quỳ xuống xin lỗi, sao bọn họ dám chứ?
Nửa phút trôi qua, Bạch Thủy Tiên mở miệng phá tan sự yên lặng này: “Yêu cầu mà con gái tôi đưa ra chính là ý của tôi, nếu mấy người làm không được thì xin mời rời khỏi nơi này đi, hôm nay không ly hôn gì hết.”
Bạch Kiến Nhân lén nhìn thoáng qua Triệu Ngọc Thục, thấy mặt bà ta đen như mực, biết bà ta đã giận điên rồi.
Vì đạt được mục đích, vì không muốn làm bà ta thất vọng về mình, ông ta lập tức đứng lên, đàm phán với Bạch Thủy Tiên: “Thủy Tiên, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi sẽ gánh vác mọi lỗi lầm, tôi xin lỗi, tôi sẽ cho hai người thêm một ít tiền tài để bồi thường, tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến Mộng Lan cả, đều là tôi… không liên quan gì đến em ấy cả.”
Thấy ông ta đứng ra bảo vệ Tần Mộng Lan, Bạch Linh Lung cười nhạo trào phúng: “Ý của ông là, là ông cưỡng bách bà ta lên giường, chứ không phải bà ta tự nguyện đúng không? Cho nên, ông ta tội phạm h.i.ế.p dâm à?”
Tội phạm h.i.ế.p dâm!
Mấy chữ này vừa mới vang lên, Bạch Kiến Nhân thay đổi sắc mặt: “Mày nói bậy bạ cái gì đó.”
“Ha, cũng đúng thôi, hình như là tôi đang nói bậy thật.”
Bạch Linh Lung đếm kỹ, đưa vàng đến bên cạnh mẹ hỏi: “Mẹ, có phải mấy cây vàng như thế này không?”
“Cũng khá giống.”
Bạch Thủy Tiên nhìn thoáng qua, lúc đó ông ta ăn trộm mất năm cây, hiện tại lấy về mười lăm cây, coi như là tiền lãi.
Thấy bọn họ đã xác nhận, Lục Tĩnh Xuyên tiếp tục nhắc nhở: “Đăng báo đoạn tuyệt quan hệ.”
Triệu Ngọc Thục mở miệng hứa hẹn: “Chuyện này tôi sẽ đốc xúc bọn họ đi làm, bảo đảm sáng sớm ngày mai sẽ đăng bài thanh minh trên tờ nhật báo của thành phố Đàm.”
Bạch Linh Lung không lo lắng bọn họ sẽ giở trò gì trong sự kiện này, tiếp tục nói: “Chuyện cuối cùng, tên chó đẻ và đồ đê tiện kia quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi, viết ra toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện và lời xin lỗi lên giấy, hai người cùng nhau ký tên ấn dấu tay.”
“Bạch Linh Lung, cô đừng có quá đáng.”
Giọng của Triệu Ngọc Thục rất trầm, bà ta không muốn con gái để lại điểm yếu trong tay hai người bọn họ.
“Tôi quá đáng chỗ nào chứ?”
Ánh mắt Bạch Linh Lung vô cùng sắc bén đối diện với bà ta, khí thế rất nghiêm túc: “Hai mẹ con chúng tôi không có cái gì, nhưng lại có chí khí cốt khí, mặt mũi của hai mẹ con chúng tôi không phải thứ mà hai thứ chó đẻ khốn nạn kia có thể đánh, tôn nghiêm của chúng tôi cũng không đến lượt bọn họ giẫm đạp.”
Nói xong, cô lại quyết đoán bật chế độ chiến đấu lên: “Không quỳ xuống xin lỗi, không có văn bản xin lỗi, vậy cuộc hôn nhân này không ly nữa. Cho dù chúng tôi có buồn nôn thì cũng muốn làm c.h.ế.t bọn họ, chúng tôi có liều mạng cũng muốn đưa bọn họ đi chịu phê đấu, đi lao động cải tạo, tôi cũng muốn xem thử ai chơi lại ai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-108.html.]
Giọng nói trong trẻo lại quả quyết lọt vào lỗ tai của tất cả mọi người, tiếng nói tàn nhẫn làm cho tất cả mọi người ở đây đều run sợ, tim gan đều run rẩy.
Cô không phải là vật trong ao!
Lúc này, trong đầu Triệu Ngọc Thục xuất hiện ra những lời này, khi đối diện với ánh mắt cứng cỏi lại tàn nhẫn của cô, bà ta đã sống đến từng tuổi này, vậy mà lại cảm thấy có chút luống cuống.
Hai bên giằng co, trong phòng chìm vào trong yên tĩnh, không ai dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Đến cả Tần Mộng Lan lúc nãy còn đang ấm ức khóc sướt mướt cũng đã nín, hiện tại đang tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thủy Tiên, hai người bọn họ lại dám bắt bà ta quỳ xuống xin lỗi, sao bọn họ dám chứ?
Nửa phút trôi qua, Bạch Thủy Tiên mở miệng phá tan sự yên lặng này: “Yêu cầu mà con gái tôi đưa ra chính là ý của tôi, nếu mấy người làm không được thì xin mời rời khỏi nơi này đi, hôm nay không ly hôn gì hết.”
Bạch Kiến Nhân lén nhìn thoáng qua Triệu Ngọc Thục, thấy mặt bà ta đen như mực, biết bà ta đã giận điên rồi.
Vì đạt được mục đích, vì không muốn làm bà ta thất vọng về mình, ông ta lập tức đứng lên, đàm phán với Bạch Thủy Tiên: “Thủy Tiên, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi sẽ gánh vác mọi lỗi lầm, tôi xin lỗi, tôi sẽ cho hai người thêm một ít tiền tài để bồi thường, tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến Mộng Lan cả, đều là tôi… không liên quan gì đến em ấy cả.”
Thấy ông ta đứng ra bảo vệ Tần Mộng Lan, Bạch Linh Lung cười nhạo trào phúng: “Ý của ông là, là ông cưỡng bách bà ta lên giường, chứ không phải bà ta tự nguyện đúng không? Cho nên, ông ta tội phạm h.i.ế.p dâm à?”
Tội phạm h.i.ế.p dâm!
Mấy chữ này vừa mới vang lên, Bạch Kiến Nhân thay đổi sắc mặt: “Mày nói bậy bạ cái gì đó.”
“Ha, cũng đúng thôi, hình như là tôi đang nói bậy thật.”