Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 100
Bà già xấu hoắc?
Tần Mộng Lan thấy cô nhìn mình, rõ ràng là đang mắng bà ta là kẻ xấu xí, giận đến mức gương mặt bầm xanh bầm tím biến sắc ngay, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Bà ta xấu chỗ nào chứ?
Con nhỏ này bị đui mù rồi.
Bà ta đã quên mất hiện tại mặt mình đang bị thương bầm tím, môi còn chưa hết sưng, gương mặt thật sự vô cùng xấu xí, chẳng khác gì một cái đầu heo.
Bạch Linh Lung trực tiếp ngó lơ bà ta, cất cao giọng nói, tiếp tục mỉa mai kiếm chuyện với Bạch Kiến Nhân; “Ông muốn trả thù chúng tôi thì cũng nên nghĩ ra ý kiến gì đó cho ra hồn đi chứ, ông dẫn theo mụ già xấu xí này đến làm chúng tôi buồn nôn thì có gì hay ho hả, tôi còn tưởng rằng ông ở bên ngoài học được cái gì hay ho từ người ngoài, thì ra vẫn cứ là tên phế vật vô dụng như cũ, đến cả một sáng kiến cho ra hồn cũng nghĩ không ra, cũng không biết cái thứ khốn nạn chống lưng cho ông ở phía sau có phải bị mù rồi hay không, lại đồng ý đi dìu dắt loại người như ông.”
Triệu Ngọc Thục chỉ thiếu điều bị chỉ đích danh cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Kiến Nhân, là người đầu tiên nhấc chân đi vào trong phòng bệnh.
“Cô là Bạch Linh Lung?”
Triệu Ngọc Thục mở miệng trước, tuy là đang hỏi Bạch Linh Lung, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Thủy Tiên, cuối cùng lại dừng ánh mắt nhìn về phía Lục Tĩnh Xuyên đang ngồi ở mép giường.
“Bà là ai?”
Bạch Linh Lung sẽ không nể mặt bà ta, thấy Bạch Kiến Nhân theo sát phía sau bà ta, thái độ cực kỳ cung kính, ánh mắt hơi lóe lên, ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nhảy cẫng lên một cái vèo, đôi mắt to tròn quan sát bà ta từ trên xuống dưới, biểu cảm gương mặt, giọng điệu và hành vi đều có vẻ rất thái quá: “Tôi biết rồi, bà chính là tình nhân của thằng ch.ó đẻ khốn nạn kia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-100.html.]
Triệu Ngọc Thục còn đang quan sát Lục Tĩnh Xuyên, nghe được cô nói như thế, lập tức xụ mặt quát to: “Cô ăn nói bậy bạ cái gì thế.”
Lúc này, Bạch Kiến Nhân và Tần Mộng Lan đứng ở đằng sau bà ta cũng đều đen mặt, biểu cảm thật sự là một lời khó có thể nói hết.
Lão Nghiêm đi ở sau cùng trừng to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Linh Lung, tức giận mắng thầm trong lòng: Cô bị mù rồi à?
Bạch Linh Lung không thèm nhìn ba người bọn họ cái nào, không cần nhìn cũng đoán được sắc mặt hiện tại của ba người bọn họ đều đang rất tệ, lúc này mới dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Triệu Ngọc Thục: “Mẹ tôi đưa ra yêu cầu bảo thằng ch.ó khốn nạn họ Bạch kia dẫn theo tình nhân của ông ta đến phòng bệnh xin lỗi, hiện tại bà đi đến đây, bà không phải là nhân tình của ông ta thì còn là ai nữa?”
Nói xong, cô lại chỉ vào Tần Mộng Lan đứng ở phía sau, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không lẽ là mụ già xấu xí mặt sưng như cái đầu heo kia hả?”
“Mày mới là mụ già xấu xí.” Tần Mộng Lan tức giận thét chói tai.
Tiếng nói của bà ta rất chói tai, Bạch Linh Lung bịt lỗ tai lại, tiếng nói cũng chẳng nhỏ hơn bà ta là bao: “Bà thật sự chẳng biết tự hiểu lấy mình gì cả, không lẽ bà không biết bà xấu đến cỡ nào sao?”
“Người khác có xấu thì hai bên mặt trái phải vẫn còn cân xứng với nhau, bà xem mặt bà đi, trái phải chẳng đối xứng gì cả, lại thêm cái mỏ giống như hai cây lạp xưởng, trên mặt lại một đống bớt xanh xanh tím tím bẩm sinh, xấu như thế mà còn không chịu nhận mình là mụ già xấu xí nữa hả?”
“Chẳng lẽ bà còn cho rằng mình là tiên nữ sao?”
“Người phụ nữ trước mặt bà thì có hơi già một chút, nhưng đẹp hơn bà nhiều, cái tên đê tiện chó đẻ Bạch Kiến Nhân có phải đuôi mù đâu, ông ta muốn tìm tình nhân, sao lại có thể vừa ý mụ già xấu xí như bà chứ?”
“Bà xấu như thế, đừng nói là ông ta, cho dù là heo đực nhìn thấy cũng không hạ miệng được.”
Cô bật hết toàn bộ hỏa lực mắng chửi người, vừa mở miệng ra đã làm cho hai mẹ con bọn họ tức giận đến mức thay đổi sắc mặt, Bạch Thủy Tiên và Lục Tĩnh Xuyên yên lặng hóng chuyện mím môi nhịn cười, nhịn đến mức đau cả bụng.