Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 13
Đỗ Minh Nguyệt cười cười chẳng nói.
Còn không phải sao, tóc thì chẳng mọc tới đâu mà cứ lo nghĩ chuyện uống nước ngọt, còn không sợ sẽ ảnh hưởng cơ thể phát triển!
Vẫn là phải để người chị tốt bụng này thay cậu lo toan rồi!
Có trong tay 20 chai này, Đỗ Minh Nguyệt mới xoay người đi đến tiệm tạp hóa, mua ngay một chai nước ngọt, tiêu hết 1 hào, sau đó vác 20 chai rỗng cùng với một chai nước ngọt đi về phía công viên.
Đi đến một góc không người qua lại mà có vũng nước, cô cẩn thận giấu 30 tệ kia sát vào trong người trước, rồi lại bỏ 6,9 tệ còn lại vào túi da rắn, cuối cùng bất ngờ nhấc bổng túi da rắn lên và thả xuống, cả túi da rắn liền rơi vào vũng nước, còn phát ra âm thanh loảng xoảng, rõ ràng là hòn đá trong vũng nước đã đập vỡ chai.
Thấy chứng cứ đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, Đỗ Minh Nguyệt lại vớt túi da rắn ra khỏi nước, sau đó vươn tay vốc nước táp lên người.
Bất ngờ, hình ảnh một người đáng thương không cẩn thận trượt té xuống nước, lại còn làm bể hết những chai nước ngọt liền hiện ra!
Số tiền còn lại thì sao? Sao chỉ còn lại hơn 6 tệ?
E hèm, tất nhiên là không thấy nữa rồi!
Cô không cẩn thận làm rơi xuống nước hết rồi, khi rơi xuống nước tiền chắc chắn cũng trôi đi theo dòng nước luôn rồi, trong lúc hoảng loạn cô chỉ vớt lại được còn có hơn 6 tệ cũng đã là tốt lắm rồi!
Nếu không phải bởi vì một chút tiền cũng không còn sót lại thì đáng ngờ quá, Đỗ Minh Nguyệt thật sự một xu cũng chẳng muốn trả cho Lâm Tiểu Soái, nhưng thôi, không thể để chút tiền này làm hỏng việc lớn được.
10 phút sau.
Đỗ Minh Nguyệt cả người ướt sũng, hai tay cố sức kéo đống chai lọ đầy nước đi về chỗ bọn Lâm Tiểu Soái, vừa đi vừa sụt sùi thút thít, mắt sưng đỏ đẫm lệ, ánh mắt lộ vẻ đáng thương đến mức khiến những người đi đường xung quanh ai nấy đều phải ngoái lại nhìn.
Đám bạn của Lâm Tiểu Soái vừa thấy Đỗ Minh Nguyệt, bất ngờ la lớn: “Lâm Tiểu Soái, mau nhìn chị mày đi kìa!”
Lúc này Lâm Tiểu Soái mới phản ứng, quay nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, vừa trông thấy, mặt mũi sầm xuống, cậu hét lên.
“Lâm Minh Nguyệt, chị làm cái trò gì vậy!”
Cái bộ dạng bù xù nhếch nhác này, chị ta không sợ mất mặt hay sao!
Đỗ Minh Nguyệt đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía cậu, lí nhí giải thích: “Ban nãy chị mua nhiều quá, mấy chai nước cồng kềnh, chị không cẩn thận trượt vào vũng nước, chị xin lỗi, Tiểu Soái, chị làm đổ hết mấy chai nước nước ngọt rồi…”
Cái gì!
Lâm Tiểu Soái liền phóng tới kiểm tra túi da rắn trên tay Đỗ Minh Nguyệt, vừa mở ra, quả nhiên chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn những mảnh vỡ chai nước ngọt, trên túi còn ngửi được mùi nước ngọt nồng nặc.
Quá trời chai nước ngọt như vậy mà chẳng còn lại gì?
Nhưng cảnh tượng trước mắt nhưng thật sự đúng với những gì Đỗ Minh Nguyệt nói.
Lâm Tiểu Soái chỉ có thể thầm mắng bản thân thật xúi quẩy, sau đó trừng mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
“Đúng là làm chẳng tới đâu còn gây thêm chuyện! Bỏ đi, chị nhanh đưa tôi số tiền còn lại, tự tôi đi mua!”
Còn không phải sao, tóc thì chẳng mọc tới đâu mà cứ lo nghĩ chuyện uống nước ngọt, còn không sợ sẽ ảnh hưởng cơ thể phát triển!
Vẫn là phải để người chị tốt bụng này thay cậu lo toan rồi!
Có trong tay 20 chai này, Đỗ Minh Nguyệt mới xoay người đi đến tiệm tạp hóa, mua ngay một chai nước ngọt, tiêu hết 1 hào, sau đó vác 20 chai rỗng cùng với một chai nước ngọt đi về phía công viên.
Đi đến một góc không người qua lại mà có vũng nước, cô cẩn thận giấu 30 tệ kia sát vào trong người trước, rồi lại bỏ 6,9 tệ còn lại vào túi da rắn, cuối cùng bất ngờ nhấc bổng túi da rắn lên và thả xuống, cả túi da rắn liền rơi vào vũng nước, còn phát ra âm thanh loảng xoảng, rõ ràng là hòn đá trong vũng nước đã đập vỡ chai.
Thấy chứng cứ đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, Đỗ Minh Nguyệt lại vớt túi da rắn ra khỏi nước, sau đó vươn tay vốc nước táp lên người.
Bất ngờ, hình ảnh một người đáng thương không cẩn thận trượt té xuống nước, lại còn làm bể hết những chai nước ngọt liền hiện ra!
Số tiền còn lại thì sao? Sao chỉ còn lại hơn 6 tệ?
E hèm, tất nhiên là không thấy nữa rồi!
Cô không cẩn thận làm rơi xuống nước hết rồi, khi rơi xuống nước tiền chắc chắn cũng trôi đi theo dòng nước luôn rồi, trong lúc hoảng loạn cô chỉ vớt lại được còn có hơn 6 tệ cũng đã là tốt lắm rồi!
Nếu không phải bởi vì một chút tiền cũng không còn sót lại thì đáng ngờ quá, Đỗ Minh Nguyệt thật sự một xu cũng chẳng muốn trả cho Lâm Tiểu Soái, nhưng thôi, không thể để chút tiền này làm hỏng việc lớn được.
10 phút sau.
Đỗ Minh Nguyệt cả người ướt sũng, hai tay cố sức kéo đống chai lọ đầy nước đi về chỗ bọn Lâm Tiểu Soái, vừa đi vừa sụt sùi thút thít, mắt sưng đỏ đẫm lệ, ánh mắt lộ vẻ đáng thương đến mức khiến những người đi đường xung quanh ai nấy đều phải ngoái lại nhìn.
Đám bạn của Lâm Tiểu Soái vừa thấy Đỗ Minh Nguyệt, bất ngờ la lớn: “Lâm Tiểu Soái, mau nhìn chị mày đi kìa!”
Lúc này Lâm Tiểu Soái mới phản ứng, quay nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, vừa trông thấy, mặt mũi sầm xuống, cậu hét lên.
“Lâm Minh Nguyệt, chị làm cái trò gì vậy!”
Cái bộ dạng bù xù nhếch nhác này, chị ta không sợ mất mặt hay sao!
Đỗ Minh Nguyệt đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía cậu, lí nhí giải thích: “Ban nãy chị mua nhiều quá, mấy chai nước cồng kềnh, chị không cẩn thận trượt vào vũng nước, chị xin lỗi, Tiểu Soái, chị làm đổ hết mấy chai nước nước ngọt rồi…”
Cái gì!
Lâm Tiểu Soái liền phóng tới kiểm tra túi da rắn trên tay Đỗ Minh Nguyệt, vừa mở ra, quả nhiên chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn những mảnh vỡ chai nước ngọt, trên túi còn ngửi được mùi nước ngọt nồng nặc.
Quá trời chai nước ngọt như vậy mà chẳng còn lại gì?
Nhưng cảnh tượng trước mắt nhưng thật sự đúng với những gì Đỗ Minh Nguyệt nói.
Lâm Tiểu Soái chỉ có thể thầm mắng bản thân thật xúi quẩy, sau đó trừng mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
“Đúng là làm chẳng tới đâu còn gây thêm chuyện! Bỏ đi, chị nhanh đưa tôi số tiền còn lại, tự tôi đi mua!”