Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 63: 63: Cốt Truyện Hình Như Lại Hơi Lệch Khỏi Quỹ Đạo
Ngưu ca khuôn mặt hung ác nham hiểm điên cuồng nhìn Lý Hướng Vãn trước mặt, đàn bà tuyệt diệu như vậy hắn thích, giống như một con rắn độc chờ thời cơ xông lên cắn chặt đối phương, gắt gao không bỏ.
Lý Hướng Vãn nhịn xuống nội tâm hoảng loạn, trên mặt cực kỳ bình tĩnh đón nhận, không chút do dự cầm ván giặt đồ trong tay đập về phía Ngưu ca.
Ngưu ca không để ý lắm duỗi tay đón đỡ, trong mắt tràn đầy hài hước, một nữ nhân có thể có bao nhiêu sức lực chứ, có thể làm hắn kêu đau thì hắn lập tức quỳ xuống gọi ba ba.
Lúc đang đắc ý lại cảm thấy dưới háng đột nhiên bị đánh, đau nhức nháy mắt chạy thẳng lên não, hóa ra nữ nhân này làm động tác giả, cảm giác đau đớn làm trán hắn nổi gân xanh, mồ hôi lạnh ứa ra liên tục.
Chỉ thấy nữ nhân đá hắn xong liền chạy đi, Ngưu ca chịu đựng đau nhức muốn tiến lên bắt lấy đối phương, người còn chưa chạm tới lại chỉ thấy đối phương xoay người giơ tay lên, trong tay hình như cầm cái gì hướng về phía mặt hắn chính là một đợt phun mạnh.
Ngưu ca không biết chính mình đã trải qua cái gì.
Cái loại cảm giác toan sảng(*) này, đời này hắn đều không muốn phải trải qua lần nữa.
(*)Toan sảng: một cảm giác khó tin và không thể diễn tả được, hoặc một tình huống cực kỳ xấu hổ
Lý Hướng Vãn nhìn Ngưu ca tại chỗ đau khổ giãy giụa, đã không thể phân tâm để ý đến cái khác, ván giặt đồ trong tay lại một lần nữa hung hăng đập xuống hắn, rồi mới xoay người chạy đi, trong lồng ngực rung động bang bang như nổi trống, nàng biết lúc này không thể có nửa phần mềm yếu, chỉ cần kiên trì chạy đến bên người nọ nàng liền an toàn.
Mà ở ruộng lúa mạch bên này, đám trẻ con kêu khóc nói trong thôn có người xấu, hung ác hỏi nhà chung của thanh niên trí thức ở đâu.
Lý Hướng Bắc sau khi nghe được thần sắc biến đổi, người giống như một thanh phi kiếm vèo một cái xông ra ngoài.
Người trong thôn vừa thấy có náo nhiệt, cũng mặc kệ đại đội trưởng có ở đây không, tất cả đều chạy theo ở phía sau, ngoài miệng còn ồn ào: "Đi, chúng ta đi bắt người xấu, không thể để người ngoài bắt nạt người trong thôn chúng ta.
"
Đại đội trưởng và trưởng thôn:! !
Lúc Lý Hướng Vãn chạy đến tiền viện thì Lý Hướng Bắc cũng giống như liệp báo vọt tiến vào, nàng nhìn thấy Lý Hướng Bắc giống như thần xuất hiện trước mắt nàng, đáy mắt lòe ra nước mắt, tường thành trong lòng nháy mắt tan rã sụp đổ.
Lý Hướng Bắc tiến lên đỡ lấy Lý Hướng Vãn suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, thanh âm nghẹn ngào hỏi: "Không sao chứ.
"
Lúc Lý Hướng Vãn lắc đầu cũng là lúc Ngưu ca và Sấu Hầu đuổi tới.
Lý Hướng Bắc thần sắc hung ác nhìn bọn họ, hận không thể xé xác hai người trước mắt, xuất thân nhà binh, xông lên trước không có nửa phần do dự.
Sấu Hầu và Ngưu ca không thể chống đỡ nổi mười phút liền song song bị thua, nằm trên mặt đất với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Nhóm thanh niên trí thức và các thôn dân lúc này mới chạy tới, nhìn thấy tình hình trong sân có chút thất vọng, như thế nào liền xong rồi?
Tuy nhiên vẫn may bắt kịp đoạn kết.
Mọi người cùng nhau vọt vào tiểu viện đem hai người bắt lấy, không cho người xấu có cơ hội chạy thoát.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lúc trước là nàng nông cạn, nàng nhận sai, lúc trước sao nàng có thể cảm thấy nam chính dư thừa đây, này cũng quá có cảm giác an toàn, thật sự là không tồi.
Mà bốn vị hán tử trốn ở một góc không rõ nguyên do nhìn tình hình nơi xa, vẻ mặt dấu chấm hỏi, chỉ trong chốc lát đã xảy ra chuyện gì?
"Lão đại, nhiệm vụ thất bại?" Vương Đại Trụ không dám tin hỏi.
"Đi, trở về hoàn tiền.
" Trương Đại Hữu quyết đoán lưu loát nói, trong lòng nghĩ nhiệm vụ lần này sao lại trắc trở như vậy, bọn họ chỉ là muốn truy ra kẻ thần bí ở chợ đen thôi mà.
Thật không rõ Ngưu ca không đi tìm người nọ trợ giúp mà lại đi lung tung làm gì, đi tới đi lui liền đi thế này?
Chờ trưởng thôn chạy tới, thấy Ngưu ca và Sấu Hầu đã bị dây thừng trói kín mít, hỏi Lý Hướng Bắc: "Ngươi tính toán xử lý như thế nào?"
"Giao cho công an đi.
"
Trưởng thôn gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, cũng may người xấu này không phải người trong thôn bọn họ.
Người xấu bị thôn bọn họ bắt được, đưa đến trong trấn không chừng còn có thể được khen ngợi, thôn bọn họ lập công khéo còn có thể được đánh giá tiên tiến.
Trưởng thôn nhất thời vui vẻ, gọi sáu người tráng hán cao lớn vạm vỡ trông giữ Sấu Hầu và Ngưu ca, Lý Hướng Vãn là người bị hại tất nhiên cũng phải đi trấn trên, Lý Hướng Bắc tham dự trong đó cũng đi theo cùng.
Vương Tiểu Mai nhìn bóng dáng hai người hâm mộ nói: "Đừng nói chứ Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn thật đúng là xứng đôi.
"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, con gái và con rể ruột của tác giả có thể không xứng sao.
Trương Diễm Thu nghe Vương Tiểu Mai nói nháy mắt sắc mặt âm trầm.
Chị em Đổng gia:!.
.
Lý Hướng Vãn có thể chạy thoát từ trong tay hai gã ác đồ, không đơn giản nha.
Triệu Hương Lan ôm đầu choáng váng, suýt nữa lại té xỉu.
Lúc này Chu Nam và Tống Chí Cao mới chậm rì rì về tới.
Tống Chí Cao thấy mọi người đều tan cuộc quay trở về ruộng lúa mạch, liền đi vào đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc hỏi: "Tỷ, xong hết rồi à?"
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, nàng cũng chỉ xem được đoạn sau, tiếc nuối nói: "Còn không phải sao.
"
Tống Chí Cao lẩm bẩm tự nói, "Biết vậy đã không trở lại.
"
Lâm Ngọc Trúc cũng là sau đó mới phản ứng lại, Sấu Hầu và Ngưu ca này hẳn là một tiểu bang phái chợ đen trong tiểu thuyết, nguyên văn là bọn họ ở trấn trên thua trong tay nam nữ chính, như thế nào còn làm chuyện đi mười dặm dâng đầu tặng người ta.
Chậc chậc chậc, nghĩ trăm lần cũng không ra, cốt truyện hình như lại hơi lệch khỏi quỹ đạo.
Mà Lâm Ngọc Trúc không biết nếu ngày đó nàng không lấy cái ba lô rơi xuống đó, Sấu Hầu và Ngưu ca lúc sau vẫn sẽ trốn trong căn phòng nhỏ rách nát đợi một đên.
Nhưng hôm sau hai người họ sẽ không phải về nhà mẹ của Ngưu ca để tìm vàng giấu trong cái bàn, mà là chuẩn bị đi tìm kẻ thần bí trong miệng của Ngưu ca, trên đường gặp được Lý Hướng Vãn đi tới trấn trên, đột nhiên sinh ra ác ý, bị Lý Hướng Bắc theo đuôi phía sau nàng đánh cho kêu cha gọi mẹ, cuối cùng vẫn là bị đưa đến Cục Công An.
Mà ba lô đồ vật cũng bị Lý Hướng Vãn lặng lẽ treo đầu dê bán thịt chó, biến thành một đống đá vụn.
Đợi Lý Hướng Vãn làm xong ghi chép, các nàng xem như đã xong việc, có thể về trước.
Mọi người bận rộn nửa ngày giờ vẫn là cái bụng rỗng, Lý Hướng Vãn vì để cảm tạ mấy vị thôn dân giúp đỡ chủ động đưa ra lời mời, mời bọn họ đi tiệm cơm quốc doanh ăn bát mì rồi mới về thôn.
Mấy thôn dân có chút ngượng ngùng, sau một phen thuyết phục mới đi theo Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc đi tiệm cơm quốc doanh.
Đợi mì sợi được bưng lên, lúc mọi người đang vội vàng ăn, Thẩm Bác Quận đi tới vỗ vỗ Lý Hướng Bắc nói: "Đồng chí, ngươi là Lý Hướng Bắc ở thôn Thiện Thuỷ phải không.
"
Lý Hướng Bắc nhìn thấy Thẩm Bác Quận đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, tỏ vẻ nghi hoặc gật đầu, "Là ta.
"
"Có một phong thư của ngươi, mời theo ta đi lấy.
"
Lý Hướng Vãn nhìn theo bóng dáng hai người rời đi mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Chờ hai người ra tới ngoài, Lý Hướng Bắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Sấu Hầu kia khai ra Lý Hướng Vãn ở chợ đen bán lương thực, nói là đi vào thôn muốn bắt được nàng để hỏi ra nguồn cung cấp, nàng! là đối tượng của ngươi?"
Lý Hướng Bắc ít nhiều cũng biết Lý Hướng Vãn thường xuyên đi chợ đen, trên người nàng có bí mật hắn cũng phát hiện đôi chút, hạ mắt trầm tư một lát, nói: "Ta sẽ tìm người trong nhà giải quyết.
"
Thẩm Bác Quận gật gật đầu, mục tiêu của bọn họ cũng không phải là chỗ lương thực này, mà là một người khác, cho nên hôm nay hắn mới có thể tới đây cho Lý Hướng Bắc một cái cảnh báo.
Hai người nói xong chuyện chính liền tách ra, Lý Mập Mạp đi đến bên người Thẩm Bác Quận nói: "Ca, manh mối này lại bị chặt đứt.
"
"Ý tứ bên trên là tạm thời đưa đến nông trường lao động, tạo cơ hội cho bọn chúng chạy ra ngoài, xem bọn chúng có lại lần nữa liên lạc với kẻ thần bí kia không.
"
Lý Mập Mạp gật gật đầu, chỉ có thể như vậy, qua cửa sổ nhìn vào Lý Hướng Vãn đang ngồi ở bên bàn ăn cơm nói: "Nữ thanh niên trí thức này còn đẹp hơn Lâm thanh niên trí thức.
"
Thẩm Bác Quận cảm thấy ngạc nhiên, nhìn Lý Mập Mạp nghiêm túc nói: "Nam nhân bên người cô ta cũng không phải là dễ chọc, tốt nhất đừng nhớ thương.
"
Mập Mạp chỉ là thuận miệng nói vậy, lúc này nhún nhún vai không tiếp tục nhiều lời.
Thẩm Bác Quận lúc này nhíu chặt mày, toàn bộ đầu óc đều là nhiệm vụ lần này nên đột phá như thế nào.
.