Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 27
Ba người Đỗ Thi Thi thực ra từ sáng đã đến thành phố ven biển rồi, nhưng đường đi mệt nhọc mà lâu như vậy, Đỗ Kiến Quốc vốn dĩ định tìm một nơi để nghỉ ngơi trước, chỉnh trang lại mình rồi mới đến nhà họ Lâm.
Dù sao cũng là lần đầu đến nhà người ta, toàn thân cứ lôi thôi lếch thếch không được hay cho lắm.
Chỉ có điều Đỗ Thi Thi lại cương quyết từ chối, còn thể hiện rằng ba mẹ sẽ không chê đứa con gái ruột của mình.
Thiếu điều muốn khắc mấy chữ “muốn về nhà lập tức” này lên mặt.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ thấy tình cảnh này rốt cuộc cuối cùng cũng chẳng nói gì, cứ gió bụi dặm trường mà tới nhà họ Lâm.
Trước khi họ đến cũng chẳng hỏi thăm nhà họ Lâm trước, nhưng Đỗ Thi Thi biết, nhà họ Lâm chắc chắn có người.
Dù sao thì “Lâm Minh Nguyệt” cái người mà đánh cắp thân phận của cô là kiểu không cần đi làm cũng không cần đi học, cả ngày chỉ cần ở nhà ăn uống xả láng qua ngày như đại tiểu thư là được rồi.
Sống trong ngôi nhà kiểu Âu hào nhoáng giữa lòng thành phố, không cần làm việc không cần mưu sinh, được ba mẹ nuôi, cuộc sống vô tư vô lo như này vốn dĩ là của Đỗ Thi Thi cô!
Hễ nghĩ đến việc Lâm Minh Nguyệt cướp đi cuộc sống an nhàn của mình mười mấy năm nay, sự thù hận trong ánh mắt Đỗ Thi Thi dường như sắp trào ra khóe mắt.
Cô ta không kiềm chế được mà gõ cửa.
“Lâm Minh Nguyệt, mở cửa, tôi là Đỗ Thi Thi!”
Đỗ Minh Nguyệt ở trong nhà mới vòng lại từ bên ngoài về, đang chuẩn bị nghĩ xem trưa nay ăn gì, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chỉ là giọng nói này...
Ý thức được là người nào, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt bất chợt thay đổi.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Mở cửa ra nhìn một cái, quả nhiên là Đỗ Thi Thi đang đứng ở ngoài.
Mà sau lưng cô ta còn có hai người đàn ông thân hình cao lớn, một người ước chừng khoảng 40 tuổi, người còn lại trông có vẻ trẻ tuổi hơn, dáng vẻ chắc khoảng 20 tuổi.
Nhìn tướng mạo hai người khá giống nhau, không khó để đoán ra họ là hai cha con.
Hơn nữa chuyện xảy ra không có gì bất ngờ cả, đây chắc là người nhà của cơ thể này.
Xuất phát từ lễ phép, Đỗ Minh Nguyệt cười một cái với ba người bọn họ, vừa định mở miệng mời bọn họ vào nhà ngồi thì thấy Đỗ Thi Thi trực tiếp lướt qua người cô mà đi thẳng vào trong nhà, như thể đang dò xét lãnh địa mà quét mắt quanh phòng khách một vòng rồi đặt đồ của mình lên trên ghế sô pha.
“Cha, anh cả, hai người mau đến ngồi đi.”
Sau khi gọi Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ, lúc này Đỗ Thi Thi mới nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt mà cười nói.
“Minh Nguyệt phải không, cô cũng mau ngồi xuống đi.”
Lời vừa được nói ra, thân phận của hai người lập tức hoán đổi, giống như Đỗ Thi Thi mới là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng trong lòng đã biết cô gái Đỗ Thi Thi này cũng không phải là dạng hiền lành gì.
Vẫn còn chưa chính thức đổi lại mà đã không chờ được muốn tuyên bố thân phận chủ nhân của cái nhà này rồi, thú vị đấy.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt lại lười so đo tính toán với cô ta, dù sao tình huống trong nhà họ Lâm như thế nào cô đều rõ hơn ai hết.
Hơn nữa nếu như Đỗ Thi Thi có tâm tư này thì thật ra đối với mình lại càng là một chuyện tốt, cứ như vậy thì mình sẽ càng dễ dàng thoát khỏi hố lửa nhà họ Lâm hơn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu tốt hơn, đối với sự đề phòng của Đỗ Thi Thi cũng không tức giận chút nào mà ngược lại còn nhiệt tình tiếp đãi.
“Không cần đâu, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi rót nước cho ba người uống nhé.”
Dù sao cũng là lần đầu đến nhà người ta, toàn thân cứ lôi thôi lếch thếch không được hay cho lắm.
Chỉ có điều Đỗ Thi Thi lại cương quyết từ chối, còn thể hiện rằng ba mẹ sẽ không chê đứa con gái ruột của mình.
Thiếu điều muốn khắc mấy chữ “muốn về nhà lập tức” này lên mặt.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ thấy tình cảnh này rốt cuộc cuối cùng cũng chẳng nói gì, cứ gió bụi dặm trường mà tới nhà họ Lâm.
Trước khi họ đến cũng chẳng hỏi thăm nhà họ Lâm trước, nhưng Đỗ Thi Thi biết, nhà họ Lâm chắc chắn có người.
Dù sao thì “Lâm Minh Nguyệt” cái người mà đánh cắp thân phận của cô là kiểu không cần đi làm cũng không cần đi học, cả ngày chỉ cần ở nhà ăn uống xả láng qua ngày như đại tiểu thư là được rồi.
Sống trong ngôi nhà kiểu Âu hào nhoáng giữa lòng thành phố, không cần làm việc không cần mưu sinh, được ba mẹ nuôi, cuộc sống vô tư vô lo như này vốn dĩ là của Đỗ Thi Thi cô!
Hễ nghĩ đến việc Lâm Minh Nguyệt cướp đi cuộc sống an nhàn của mình mười mấy năm nay, sự thù hận trong ánh mắt Đỗ Thi Thi dường như sắp trào ra khóe mắt.
Cô ta không kiềm chế được mà gõ cửa.
“Lâm Minh Nguyệt, mở cửa, tôi là Đỗ Thi Thi!”
Đỗ Minh Nguyệt ở trong nhà mới vòng lại từ bên ngoài về, đang chuẩn bị nghĩ xem trưa nay ăn gì, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chỉ là giọng nói này...
Ý thức được là người nào, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt bất chợt thay đổi.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Mở cửa ra nhìn một cái, quả nhiên là Đỗ Thi Thi đang đứng ở ngoài.
Mà sau lưng cô ta còn có hai người đàn ông thân hình cao lớn, một người ước chừng khoảng 40 tuổi, người còn lại trông có vẻ trẻ tuổi hơn, dáng vẻ chắc khoảng 20 tuổi.
Nhìn tướng mạo hai người khá giống nhau, không khó để đoán ra họ là hai cha con.
Hơn nữa chuyện xảy ra không có gì bất ngờ cả, đây chắc là người nhà của cơ thể này.
Xuất phát từ lễ phép, Đỗ Minh Nguyệt cười một cái với ba người bọn họ, vừa định mở miệng mời bọn họ vào nhà ngồi thì thấy Đỗ Thi Thi trực tiếp lướt qua người cô mà đi thẳng vào trong nhà, như thể đang dò xét lãnh địa mà quét mắt quanh phòng khách một vòng rồi đặt đồ của mình lên trên ghế sô pha.
“Cha, anh cả, hai người mau đến ngồi đi.”
Sau khi gọi Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ, lúc này Đỗ Thi Thi mới nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt mà cười nói.
“Minh Nguyệt phải không, cô cũng mau ngồi xuống đi.”
Lời vừa được nói ra, thân phận của hai người lập tức hoán đổi, giống như Đỗ Thi Thi mới là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng trong lòng đã biết cô gái Đỗ Thi Thi này cũng không phải là dạng hiền lành gì.
Vẫn còn chưa chính thức đổi lại mà đã không chờ được muốn tuyên bố thân phận chủ nhân của cái nhà này rồi, thú vị đấy.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt lại lười so đo tính toán với cô ta, dù sao tình huống trong nhà họ Lâm như thế nào cô đều rõ hơn ai hết.
Hơn nữa nếu như Đỗ Thi Thi có tâm tư này thì thật ra đối với mình lại càng là một chuyện tốt, cứ như vậy thì mình sẽ càng dễ dàng thoát khỏi hố lửa nhà họ Lâm hơn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu tốt hơn, đối với sự đề phòng của Đỗ Thi Thi cũng không tức giận chút nào mà ngược lại còn nhiệt tình tiếp đãi.
“Không cần đâu, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi rót nước cho ba người uống nhé.”