Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 9
Nhưng cho dù đám nữ sinh đó có đẹp cỡ nào thì cũng chẳng sánh bằng “Lâm Minh Nguyệt”.
Vì vậy Vương Tranh Lượng dù chán ghét “Lâm Minh Nguyệt” đơ như khúc gỗ, không chút quyến rũ, giống như cụ bà bó chân thời xưa, nhưng cũng không khỏi mê đắm làn da nước tóc của nàng, cứ rảnh rỗi là lại đến rủ cô ấy đi chơi.
Hắn vốn muốn rủ cô đến rạp phim hoặc là mấy chỗ kín kín khác, nhưng vẫn là câu nói đó, người con gái truyền thống “Lâm Minh Nguyệt” không thể chiều theo ý hắn ta.
Cuối cùng hai người chỉ có thể hẹn nhau ở công viên hoặc trên phố nơi có đông người qua lại.
Hôm nay bọn họ không hẹn giờ cụ thể, chỉ nói gặp nhau vào buổi sáng ở cổng công viên.
Nhưng mà dựa theo kinh nghiệm những lần trước Vương Tranh Lượng đều đến rất muộn, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy 11 giờ đến công viên là vừa rồi.
Bây giờ còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến 11 giờ, cô vừa hay có thể tranh thủ đi dạo dọc đường, tiện thể mò tìm việc làm.
Đi trên đường, khung cảnh hai bên đường trông hao hao khung cảnh trong phim truyền hình thời xưa mà Đỗ Minh Nguyệt từng coi. Khắp phố là những cửa hàng có bảng hiệu mở đầu với hai chữ “Quốc Doanh” (doanh nghiệp nhà nước), trên tường cũng viết đủ thứ khẩu hiệu, người đi xe đạp trên đường mặc toàn quần áo màu đen xám trắng, tuy có phần đơn sơ, nhưng nét mặt, tinh thần của mọi người đều tươi vui.
Ngay lúc cô đang dạo bước trên con phố thập niên 70 này, bỗng nhiên từ xa vang đến tiếng chuông xe đạp chói tai, kèm theo đó là tiếng cười đùa ồn ào của một nhóm thanh niên.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cau mày, xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, là một nhóm thanh niên độ 16, 17 tuổi đang vừa đạp xe vừa hi hi ha ha đùa giỡn trên phố, dường như chẳng hề nhận ra tiếng ồn của mình đang làm phiền đến mọi người xung quanh.
Thì ra ở thời đại nào cũng có mấy đứa trẻ lông bông.
Đỗ Minh Nguyệt cũng xem như được mở rộng tầm mắt.
Chính vào lúc cô định thu lại ánh nhìn, trong đám trẻ có một đứa tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt.
Dù gì đẹp người đẹp nết như Đỗ Minh Nguyệt, kể cả có thắt một b.í.m tóc to như những cô gái khác thì b.í.m tóc của cô cũng sẽ đen bóng óng mượt hơn người khác, vòng eo thon thả, đôi chân thon dài, làn da mướt mát, dù đứng cách xa cũng khiến người khác chú ý không rời.
“Này, Lâm Tiểu Soái, kia không phải chị mày sao?”
Cậu thanh niên vừa chú ý thấy Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức chậm xe lại, kè sát Lâm Tiểu Soái hất hất cằm hỏi.
Nhóm người này đều là bạn học cấp ba của Lâm Tiểu Soái, còn một hai tháng nữa mới tốt nghiệp, nhưng dạo gần đây trường học đã buông lỏng quản lý, hơn nữa đám chúng nó cũng toàn những đứa nhác học, cho nên dù hôm nay là ngày trong tuần tụi nó cũng chẳng buồn đến trường, cả đám hẹn nhau ra ngoài đạp xe đi chơi.
Hôm qua Lâm Tiểu Soái không về nhà, cậu ở lại nhà một đứa trong đám, sáng sớm nay tụ tập cùng nhau đi.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Tiểu Soái chửi thầm trong bụng, rồi bực bội ngoảnh mặt đi, nói: “Là chị ta, rồi sao?”
“Chị con là con gái, sau này cũng như bát nước đổ đi” “Con mới là người giữ hương hỏa cho nhà ta” “Nó được chăm sóc con là phúc phần của nó” “Làm chị gái thì phải lo cho em trai” Những lời nói này của Chu Cầm theo năm tháng đã tích tụ trong tâm trí cậu, Lâm Tiểu Soái sớm đã coi người chị này như bảo mẫu, hoặc cũng chỉ như một người hầu.
Nói chung cậu rất xem thường người chị nhu nhược hèn nhát bất tài này!
Bây giờ chạm mặt ở trên đường, cậu thậm chí còn không muốn thừa nhận mối quan hệ chị em này, chỉ cảm giác như cô đang bôi tro trát trấu cậu!
Nhóm bạn đó toàn một lũ chẳng sợ trời chẳng sợ đất, cả ngày lông bông, mấy trò chọc chó trêu mèo chẳng ai dạy cũng biết.
Chúng nó có biết chị của Lâm Tiểu Soái rất xinh đẹp, nhưng chưa từng có cơ hội được tiếp xúc gần gũi, chỉ từng thấy qua hồi trước khi Lâm Minh Nguyệt đến trường đưa đồ cho Lâm Tiểu Soái, bây giờ vô tình gặp được trên đường, có đứa tâm trí đã rung động rồi, không nhịn được mà khích Lâm Tiểu Soái vài câu.
Vì vậy Vương Tranh Lượng dù chán ghét “Lâm Minh Nguyệt” đơ như khúc gỗ, không chút quyến rũ, giống như cụ bà bó chân thời xưa, nhưng cũng không khỏi mê đắm làn da nước tóc của nàng, cứ rảnh rỗi là lại đến rủ cô ấy đi chơi.
Hắn vốn muốn rủ cô đến rạp phim hoặc là mấy chỗ kín kín khác, nhưng vẫn là câu nói đó, người con gái truyền thống “Lâm Minh Nguyệt” không thể chiều theo ý hắn ta.
Cuối cùng hai người chỉ có thể hẹn nhau ở công viên hoặc trên phố nơi có đông người qua lại.
Hôm nay bọn họ không hẹn giờ cụ thể, chỉ nói gặp nhau vào buổi sáng ở cổng công viên.
Nhưng mà dựa theo kinh nghiệm những lần trước Vương Tranh Lượng đều đến rất muộn, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy 11 giờ đến công viên là vừa rồi.
Bây giờ còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến 11 giờ, cô vừa hay có thể tranh thủ đi dạo dọc đường, tiện thể mò tìm việc làm.
Đi trên đường, khung cảnh hai bên đường trông hao hao khung cảnh trong phim truyền hình thời xưa mà Đỗ Minh Nguyệt từng coi. Khắp phố là những cửa hàng có bảng hiệu mở đầu với hai chữ “Quốc Doanh” (doanh nghiệp nhà nước), trên tường cũng viết đủ thứ khẩu hiệu, người đi xe đạp trên đường mặc toàn quần áo màu đen xám trắng, tuy có phần đơn sơ, nhưng nét mặt, tinh thần của mọi người đều tươi vui.
Ngay lúc cô đang dạo bước trên con phố thập niên 70 này, bỗng nhiên từ xa vang đến tiếng chuông xe đạp chói tai, kèm theo đó là tiếng cười đùa ồn ào của một nhóm thanh niên.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cau mày, xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, là một nhóm thanh niên độ 16, 17 tuổi đang vừa đạp xe vừa hi hi ha ha đùa giỡn trên phố, dường như chẳng hề nhận ra tiếng ồn của mình đang làm phiền đến mọi người xung quanh.
Thì ra ở thời đại nào cũng có mấy đứa trẻ lông bông.
Đỗ Minh Nguyệt cũng xem như được mở rộng tầm mắt.
Chính vào lúc cô định thu lại ánh nhìn, trong đám trẻ có một đứa tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt.
Dù gì đẹp người đẹp nết như Đỗ Minh Nguyệt, kể cả có thắt một b.í.m tóc to như những cô gái khác thì b.í.m tóc của cô cũng sẽ đen bóng óng mượt hơn người khác, vòng eo thon thả, đôi chân thon dài, làn da mướt mát, dù đứng cách xa cũng khiến người khác chú ý không rời.
“Này, Lâm Tiểu Soái, kia không phải chị mày sao?”
Cậu thanh niên vừa chú ý thấy Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức chậm xe lại, kè sát Lâm Tiểu Soái hất hất cằm hỏi.
Nhóm người này đều là bạn học cấp ba của Lâm Tiểu Soái, còn một hai tháng nữa mới tốt nghiệp, nhưng dạo gần đây trường học đã buông lỏng quản lý, hơn nữa đám chúng nó cũng toàn những đứa nhác học, cho nên dù hôm nay là ngày trong tuần tụi nó cũng chẳng buồn đến trường, cả đám hẹn nhau ra ngoài đạp xe đi chơi.
Hôm qua Lâm Tiểu Soái không về nhà, cậu ở lại nhà một đứa trong đám, sáng sớm nay tụ tập cùng nhau đi.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Tiểu Soái chửi thầm trong bụng, rồi bực bội ngoảnh mặt đi, nói: “Là chị ta, rồi sao?”
“Chị con là con gái, sau này cũng như bát nước đổ đi” “Con mới là người giữ hương hỏa cho nhà ta” “Nó được chăm sóc con là phúc phần của nó” “Làm chị gái thì phải lo cho em trai” Những lời nói này của Chu Cầm theo năm tháng đã tích tụ trong tâm trí cậu, Lâm Tiểu Soái sớm đã coi người chị này như bảo mẫu, hoặc cũng chỉ như một người hầu.
Nói chung cậu rất xem thường người chị nhu nhược hèn nhát bất tài này!
Bây giờ chạm mặt ở trên đường, cậu thậm chí còn không muốn thừa nhận mối quan hệ chị em này, chỉ cảm giác như cô đang bôi tro trát trấu cậu!
Nhóm bạn đó toàn một lũ chẳng sợ trời chẳng sợ đất, cả ngày lông bông, mấy trò chọc chó trêu mèo chẳng ai dạy cũng biết.
Chúng nó có biết chị của Lâm Tiểu Soái rất xinh đẹp, nhưng chưa từng có cơ hội được tiếp xúc gần gũi, chỉ từng thấy qua hồi trước khi Lâm Minh Nguyệt đến trường đưa đồ cho Lâm Tiểu Soái, bây giờ vô tình gặp được trên đường, có đứa tâm trí đã rung động rồi, không nhịn được mà khích Lâm Tiểu Soái vài câu.