Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 58
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ nghe vậy cũng chau mày lại.
Thằng nhóc này nếu như dám làm vậy ở nhà bọn họ thì không biết sẽ bị răn dạy đến mức nào, bọn họ sẽ chỉnh tới tấp cho đến khi nào cậu ta nên người mới thôi!
Có điều cũng thật may mắn, sau này Minh Nguyệt rời khỏi nhà họ Lâm rồi, cũng không lo bị Lâm Tiểu Soái bắt nạt nữa.
Còn Thi Thi thì...
Thôi, chuyện của nhà họ Lâm, bọn họ tốt nhất là không nên nói gì.
Mà lúc này trên lầu, Chu Cầm làm nét mặt như thể có ai thiếu bà ta mấy chục ngàn tệ vậy, nhưng nghĩ lại thì đúng là có người thiếu tiền bà ta thật.
Người đó là ai, đương nhiên là Đỗ Minh Nguyệt rồi!
“Được rồi, cũng chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, sau này mua cái mới, nhanh lấy ra đi, phía dưới còn đang đợi kìa!”
Dưới sự thúc giục của Lâm Đông Thuận, Chu Cầm cuối cùng cũng chỉ đành lấy ra chiếc đồng hồ mà bà ta mới mua tháng trước.
Chiếc đồng hồ Longines của nữ này, bà ta phải tốn đến 260 tệ mới giành về được, chưa kể bà ta còn phải dành dụm biết bao lâu mới đủ năm phiếu hàng công nghệ để mua về chiếc đồng hồ đeo tay này.
Cuối cùng vừa mua được về, vốn định chờ hai tháng sau con trai lên đại học thì đeo đến trường học, cũng giúp cho con trai có thêm thể diện, ai ngờ còn chưa đeo được chiếc đồng hồ này mấy lần thì bây giờ đã phải lấy ra tặng cho người khác rồi.
Đã vậy người được tặng kia không ai khác lại chính là con nhỏ Minh Nguyệt đáng c.h.ế.t đó.
Chu Cầm thật sự sắp tức đến đau tim mà c.h.ế.t mất.
Lấy ra chiếc đồng hồ rồi, bà ta giãy giụa thêm một lần cuối.
“Lão Lâm này, hay là chúng ta đổi lại tặng thứ khác đi, cái đồng hồ này hình như hơi quý giá quá rồi.”
Tính luôn cả mấy phiếu bà ta đi đổi với người ta, thì cái đồng hồ này cũng khoảng 300 tệ!
Bà ta đau lòng, chẳng lẽ Lâm Đông Thuận không đau lòng sao?
Chỉ là ông ta cũng biết rõ, hôm nay nếu như không bỏ ra nhiều một chút thì chắc chắn đám người cô Lý kia sẽ không cho qua chuyện này!
Có trách thì chỉ có thể trách bọn họ ngày hôm qua vì để dụ dỗ Đỗ Minh Nguyệt mà đi nói rằng sau này cô cũng sẽ có một phần tài sản trong nhà này mà thôi.
Nếu biết trước rằng nó sẽ ngu xuẩn nói ra mấy lời này, thì ông ta cũng đã không lấy cái đó đi làm mồi nhử rồi!
Chỉ tiếc rằng giờ phút này Lâm Đông Thuận có hối hận thì cũng đã quá muộn màng, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách để chặn miệng đám người cô Lý đó mà thôi.
“Đổi thành thứ khác sao, được thôi, vậy thì em lấy thứ nào phù hợp ra cho anh xem!”
Lâm Đông Thuận nhỏ giọng mắng bà ta.
Ông ta nổi giận, sự đắc ý của Chu Cầm cũng lập tức mất đi, nhưng cuối cùng vẫn vì quá tiếc của mà không nhịn được thấp giọng thầm thì.
“Vậy thì, đổi thành bộ quần áo kia, hay là lấy cái váy trên người Thi Thi cho nó đi, cái váy đó em cũng mua đến 30 tệ lận đó...”
Quần áo?
Váy?
Hơn nữa còn là váy Thi Thi đã mặc rồi?
Vậy mà bà ta cũng nói ra được!
Rốt cuộc bà vợ ngu dốt của ông ta nghĩ cái gì vậy chứ!
Lâm Đông Thuận phát cáu không muốn nói gì với Chu Cầm thêm nữa, vẻ mặt ông ta sa sầm lại rồi thẳng thừng giựt lấy đồng hồ trên tay bà ta, hơn nữa còn để chiếc đồng hồ vào cùng với hóa đơn trong hộp thật kĩ càng, ngụy trang thành một món quà mới tinh, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước xuống dưới lầu.
Lúc xuống lầu thấy cô Lý đang cùng với đám người kia bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi, trong lòng Lâm Đông Thuận cũng bắt đầu lo lắng, không phải là bọn họ đang nói xấu mình đấy chứ!
Nghĩ đến đây, ông ta bất giác bước xuống lầu nhanh hơn, thậm chí có thể nói là gấp gáp vô cùng.
“Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi, vừa rồi lên tìm hơi mất chút thời gian.”
“Cũng may trước đó tôi không để cho Minh Nguyệt quay về tìm, nếu không chắc con bé cũng chẳng biết tìm ở chỗ nào, haha.”
Lâm Đông Thuận tự cho là hài hước mà cười haha hai tiếng, còn đám người cô Lý lại chẳng có ai mở miệng nói gì.
Tình huống bất chợt trở nên vô cùng lúng túng, chỉ có tiếng cười của Lâm Đông Thuận lơ lửng giữa không gian.
Lâm Đông Thuận: “...”
Quả nhiên là bọn họ đang nói xấu mình!
Nhưng ông ta lại không hề biết rằng, sở dĩ đám người cô Lý bỗng nhiên im lặng như vậy căn bản không phải vì nói xấu sau lưng ông ta, mà là vì nói xấu Lâm Tiểu Soái.
Thằng nhóc này nếu như dám làm vậy ở nhà bọn họ thì không biết sẽ bị răn dạy đến mức nào, bọn họ sẽ chỉnh tới tấp cho đến khi nào cậu ta nên người mới thôi!
Có điều cũng thật may mắn, sau này Minh Nguyệt rời khỏi nhà họ Lâm rồi, cũng không lo bị Lâm Tiểu Soái bắt nạt nữa.
Còn Thi Thi thì...
Thôi, chuyện của nhà họ Lâm, bọn họ tốt nhất là không nên nói gì.
Mà lúc này trên lầu, Chu Cầm làm nét mặt như thể có ai thiếu bà ta mấy chục ngàn tệ vậy, nhưng nghĩ lại thì đúng là có người thiếu tiền bà ta thật.
Người đó là ai, đương nhiên là Đỗ Minh Nguyệt rồi!
“Được rồi, cũng chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, sau này mua cái mới, nhanh lấy ra đi, phía dưới còn đang đợi kìa!”
Dưới sự thúc giục của Lâm Đông Thuận, Chu Cầm cuối cùng cũng chỉ đành lấy ra chiếc đồng hồ mà bà ta mới mua tháng trước.
Chiếc đồng hồ Longines của nữ này, bà ta phải tốn đến 260 tệ mới giành về được, chưa kể bà ta còn phải dành dụm biết bao lâu mới đủ năm phiếu hàng công nghệ để mua về chiếc đồng hồ đeo tay này.
Cuối cùng vừa mua được về, vốn định chờ hai tháng sau con trai lên đại học thì đeo đến trường học, cũng giúp cho con trai có thêm thể diện, ai ngờ còn chưa đeo được chiếc đồng hồ này mấy lần thì bây giờ đã phải lấy ra tặng cho người khác rồi.
Đã vậy người được tặng kia không ai khác lại chính là con nhỏ Minh Nguyệt đáng c.h.ế.t đó.
Chu Cầm thật sự sắp tức đến đau tim mà c.h.ế.t mất.
Lấy ra chiếc đồng hồ rồi, bà ta giãy giụa thêm một lần cuối.
“Lão Lâm này, hay là chúng ta đổi lại tặng thứ khác đi, cái đồng hồ này hình như hơi quý giá quá rồi.”
Tính luôn cả mấy phiếu bà ta đi đổi với người ta, thì cái đồng hồ này cũng khoảng 300 tệ!
Bà ta đau lòng, chẳng lẽ Lâm Đông Thuận không đau lòng sao?
Chỉ là ông ta cũng biết rõ, hôm nay nếu như không bỏ ra nhiều một chút thì chắc chắn đám người cô Lý kia sẽ không cho qua chuyện này!
Có trách thì chỉ có thể trách bọn họ ngày hôm qua vì để dụ dỗ Đỗ Minh Nguyệt mà đi nói rằng sau này cô cũng sẽ có một phần tài sản trong nhà này mà thôi.
Nếu biết trước rằng nó sẽ ngu xuẩn nói ra mấy lời này, thì ông ta cũng đã không lấy cái đó đi làm mồi nhử rồi!
Chỉ tiếc rằng giờ phút này Lâm Đông Thuận có hối hận thì cũng đã quá muộn màng, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách để chặn miệng đám người cô Lý đó mà thôi.
“Đổi thành thứ khác sao, được thôi, vậy thì em lấy thứ nào phù hợp ra cho anh xem!”
Lâm Đông Thuận nhỏ giọng mắng bà ta.
Ông ta nổi giận, sự đắc ý của Chu Cầm cũng lập tức mất đi, nhưng cuối cùng vẫn vì quá tiếc của mà không nhịn được thấp giọng thầm thì.
“Vậy thì, đổi thành bộ quần áo kia, hay là lấy cái váy trên người Thi Thi cho nó đi, cái váy đó em cũng mua đến 30 tệ lận đó...”
Quần áo?
Váy?
Hơn nữa còn là váy Thi Thi đã mặc rồi?
Vậy mà bà ta cũng nói ra được!
Rốt cuộc bà vợ ngu dốt của ông ta nghĩ cái gì vậy chứ!
Lâm Đông Thuận phát cáu không muốn nói gì với Chu Cầm thêm nữa, vẻ mặt ông ta sa sầm lại rồi thẳng thừng giựt lấy đồng hồ trên tay bà ta, hơn nữa còn để chiếc đồng hồ vào cùng với hóa đơn trong hộp thật kĩ càng, ngụy trang thành một món quà mới tinh, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước xuống dưới lầu.
Lúc xuống lầu thấy cô Lý đang cùng với đám người kia bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi, trong lòng Lâm Đông Thuận cũng bắt đầu lo lắng, không phải là bọn họ đang nói xấu mình đấy chứ!
Nghĩ đến đây, ông ta bất giác bước xuống lầu nhanh hơn, thậm chí có thể nói là gấp gáp vô cùng.
“Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi, vừa rồi lên tìm hơi mất chút thời gian.”
“Cũng may trước đó tôi không để cho Minh Nguyệt quay về tìm, nếu không chắc con bé cũng chẳng biết tìm ở chỗ nào, haha.”
Lâm Đông Thuận tự cho là hài hước mà cười haha hai tiếng, còn đám người cô Lý lại chẳng có ai mở miệng nói gì.
Tình huống bất chợt trở nên vô cùng lúng túng, chỉ có tiếng cười của Lâm Đông Thuận lơ lửng giữa không gian.
Lâm Đông Thuận: “...”
Quả nhiên là bọn họ đang nói xấu mình!
Nhưng ông ta lại không hề biết rằng, sở dĩ đám người cô Lý bỗng nhiên im lặng như vậy căn bản không phải vì nói xấu sau lưng ông ta, mà là vì nói xấu Lâm Tiểu Soái.