Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 47
Cơ bản hai vợ chồng bọn họ cũng không thích con bé Minh Nguyệt này lắm.
Nếu để cho Đỗ Thi Thi hiểu lầm, sau đó nảy sinh khoảng cách với bọn họ thì đúng là thua thiệt.
Lúc này Chu Cầm mới hiểu ra.
Nhớ lại hôm nay Đỗ Thi Thi đã dũng cảm lên tiếng khiến cho Cung Tú bình tĩnh lại, bà ta cũng đã trấn tĩnh hơn.
Con bé này đúng là thông minh hơn con bé Minh Nguyệt kia nhiều, lại còn rất dũng cảm.
Nhưng nghĩ đến việc cứ để cho con bé Minh Nguyệt kia đi dễ dàng như vậy.
Chu Cầm vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Nuôi con bé Minh Nguyệt đó nhiều năm như thế, bây giờ nó cứ vậy mà rời đi, nghĩ lại vẫn quá tức đi!”
Còn tưởng đã câu được con cá lớn nhà họ Vương rồi chứ.
Cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy, thật đúng là tiền mất tật mang mà!
Biết trước như vậy thì đã gả nó cho nhà người ta sớm hơn rồi, lúc đó có khi còn mang được ích lợi về cho nhà bọn họ.
Chuyện đã đến nước này rồi, cứ than phiền mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà.
Lâm Đông Thuận hạ thấp giọng: “Bà yên tâm, con bé đó dễ mềm lòng lắm, hơn nữa cũng chả có chính kiến gì đâu.
Mặc dù nói là không ở đây nữa, nhưng chỉ cần chúng ta dụ dỗ nó ở lại thì nó còn có thể thoát khỏi tay ta được sao.”
“Lúc đó cũng chỉ là để cho nó vui chơi một thời gian thôi, chờ một chút cũng chẳng sao.”
Chu Cầm nghe vậy, trong lòng vẫn nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy.
“Hai bên cách xa nhau vậy thì sao mà nó có thể về đây được nữa!”
Lâm Đông Thuận nghe thế thì nói với bà ta về chuyện tài sản của cải trong nhà và vài thứ khác có thể làm mồi nhử.
“Hơn nữa chẳng lẽ em nghĩ nó có thể thích ứng được với cuộc sống ở dưới quê à?”
Tuy bọn họ chưa từng đến nhà họ Đỗ.
Nhưng vẫn có thể hình dung được cảnh tượng dưới quê như thế nào.
Mặc dù những năm này đều là Minh Nguyệt làm việc nhà cho họ.
Nhưng ngoại trừ điều đó ra thì cô chưa phải chịu khổ bao giờ.
Cô da mỏng thịt mềm như vậy, có khi về quê chưa tới một tháng thì đã không sống nổi ở đó rồi.
Đến lúc đó còn không phải ngoan ngoãn trở về đây sao?
Chu Cầm vừa nghe vậy thì trong lòng cũng bình ổn trở lại.
Có tài sản làm mồi câu, lại còn thêm hoàn cảnh khổ cực ở dưới quê nữa.
Bà ta không tin là Minh Nguyệt sẽ không quay lại!
Đã vậy sau khi cô về quê một tháng rồi, có thể sẽ càng nghe lời hiểu chuyện hơn nữa.
Dù sao bây giờ thân phận đã rõ ràng như vậy rồi.
Cô cũng không có tư cách gì để ở lại nhà bọn họ một cách tự nhiên được nữa.
Nghĩ đến đây lại thấy rằng trước tiên cứ để cô về nhà họ Đỗ cũng không phải là chuyện xấu.
Còn bọn họ chỉ cần đợi Minh Nguyệt quay lại rồi làm việc đàng hoàng cho bọn họ là được.
“Tóm lại hai ngày này, bà phải đối tốt với Minh Nguyệt vào, thái độ hòa nhã với nó một chút biết chưa.”
Phải để cho nó có kỉ niệm đẹp về mình thì mới có thể khiến nó nhớ mãi không quên được.
Chu Cầm tỏ ý đã biết, nói xong rồi cũng nhanh chóng im lặng.
Không lâu sau đó, Minh Nguyệt quay lại, trở về cùng với cô còn có Lâm Tiểu Soái.
Nếu để cho Đỗ Thi Thi hiểu lầm, sau đó nảy sinh khoảng cách với bọn họ thì đúng là thua thiệt.
Lúc này Chu Cầm mới hiểu ra.
Nhớ lại hôm nay Đỗ Thi Thi đã dũng cảm lên tiếng khiến cho Cung Tú bình tĩnh lại, bà ta cũng đã trấn tĩnh hơn.
Con bé này đúng là thông minh hơn con bé Minh Nguyệt kia nhiều, lại còn rất dũng cảm.
Nhưng nghĩ đến việc cứ để cho con bé Minh Nguyệt kia đi dễ dàng như vậy.
Chu Cầm vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Nuôi con bé Minh Nguyệt đó nhiều năm như thế, bây giờ nó cứ vậy mà rời đi, nghĩ lại vẫn quá tức đi!”
Còn tưởng đã câu được con cá lớn nhà họ Vương rồi chứ.
Cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy, thật đúng là tiền mất tật mang mà!
Biết trước như vậy thì đã gả nó cho nhà người ta sớm hơn rồi, lúc đó có khi còn mang được ích lợi về cho nhà bọn họ.
Chuyện đã đến nước này rồi, cứ than phiền mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà.
Lâm Đông Thuận hạ thấp giọng: “Bà yên tâm, con bé đó dễ mềm lòng lắm, hơn nữa cũng chả có chính kiến gì đâu.
Mặc dù nói là không ở đây nữa, nhưng chỉ cần chúng ta dụ dỗ nó ở lại thì nó còn có thể thoát khỏi tay ta được sao.”
“Lúc đó cũng chỉ là để cho nó vui chơi một thời gian thôi, chờ một chút cũng chẳng sao.”
Chu Cầm nghe vậy, trong lòng vẫn nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy.
“Hai bên cách xa nhau vậy thì sao mà nó có thể về đây được nữa!”
Lâm Đông Thuận nghe thế thì nói với bà ta về chuyện tài sản của cải trong nhà và vài thứ khác có thể làm mồi nhử.
“Hơn nữa chẳng lẽ em nghĩ nó có thể thích ứng được với cuộc sống ở dưới quê à?”
Tuy bọn họ chưa từng đến nhà họ Đỗ.
Nhưng vẫn có thể hình dung được cảnh tượng dưới quê như thế nào.
Mặc dù những năm này đều là Minh Nguyệt làm việc nhà cho họ.
Nhưng ngoại trừ điều đó ra thì cô chưa phải chịu khổ bao giờ.
Cô da mỏng thịt mềm như vậy, có khi về quê chưa tới một tháng thì đã không sống nổi ở đó rồi.
Đến lúc đó còn không phải ngoan ngoãn trở về đây sao?
Chu Cầm vừa nghe vậy thì trong lòng cũng bình ổn trở lại.
Có tài sản làm mồi câu, lại còn thêm hoàn cảnh khổ cực ở dưới quê nữa.
Bà ta không tin là Minh Nguyệt sẽ không quay lại!
Đã vậy sau khi cô về quê một tháng rồi, có thể sẽ càng nghe lời hiểu chuyện hơn nữa.
Dù sao bây giờ thân phận đã rõ ràng như vậy rồi.
Cô cũng không có tư cách gì để ở lại nhà bọn họ một cách tự nhiên được nữa.
Nghĩ đến đây lại thấy rằng trước tiên cứ để cô về nhà họ Đỗ cũng không phải là chuyện xấu.
Còn bọn họ chỉ cần đợi Minh Nguyệt quay lại rồi làm việc đàng hoàng cho bọn họ là được.
“Tóm lại hai ngày này, bà phải đối tốt với Minh Nguyệt vào, thái độ hòa nhã với nó một chút biết chưa.”
Phải để cho nó có kỉ niệm đẹp về mình thì mới có thể khiến nó nhớ mãi không quên được.
Chu Cầm tỏ ý đã biết, nói xong rồi cũng nhanh chóng im lặng.
Không lâu sau đó, Minh Nguyệt quay lại, trở về cùng với cô còn có Lâm Tiểu Soái.